Trung Tướng Lâm Quang Thi |
Tướng Lâm Quang Thi là tác giả tác giả một số sách Anh ngữ nói về chiến tranh Việt Nam, kể cả cuốn “The twenty-five year century: A South Vietnamese general remembers the Indochina War to the fall of Saigon” và cuốn “Hell in An Lộc: The 1972 Easter Invasion and the Battle That Saved South Viet Nam”, xuất bản hồi năm ngoái. Tướng Lâm Quang Thi: “Tiếc
thay người Mỹ không có cái gan để đi ra Bắc, tiêu diệt ý chí chiến đấu
của Hà Nội mà cũng không có sự kiên nhẫn để yểm trợ miền Nam trong cuộc
kháng chiến trường kỳ chống cộng sản.” Tướng Lâm Quang Thi là tác
giả một số sách Anh ngữ nói về chiến tranh Việt Nam. Ban Việt ngữ-VOA
tiếp xúc với Tướng Lâm Quang Thi, vài ngày trước lễ mừng sinh nhật thứ
80 của ông. (Hoài Hương - VOA)
VOA: Thưa trước hết xin Trung Tướng cho biết ông có suy nghĩ gì về ngày 30 tháng Tư, 37 năm sau khi Sài Gòn thất thủ?
Tướng Lâm Quang Thi: “Mỗi lần 30 tháng Tư tới thì tôi
lại vừa buồn vừa tức giận. Buồn vì bao nhiêu đồng bào mình phải bỏ nước
ra đi, một số chết trên biển cả, và một số anh em chiến hữu của tôi thì
bị Cộng sản nó bắt, tra tấn, đày đọa trong các trại tù ở Bắc Việt. Và
tôi tức giận là bởi vì đồng minh của mình nó bỏ rơi mình trong những giờ
phút đen tối nhất của lịch sử nước nhà.”VOA: Thưa trước hết xin Trung Tướng cho biết ông có suy nghĩ gì về ngày 30 tháng Tư, 37 năm sau khi Sài Gòn thất thủ?
VOA: Thưa, như Trung Tướng nói, biết bao thảm họa đã xảy đến cho quân và dân miền Nam sau biến cố 30 tháng Tư, thì trong tư cách một tướng lãnh, Trung Tướng có cảm thấy mình có trách nhiệm nhiều hơn so với những người khác về những gì đã xảy ra?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi không phải là một chánh trị gia, nhưng với tư cách một tướng lãnh đã cầm quân, tôi thấy mình có phần nào trách nhiệm cũng như tất cả các tướng lãnh khác, các chỉ huy trưởng các đại đơn vị khác cũng phải có trách nhiệm phần nào về sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam.”
VOA: Thưa Trung tướng, là tác giả cuốn Autopsy: The Death of South Vietnam, phân tích sự cáo chung của miền Nam Việt Nam, xin Trung Tướng tóm tắt cho thính giả của đài chúng tôi một số nguyên do chính dẫn tới sự sụp đổ của chính phủ Sàigòn?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi thấy rằng sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam có 2 lý do chánh. Thứ nhất là người Mỹ họ không có một nhiệm vụ rõ ràng ấn định cho quân lực của họ, tức là cái “mission” không được định nghĩa rõ ràng. Theo tôi nghĩ, người Mỹ chỉ có 2 sự lựa chọn: thứ nhất là đi ra Bắc, tiêu diệt ý chí chiến đấu của Hà nội; hoặc là ở trong Nam thì phải có đủ kiên nhẫn để ủng hộ và yểm trợ một chánh phủ miền Nam Việt Nam trong cuộc kháng chiến chiến đấu trường kỳ ở miền Nam. Nhưng mà tiếc thay người Mỹ không có cái gan để đi ra Bắc, mà lại không có sự kiên nhẫn để ở lại trong Nam. Đó là cái lý do thứ nhất. Thứ nhì là cơ quan truyền thông của Mỹ rất thiên vị, có thể nói là thiên tả, thành thử ra tất cả những gì xảy ra đều có thể bị bóp méo để chứng minh rằng cuộc chiến tranh Việt Nam không thể nào thắng bởi vì quân đội Việt Nam chiến đấu kém và tham nhũng. Cái đó là tiền đề của truyền thông Mỹ, thành thử ra tất cả những sự kiện xảy ra mà đúng vào tiền đề đó thì họ dùng. Còn nếu không đúng thì họ có thể bóp méo để chứng minh tiền đề là chiến tranh Việt Nam không thể thắng được. Chẳng hạn như Tết Mậu Thân, Việt Cộng sát hại 5, 6 ngàn người dân vô tội ở Huế mà truyền thông Mỹ không nói tới. Trong lúc đó ông Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan ông ấy hành quyết một tên đặc công cộng sản thì nó đưa lên, được Giải Pulitzer đủ thứ trò, mà họ không nói rằng anh cộng sản đó đã tàn sát bao nhiêu gia đình cảnh sát của Tướng Loan ở Chợ Lớn.”
VOA: Thưa ông, ngoài vai trò của giới truyền thông phản chiến Mỹ, ngoài vai trò của người Mỹ mà Trung Tướng cho là không định nghĩa rõ ràng cái “mission”, thì thưa Trung Tướng, cái trách nhiệm của chính phủ Việt nam Cộng hòa nằm ở chỗ nào trong sự thất bại của miền Nam?
Tướng Lâm Quang Thi: “Thành thật mà nói rằng tất cả vấn đề viện trợ quân sự cũng như là tài chánh đều do người Mỹ cung cấp. Nếu họ rút tất cả những viện trợ đó thì chúng ta không còn khả năng để chiến đấu, chẳng hạn như trong trận chiến An Lộc năm 1972, không có quân đội Mỹ nào dưới đất mà mình chỉ có sự yểm trợ bằng không lực của Hoa Kỳ mà Sư đoàn 5 bộ binh của chúng ta đã chiến đấu và đã chiến thắng 3 sư đoàn Bắc Việt. Tôi tin chắc rằng nếu tiếp tục có được sự viện trợ hỏa lực của Mỹ thì quân lực Việt nam Cộng hòa sẽ đánh bại những đơn vị thiện chiến nhất của Bắc Việt. Tới năm 1974-75 thì viện trợ Mỹ đã rút xuống chỉ còn 700 triệu đôla mà trong 700 triệu đôla đó, 400 triệu đôla được dùng để phát lương cho nhân viên Tùy viên Quân lực Hoa Kỳ -DAO (Deputy Attaché Office), mình còn có 300 triệu đôla để đánh giặc trong một năm. Trong lúc đó, Do thái trong trận Yom Kippur năm 1973, Do Thái nhận viện trợ được 2 tỉ mốt mỹ kim để đánh giặc trong 3 tuần lễ! Thành thử ra lúc đó miền Nam đạn dược, súng trường cũng thiếu, lựu đạn cũng thiếu nữa, thì làm sao mà đánh giặc được! Mình không có cách nào có thể đương đầu được với một quân đội Bắc Việt được Nga Sô và Trung Cộng viện trợ ào ạt từ năm 1974 tới 1975. ”
VOA: Vậy giới lãnh đạo chính trị của miền Nam có lệ thuộc quá đáng vào viện trợ Mỹ mà không tự lực cánh sinh được?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tự lực cánh sinh, theo tôi cũng khó khăn là bởi vì trong lúc cộng sản Hà nội được sự viện trợ ào ạt của Nga Xô và Trung Cộng thì miền Nam Việt Nam chúng ta cần có một sự viện trợ của thế giới tự do mới có thể đương đầu được.”
VOA: Xin phép được hỏi một câu hơi có tính cách cá nhân. Thưa, được phong hàm Tướng từ thời còn rất trẻ, cuộc đời của Trung Tướng gắn liền với Quân lực Việt nam Cộng hòa, Trung Tướng có kỷ niệm nào muốn chia sẻ với Đài VOA về cuộc đời binh nghiệp của mình?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi cho rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi không phải là cầm quân mà thực sự tôi được chỉ định làm Chỉ huy trưởng Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. Lúc bấy giờ chương trình tăng lên từ 2 năm tới 4 năm và tôi đã tranh đấu hết sức để các sĩ quan tốt nghiệp Trường Võ Bị Quốc Gia được hưởng bằng cấp Cử nhân Khoa học Ứng dụng, tương đương với Trường Võ Bị West Point của Hoa Kỳ. Đó là cái niềm hãnh diện nhất của tôi trong cuộc đời binh nghiệp”
VOA: Thưa Trung Tướng, Hoài Hương xin lỗi trước nếu câu hỏi này có gợi lại cho Trung Tướng những điều đau lòng, nhưng Hoài Hương có đọc một bài viết của Andrew Lâm kể lại cảnh Trung Tướng đã vất khẩu súng riêng trên chuyến tàu lúc bỏ nước ra đi, thành ra có lẽ nhiều độc giả cũng có thắc mắc như Hoài Hương, không biết lúc đó Trung Tướng nghĩ gì và có những cảm xúc như thế nào?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi rời Việt Nam ngày 30 tháng Tư trên chiếc tàu Hải Quân 2, và khi đoàn của Hải quân Việt Nam đến Phi Luật Tân thì chính phủ Phi Luật Tân không muốn thấy một Hải quân ngoại quốc tiến vào hải cảng của họ, cho nên Hải quân Việt Nam phải chuyển tất cả tàu bè lại cho Mỹ, và các sĩ quan trên tàu cũng phải mặc thường phục, trong khi tất cả những vũ khí trên tàu phải bỏ hết, thành thử tôi cũng phải tuân theo điều lệ đó. Tôi bỏ khẩu súng lục của tôi xuống biển Thái bình dương, tôi rất là, hết sức là đau lòng. Tới bây giờ mỗi lần nghĩ tới cái…cảnh đó, tôi vẫn còn thấy đau, nhất là khi mà quốc kỳ Việt Nam phải kéo xuống để kéo lá cờ Mỹ lên trước khi vào hải cảng Subic Bay của Phi Luật Tân. Thành ra cái đó là một cái kỷ niệm hết sức đau đớn đối với tôi, và tôi nghĩ cũng đau đớn đối với tất cả các tướng lãnh và các sĩ quan khác.”
VOA: Xin cám ơn Trung Tướng đã chia sẻ với thính giả của VOA những cảm xúc của mình lúc rời bỏ đất nước ra đi, thưa Trung Tướng, người tỵ nạn Việt Nam, dù lưu lạc tới nước nào cũng phải bắt đầu lại cuộc đời từ con số không, được biết Trung Tướng đã đi học lại để lấy bằng MBA ở Hoa Kỳ, vậy xin Trung Tướng kể lại những kinh nghiệm của ông trong thời gian đầu của cuộc đời tỵ nạn, và động lực nào đã thúc đẩy ông không ngừng phấn đấu?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi qua đây cũng nhờ hệ thống của Trường Võ Bị West Point bởi vì giữa Trường Võ Bị Việt Nam và Trường West Point có những liên hệ hết sức là gắn bó. Chính ông Chỉ huy trưởng Trường West Point, cũng là bạn của tôi ở Việt Nam, ông đã tìm cách để cho tôi có một địa vị xứng đáng trong hệ thống ngân hàng của nước Mỹ, và vì tôi có một địa vị tốt ở Mỹ, tôi phải đi học nên tôi tiếp tục học và lấy được bằng MBA. Tôi đã làm việc hết sức chăm chỉ và có thể nói là thành công trong cuộc đời của tôi bên Mỹ.”
VOA: Thưa Trung Tướng, vào tuổi này, ông có hoài bão gì cho tương lai?
Tướng Lâm Quang Thi: “Tôi tin tưởng rằng thế nào cũng có ngày chúng ta có dịp trở lại thăm viếng một nước Việt Nam độc lập, tự do và không cộng sản. Đó là cái hoài bão cuối cùng của tôi và tôi tin chắc thế nào cũng thực hiện được.”
Thưa quý vị, vừa rồi là cuộc phỏng vấn với Trung Tướng Lâm Quang Thi, cựu Chỉ huy trưởng Trường Võ Bị Quốc gia Việt Nam ở Đà Lạt, từng là Tư lệnh Sư đoàn 9 Bộ Binh ở Sa Đéc và Tư Lệnh Bộ Chỉ Huy Tiền Phương Quân đoàn 1 tại Huế. Tướng Lâm Quang Thi cư ngụ ở bang California và là tác giả một số sách Anh ngữ nói về chiến tranh Việt Nam, kể cả cuốn The twenty-five year century: A South Vietnamese general remembers the Indochina War to the fall of Saigon và cuốn Hell in An Lộc: The 1972 Easter Invasion and the Battle That Saved South Viet Nam, xuất bản hồi năm ngoái
(Thứ Ba, 08 tháng 5 2012 - Hoài Hương - VOA)
Thưa ông Thi! Tôi chỉ là một hậu bối có may mắn sinh ra trong thời bình. Tôi chỉ biết chiến tranh qua lịch sử và báo chí cả hai bên, và nhất là qua lời kể trực tiếp của người lính cả hai bên, người dân của cả hai miền. Tôi tin vào họ, vào những người thấp cổ bé họng mà chính bản thân họ vẫn vui vẻ tự nhận là “dân ngu khu đen”. Nên tôi nói một sự thật nhé, đa số dân chúng và binh lính thời đó họ không tin các ông đâu. Họ vẫn tin những người lính cộng sản thời đó có dũng khí và hi sinh cho đất nước nhiều hơn các ông bội phần (tôi lưu ý nhấn mạnh là hai từ là “đa số dân chúng”-miền Bắc thì gần như tuyệt đối, còn miền Nam thì cũng là số đông, và “người lính cộng sản thời đó” tức thời trước 75). Vì sao ư? Nếu các ông tự vấn một cách có tự trọng và trách nhiệm, bỏ cái tư tưởng bạc nhược, trốn tránh trách nhiệm và ích kỷ cá nhân đấy thì các ông sẽ hiểu thôi. Hiểu vì sao các ông thua. Vì sao mà các ông tự nhận là quân lực quốc gia cộng hòa vì tự do và dân chủ lại không được đại bộ phận người dân ngay trên mảnh đất Miền Nam tin tưởng, mà họ lại ủng hộ và che chở cho nhưng người lính cộng sản “xâm lược, tàn bạo” như chính các ông tuyên truyền. Và vì sao mà người Mỹ họ hầu như suốt cuộc chiến không tin tưởng các ông (không phải họ vẫn thường giật dây cho các ông đảo chính lẫn nhau), và cuối cùng là bắt buộc phải bỏ mặc các ông ( thực ra họ vẫn quá trách nhiệm khi đến giờ vẫn cưu mang các ông bằng tiền trợ cấp-xin lỗi ở đây tôi không có ý đánh đồng và xúc phạm tất cả vì tôi hiểu là qua bên đó không ít trong số các ông đã đóng góp không nhỏ cho ngân sách và xã hội Mỹ-trong khi suốt ngày các ông hèn kém đổ thừa nguyên nhân thất bại cho người Mỹ, một người lính chiến đấu vì chính nghĩa sao lại thế nhỉ? Sao không tự nghĩ rằng một người lính thực sự phải chiến thắng bằng khẩu súng của mình). Chúng tôi đã và đang sống với họ, cũng như với các ông, chúng tôi không ngu dốt gì quá đâu.
Trả lờiXóaMà thôi chính người Mỹ đồng minh các ông đã tự thừa nhận họ thua vì họ không hiểu lịch sử VN, không hiểu văn hóa VN và con người VN. Nói nôm na là không hiểu dân nên không được lòng dân. Thì chắc các ông chắc cũng đã hiểu. Nhưng có lẽ các ông quá ích kỷ cá nhân mà tiếc nuối cái thây ma đã cung phụng cho các ông và gia đình cuộc sống sung túc, nên các ông không dám thừa nhận. Than ôi! Cho đến khi thua các ông vẫn là kẻ hèn nhát. Đúng như những gì mà binh sỹ và một số chiến hữu của các ông đã cay đắng và phẫn uất kêu lên khi bị các ông bỏ mặc dưới đất với bom đạn, còn các ông thì tót lên máy bay Mỹ mà chạy trốn. Đúng như những gì mà một lãnh tụ ngày xưa được các ông tung hô nhận xét về các ông ( tôi xin lỗi không có ý đánh đồng tất cả những người theo phía CH, vì tôi biết chính phía CS họ vẫn thừa nhận phe CH vẫn có những người yêu nước và dũng cảm, chứ không như các ông chỉ biết bươi móc CS một cách phi lịch sử, phi sự thật).Chúng tôi đã và đang sống với họ, cũng như với các ông, chúng tôi không ngu dốt gì quá đâu.
Trả lờiXóaThú thực dân chúng tôi bây giờ, không ít khi phải chán nản vì những cảnh nhiễu nhương mắt thấy, tai nghe trên mảnh đất quê hương mình. Và cũng rất mong muốn có được những điều tốt đẹp như trên mảnh đất đang cưu mang các ông. Nhưng chúng tôi không hồ đồ, thơ ngây như các ông nghĩ đâu. Để mà mong chờ “sự cứu rỗi cho nền dân chủ” từ lời hô hào của các ông. Và chúng tôi không ngu ngốc tin vào sự phỉ báng lịch sử của các ông đâu, dù các ông cũng đã từng góp mặt vào lịch sử ấy. Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng vai trò thay đổi lịch sử đối với những kẻ cứ ôm mãi một cái xác thối đã bị lịch sử và nhân dân chối bỏ. Khi thua trận lại chỉ biết bóp méo lịch sử để phỉ báng người khác và trốn tránh nhiệm cho mình. Những đứa trẻ dù được người Mỹ ưu ái chăm sóc đầy đủ nhưng không lớn nổi. Để bây giờ chỉ biết than vãn “mẹ ơi sao lai bắt con bỏ chợ”. Các ông không quân tử tí nào.
Nếu thực sự yêu nước, và nghĩ rằng mình đang được sống ở một xã hội tươi đẹp và thương cho đồng bào ở quê nhà đang lầm than và muốn cứu rỗi chúng tôi. Thì các ông hãy thay đổi tư duy đi. Đừng thể hiện mình như những gì đã bị lịch sử và người dân chối bỏ. Hãy nghĩ đến những gì chúng tôi cần, chúng tôi tin và các ông có.
Và nếu tự thấy đã bất lực không đóng góp được gì thì cũng đừng làm cho chúng tôi thêm nhiễu nhương nhức óc vì những lời lẽ vô trách nhiệm và phản lịch sử của các ông. Chính các ông đang tự thể hiện mình như những gì mà các ông thường dùng để phê phán những ngươi cộng sản, đấy là nói một đang và làm một nẻo đấy thôi! Đấy cũng là những gì chúng tôi mong mỏi ở đài VOA cũng như các diễn đa. Hãy tôn trọng lịch sử. Tôn trọng suy nghĩ và sự lựa chọn của đa số nhân dân. Như vậy chúng tôi mới có thể tin tưởng rằng: các bạn đang vì chính chúng tôi chứ không phải vì chính các bạn.
Hãy biết tư duy hơn cho dân tộc văn minh hơn, đất nước tự do hơn và xã hội dân chủ hơn.
Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội trình bày ý kiến, được tự do ngôn luận.
Những người theo Đảng CS VN khi Liên Xô không muốn họ đẩy mạnh chiến tranh quân sự ở Miền Nam và họ không "đủ gan" cho chuyên gia của họ vượt giới tuyến, thì họ vẫn âm thầm cuốc bộ hàng ngàn cây số để vào Miền Nam đối mặt với các ông với vô vàn bất lợi về ưu thế quân sự và vẫn thường xuyên tổ chức được những chiến dịch quy mô trên địa bàn các ông chiếm giữ. Và khi Trung Hoa không đủ "kiên nhẫn" để viện trợ cho Miền Bắc sau khi Mỹ rút lui, thì họ vẫn ồ ạt tiến vào và biến các phần nhiều các ông thành những anh hùng chưa đùng đã té, khiến cho binh sĩ và không ít chiến hữu các ông phải oán hận và lãnh đạo các ông 30 năm sau phải thừa nhận từ trên xuống dưới đều "sợ chết".
Trả lờiXóaThưa ông lịch sử không ai có thể bóp méo được. Sự thật không tuyên truyền nào xuyên tạc được mãi mãi. Xin ông hãy tự trọng cho người nước ngoài họ không nhìn ngươi dân Việt hèn nhát như các ông đã từng.