Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

TRẢI NGHIỆM

TS Trần Nhơn - Nguyễn Tất Thành chết vì lao phổi. Mùa thu năm Một chín ba hai. Hồ Tập Chương người Đài Loan hoán đổi. Hóa thân thành “Lãnh tụ thiên tài”!? Mong Nhà nước bạch hóa điều này. Thỏa lòng dân trông đợi từng ngày. Giải uẩn khúc “Chữ vàng”, “Bốn tốt”. Thăng trầm ân oán bấy lâu nay. Hồ Chí Minh dẫu hai trong một. Hay trước sau chỉ một mà thôi. Sự thật cần sớm được sáng tỏ. Bàn tay không che nổi mặt trời!...
*
Trung, dũng và trái tim rộng mở
Là đạo đức cơ bản con người.
Độc ác và gian manh tráo trở
Là trải nghiệm đảng trị Tháng Mười.

Trong cuộc sống ta “trải” quá nhiều,
Hỏi rằng đã “nghiệm” được bao nhiêu?
Trải cả đời người, không biết nghiệm,
Phụ ân tình cuộc sống mến yêu.

Sự thật là chân lý cao nhất,
Thời gian là thuốc giải nhiệm màu.
“Trải” và “nghiệm” – đa nguyên, đa diện,
Tùy góc nhìn, chỗ đứng khác nhau!

Hai phần ba thế kỷ đi qua,
Kinh tế tụt hậu ngày càng xa.
Xô văn hiến ngàn năm tuột dốc,
Mở đường tư bản đỏ “thăng hoa”.

Quên giá trị vĩnh hằng văn hóa,
Si phù vân danh lợi chức quyền.
Lặn ngụp trong u mê sa đọa,
Cưỡi đầu dân chắp cánh lên tiên.

Hai phần ba thế kỷ trôi qua,
Đủ thời gian trải nghiệm nhìn ra
Ngày quốc khánh hay là quốc nạn,
Còng lưng cõng rắn cắn gà nhà?

Hai phần ba thế kỷ đã qua,
Đủ thời gian trải nghiệm... vỡ òa:
Ngày quốc khánh hay là quốc hận,
Anh hùng ca hay “thất bại ca”?

Hai phần ba thế kỷ đủ dài,
Người Việt mình trải nghiệm đúng sai.
Ngày quốc khánh hay là quốc nhục,
Đảng vì dân hay đảng độc tài?

Hai phần ba thế kỷ trồng người,
Rập mẫu hình đảng trị Tháng Mười.
Sinh hạ dàn loa phường lưỡi gỗ,
Chuyên săn tìm đất thật tiền tươi.

Hai phần ba thế kỷ đau thương,
Ai đào đắp sông máu núi xương?
Ba mươi năm tương tàn huynh đệ,
Bảy thập niên lạc lối lầm đường?!

Hai cuộc chiến “chống Pháp”, “chống Mỹ”
Là nội chiến tàn độc dã man.
Người Việt giết nhau quy mô lớn,
Dẫu có phần can thiệp ngoại bang.(1)

Nội chiến không biết dừng biết đủ,
Tiền đồn cộng sản vị Xô Trung.(2)
Khấu đầu tuân Mao Chu chỉ dụ,
Đánh Mỹ đến người Việt cuối cùng.

Nội chiến Cộng kinh khủng xiết bao,
Hơn bất cứ cuộc nội chiến nào.
Giết nhầm mười hơn bỏ sót một:
Phương châm toàn trị Mác Lê Mao.

Cương lĩnh Việt tương tàn huynh đệ,
Đảng trị công thành triệu cốt khô.
Nhà nước Thái khôn ngoan tránh né,
Tôn quân lập hiến dựng cơ đồ.

Nếu Việt Minh không phế Bảo Đại,
Học láng giềng hội nhập văn minh.
Cụ Hồ thực lòng giải tán đảng,
Dám giã từ tà đạo Lê nin.

Việt Nam đã sang trang sử mới,
Chớp thời cơ “diễn biến hòa bình”.
Khai dân trí, chấn hưng dân khí,
Con đường mẫn tuệ Phan Chu Trinh.

(Tất cả thuộc quốc bị đô hộ,
Sau Chiến tranh thế giới thứ hai
Lần lượt được trao quyền độc lập,
Giải kim cô đảng trị độc tài.)

Nếu Nội các quân chủ lập hiến,
Chính phủ yêu nước Trần Trọng Kim
Gặp nhân hòa, thiên thời, địa lợi,
Là vận may cho đất nước minh?!

(Dân chủ và quân chủ lập hiến:
Những mô hình pháp trị thành công.
Các gánh xiếc đảng chủ lập hiến
Đu dây tới... tập thể lên đồng.)

Các vấn đề đúng sai lịch sử,
Không dễ gì võ đoán hồ đồ!
Kịch bản “nếu” là hay hoặc dở,
Cần đề tài nghiên cứu căn cơ!

(Lịch sử không theo đường bằng phẳng,
Luôn gập ghềnh, khúc khuỷu quanh co.
Không cho phép vội vàng bất cẩn
Đưa ra lời phán xét hàm hồ!)

Và lịch sử chẳng bao giờ có “nếu”,
Lắm khi đại nghĩa khuất hung tàn.
Hãy cầu thị, công tâm tìm hiểu,
Rút bài học quý giúp nhân gian!

Biết cầu thị, ăn năn, sám hối,
Phải đâu là “suy thoái”, “trở cờ”!
Thôi khoác lác tâng công, chối tội,
Thành tâm quay đầu lại là bờ!

Biết tự vấn, dám hoài nghi, xét lại
Chính là sức trẻ Đảng văn minh.
Diệt đối lập, tự tôn “vĩ đại”
Là sức ì đảng trị Lê nin!

Trải nghiệm “triệu người buồn, triệu người vui”,
“Người buồn” nuốt phẫn hận ngậm ngùi.
“Người vui” nhận dần ra sự thật,
Lương tâm dằn vặt mãi khôn nguôi!

Ba (mươi) tám năm nước nhà thống nhất,
Làn ranh Quốc Cộng vẫn chia đôi.
Chưa hòa giải làm sao hòa hợp,
Ai giải phóng ai, khó nói nên lời!?

Suốt hai phần ba thế kỷ qua,
Một câu hỏi luôn được đặt ra
Về màn kịch “tráo rồng đổi phượng”
Của Đông phương bộ Quốc tế Ba. (3)

Nguyễn Tất Thành chết vì lao phổi,
Mùa thu năm Một chín ba hai.
Hồ Tập Chương người Đài Loan hoán đổi
Hóa thân thành “Lãnh tụ thiên tài”!?

(Mong Nhà nước bạch hóa điều này,
Thỏa lòng dân trông đợi từng ngày.
Giải uẩn khúc “Chữ vàng”, “Bốn tốt”,
Thăng trầm ân oán bấy lâu nay.

Hồ Chí Minh dẫu hai trong một,
Hay trước sau chỉ một mà thôi.
Sự thật cần sớm được sáng tỏ.
Bàn tay không che nổi mặt trời! (4)

Cho dù sự thật như thế nào,
“Cụ Hồ” – tầm ảnh hưởng lớn lao.
Tương tựu kế “thế thiên hành đạo”,
Trong vòng kiềm tỏa Mác Lê Mao.) 

Suốt hai phần ba thế kỷ qua,
Nhiều câu hỏi cũng được đặt ra.
Cách mạng - Ta muốn gì được nấy,
Ta ưa ai, người ấy được nhờ ta? (5)

Cách mạng thường trực xuyên thế kỷ,
Cách mạng hối hả suốt đêm ngày?
Cách mạng ngồi xổm trên công lý,
Tam quyền nhất lập nắm trong tay?

Dù cho từng là “đại công thần”,
Nếu dám có tư tưởng cách tân;
Giữ gìn Đảng, cách mạng trong sáng,
Liệt vào danh sách chống nhân dân!?

Đa nguyên là khát vọng bản ngã,
Nguồn động lực sáng tạo vô biên;
Kết nối đa sắc màu văn hóa,
Là hạt nhân nhà nước pháp quyền.

Cách mạng hai phần ba thế kỷ,
Không ngừng tay tuyệt diệt đa nguyên.
Mở kinh tế cài then chính trị,
Đẩy dân vào vị thế lật thuyền?!

Khi cách mạng là ngụy cách mạng,
Bị điểm đúng mặt gọi đúng tên;
Chính đảng tha hóa thành băng đảng,
Đất nước anh hùng lại đứng lên!


Tháng 9/2013


TS Trần Nhơn

1 nhận xét:

  1. Độc-Lập hay Tay sai?
    Tôi năm nay 71 tuổi, đang sống ở nước ngoài, xin đóng góp vào loạt bài của Đặng Chí Hùng về cái gọi là độc lập của HCM.
    Trải qua dòng lịch sử nước nhà, các vua của đất nước ta, ai cũng phải chịu nhục có lẽ là quỳ gối để tiếp nhận chiếu chỉ của vua Tàu phong vương cho mình. Sau đó sứ-gỉa Tàu về nước. Vua quan ta họp nhau bàn luận, tổ chức việc cai trị ra sao thì không hề phải thông báo, chứ chẳng có chuyện phải xin phép vua Tàu. Đó là sự thực được trình bày rõ ràng qua các sách sử của nước nhà.
    1/ Trái lại HCM phải trình cho Liên-Xô (LX) chương trình “Cải cách ruộng đất”. Một chương trình hoàn toàn thuộc về nội trị của đất nước! Trước khi thực hiện thì gởi người qua Tàu để học cách làm. Cứ tạm coi là đi tu nghiệp về chuyên môn, có thể chấp nhận được. Nhưng trong khi thực hiện thì có các cố vấn Tàu và phải xin phép. Việc bà Cát Hanh Long bị giết vì HCM không thể xin được là một bằng cớ về việc làm tay sai, không có thực quyền.
    2/ Trong khi đảng cộng sản VN họp hành để thảo luận về các chương trình làm việc, một việc hoàn toàn thuộc về nội bộ của đảng minh. HCM đã mời đại diện Tàu tham dự (xin ai biết rõ việc này bổ túc dùm). Đây là một bằng chứng khác về việc làm tay sai.
    3/ Thực chất của cái gọi là “Nghĩa vụ quốc tế” chính là làm tay sai cho LX. Khi thế giới phân chia thành hai khối Tư-bản và Cộng-Sản. LX muốn bành trướng vùng ảnh hưởng của mình, thì chỉ thị cho đàn em cung cấp người, anh cả chỉ cung cấp vũ-khí.

    Trả lờiXóa