1. SÀI GÒN ƠI!
Sáng hôm nay, sau khi Ý, cán bộ trại vừa điểm buồng xong
quay đi, tôi là một trong những người đầu tiên ra sân. Như mọi buổi sáng, tôi
tranh thủ chạy ra sau nhà làm vài động tác tay chân, cố hít thở cái không khí
ban mai của một ngày trong hai, ba phút.
Mấy đêm trước giấc ngủ
của tôi không yên, tâm tư cứ khắc khoải vơi đầy, chỉ vì chiều hôm ấy cách đây
ba ngày, ở dưới phòng y tế của anh Thái, do một sự tình cờ, một em tù hình sự
vừa mới nhập trại, xuống xin thuốc hắc lào, đã nói đến cô y tá Hỏa Lò. Tôi đã vồ
vập hỏi, nhưng em không hề biết gì hơn về người Hưng Yên. Em chỉ xác định là
bốn tháng trước ở Hỏa Lò, em có xin thuốc hắc lào của cô Vân y tá, 1 lần.
Cô Vân ơi! Ngay đầu
1968, trong buổi giã từ não nuột dầm dề mưa rơi ấy ở Hoả Lò, đã hơn 3 năm rồi,
tôi vẫn lầm lũi quằn quại trong ngục tù tăm tối, nơi rừng núi biên cương. Tôi
không hề biết một tin tức gì về cô cả, để rồi chỉ nghe thoáng đến tên cô, lòng
tôi đã xáo trộn mấy đêm nay. Rất may đêm qua, tôi ngủ được một giấc đã đầy, bù
lại.
Phía Đông đỏ rừng rực,
rồi mặt trời mò lên; xa xa chéo phía Tây Nam, rặng Hoàng Liên Sơn (Fan-si-pan)
mây trắng che phủ ngọn, cũng vàng ửng lên rực rỡ. Một đàn vạc trắng hình cánh
cung, đang sải cánh bay về hướng Đông Bắc.