Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

TỪ ĐOÀN VĂN VƯƠN ĐẾN ĐẶNG NGỌC VIẾT VÀ...

David Thiên Ngọc - Đó là con đường một chiều và chỉ có một mà thôi, do lòng dân sôi sục, sức cam chịu của bản chất "chí thiện" từ ban sơ của loài người không còn hơn được nữa. Và theo lẽ tự nhiên con đường hóa giải cho tình thế nghiệt ngã đồng thời đối kháng lại cái động lực phản sinh tồn phải mở ra... đó cũng là qui luật của tạo hóa, của đấng Chí Tôn đã an định để đẩy lùi cái vô đạo, vô nhân.
Như dòng sông chỉ có một hướng chảy ra biển cả mà không có chiều ngược lại. Nếu gặp thác ghềnh thì dòng trôi sẽ tuôn chảy ầm ào...
                             
Con đường trỗi dậy mà nhân dân VN vùng lên đã bắt đầu từ những năm 80 thế kỷ trước và sôi động trào dâng ở cuối thập kỷ 90 của người nông dân Thái Bình. Nhưng cho đến cột mốc 2012 Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng với người hùng Đoàn văn Vươn là bắt đầu thời kỳ quá độ và đến nay là Thái Bình-Đặng ngọc Viết như một trái hỏa châu tỏa sáng soi rọi cho con đường phía trước... con đường hủy diệt, đẩy lùi bóng tối man rợ điên cuồng. Con đường này được xuất phát từ muôn triệu lòng dân phẩn uất để khai thông tử lộ mà bầy đàn HCM và bè lũ tay sai đã dựng xây trên đất nước VN.

Trong buổi ban đầu cái "tử lộ" mà HCM và đám nô thần cho CS Nga-Tàu dựng nên mà gọi là "con đường cách mạng". Con đường ấy từ nguyên thủy nó đã là con đường "một chiều" (cả nghĩa bóng và đen). Một chiều trong ý thức hệ (độc tài, độc đảng) mờ tỏ đến hành động man rợ không điểm dừng và cứ thế lao vào mê lộ như đoàn tàu dần khuất trong màn đêm.

Bởi suốt trong hơn 3/4 thế kỷ qua, HCM và bè lũ bán nước hại dân đã lấy máu xương của dân tộc mà vận hành cỗ máy để cho chiếc xe tội ác lăn trên "con đường cách mạng" một chiều do chúng tạo nên. Để đạt được mục đích của bề trên (Nga, Tàu) chỉ thị, suốt chuỗi hành trình gieo tang tóc đó, chiếc xe tội ác, bạo lực sẵn sàng nghiền nát bất cứ vật cản nào phía trước. Chính những sự kiện và hoàn cảnh này mà nhân dân VN đã vượt qua lằng ranh của sự sợ hãi và sáng khai ra con đường đối lại cái tử lộ mà CSVN đã và đang đưa dân tộc vào cõi lầm than.

Chúng ta vẫn biết rằng phạm trù "giết người" nó không có chỗ đứng trong không gian của "đạo đức". Nhưng nghĩa cử "diệt gian, trừ ác", "giết giặc" chống ngoại xâm giữ yên bờ cõi, vỗ an bá tánh, đem lại hạnh phúc cho mọi người... lại là một thứ "đạo đức" đặc thù đứng trên các hình thái đạo đức cá biệt của mỗi con người trong xã hội. Tổ Tiên dòng dõi Lạc Hồng qua hàng ngàn năm lịch sử đã để lại biết bao tấm gương đạo đức qua những nghĩa cử hy sinh bản thân mình diệt tà chống ác, xông pha giết giặc chống ngoại xâm đem lại an lành cho dân tộc.

Không phải tự nhiên đất bằng dậy sóng mà những con người nông dân chân chất hiền lành như gia đình Đoàn văn Vươn qua hàng chục năm đem cả máu xương, mồ hôi nước mắt, mạng sống (con gái) gia đình, vay mượn tài sản bỏ ra ngăn đê lấn biển, tạo dựng cơ đồ... chưa nhìn thấy được thành quả trọn vẹn thì đã bị bầy đàn lang sói khát máu tay súng tay đao xông vào cướp đoạt. Thế thì tiếng bom Cống Rộc phải nổ tung là điều dễ hiểu. Tuy nhiên đó mới là nỗi bức xúc không kềm chế được và chỉ là tiếng pháo lệnh để mở rộng cung đường về phía trước. Chất liệu xây dựng cung đường là nước mắt cùng máu của hàng vạn dân oan ngày đêm sương gió, hàng chục năm lây lất ngược xuôi đi đòi đất đai tài sản, đòi quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc mà bao năm qua đã bị đảng tước đoạt.

Vẫn với lộ trình đó hôm nay là Thái Bình - Đặng Ngọc Viết, tiếng súng của lòng dân bắn vào chế độ. Nơi đây không là tư thù tư oán mà là "bão nổi lên rồi" từ Cống Rộc, Mỹ Yên và bây giờ là Thái Bình. Một điều hiển nhiên rằng, cường quyền chỉ đàn áp, bắt bớ một số người chứ không thể cầm tù cả một dân tộc. Một chính thể chỉ tồn tại trên nền tảng đạo đức, chính danh và thu phục nhân tâm bằng con đường cảm hóa chứ không thể tồn tại trên sự bưng bít, dối lừa...

Có lấy làm xấu hổ chăng những con người tự xưng là đỉnh cao trí tuệ, mang học hàm, học vị (dzỏm) kêu vang và sáng cả một góc trời trước những lời đầy nhân bản, vị tha và nhân ái của một người đàn bà nông dân chân chất, ít học nghèo nàn nơi ao đầm Cống Rộc thốt lên "chúng em chấp nhận mất để xã hội được". Trong lúc các vị là đỉnh cao (của đảng) chỉ biết nói và hành động theo bản năng của loài bốn chân hoang dã... và giờ đây hình như vang giữa không trung, đâu đó tiếng của Đặng ngọc Viết "tôi sẵn sàng nằm xuống cho mọi người đứng lên". Một hồi chuông vang động toàn xã hội để tiếp sức cho mọi người bước qua lằng ranh của sự sợ hãi mà tiến lên con đường phía trước... con đường mà Văn Vương, Ngọc Viết đã lót đường, con đường sáng hủy diệt bóng đêm tội ác và xua đuổi tà ma, dã thú về lại rừng sâu.


14/9/2013


David Thiên Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét