HỒ CHÍ MINH VÀ VỤ LỪA THẾ KỶ - PHẦN 1
Đôi lời về tác giả: Ông Đỗ Đức Mậu năm nay 83 tuổi. Ông nguyên là một giáo viên dạy sử
tại Hải Phòng. Trong khi còn công tác và nhiều năm sau khi đã nghỉ hưu, ông đã
không dám lên tiếng nhưng đến lúc cuối đời ông phải một lần nói lên sự thật -
dù sự thật đó chỉ là một bài viết nhưng ông muốn nhiều người, nhất là thế hệ
trẻ biết được chân dung thật sự của Hồ Chí Minh dưới góc nhìn của một người dạy
sử đã từng phục vụ chế độ. Bài viết này là một bản đánh máy 18 trang chữ rất
nhỏ mà tác giả muốn được đăng trên Danlambao. Danlambao đánh máy lại và chia ra
từng phần để gửi đến các bạn đọc.
Đỗ
Đức Mậu
Việt
Nam sau ngày 15/08/1945
Ngày
15/8/1945 kết thúc thế chiến thứ 2, quân Nhật đầu hàng quân đồng minh. Ở Nam vĩ
tuyến 16, quân Anh giải giới xong quân Nhật thì đùn đẩy nhiệm vụ cho nước Pháp,
nên quân đội Pháp đã ở lại miền Nam Việt Nam. Điều này đã mở đầu cho cuộc chiến
chống lại người Pháp của những người Việt yêu nước. Trong khi đó, quân đội
Tưởng Giới Thạch được giao nhiệm vụ giải giới quân Nhật ở bắc vĩ tuyến 16.
Ngày
19 tháng 8 năm 1945, Mặt trận Việt Minh phá được cuộc mitting do ông Phan Kế
Toại tổ chức, nhằm vận động Tổng hội viên chức ủng hộ lá cờ vàng ba vạch đỏ
(của vua Bảo Đại). Khi mitting khai mạc thì người của Mặt trận Việt Minh đã
được cài vào, trưng cờ đỏ sao vàng ra, nhảy lên cướp lễ đài và ném lá cờ vàng
ba sọc đỏ từ nóc nhà hát lớn Hà Nội xuống (2). Cuộc mitting thành cuộc biểu
tình tuần hành và bắt đầu cuộc cướp chính quyền từ chính phủ Trần Trọng Kim.
Ngày
2/9/1945, Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập, khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ
Cộng Hòa (3). Ít ngày sau, 20 vạn quân của Tưởng Giới Thạch kéo sang. Ngày đó
tôi mới hơn 10 tuổi, nghe người lớn nói nhiều điều không hay về quân “Tầu Ô”
nhưng tôi không thấy họ nhũng nhiễu, hay làm điều xằng bậy ở đường phố.
Dưới
áp lực của quân Tàu Tưởng, Hồ Chí Minh phải thực hiện tổng tuyển cử tự do, có
các đảng đối lập tham gia và thành lập một chính phủ liên hiệp.
Bố
tôi nhận xét: Quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là thực sự
do dân bầu. Đại biểu quốc hội đó là những nhân sĩ có tài có đức được dân tin
như các ông: Bùi Bằng Đoàn, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Tố, Nguyễn Thế Truyền,
Nguyễn Tường Tam (4). Số đại biểu là đảng viên Cộng Sản chẳng có là bao nên
hoàn toàn bị lép về, các đảng phái đối lập thì được quân Tàu bênh che, ông Hồ
Chí Minh có nguy cơ bị mất ghế chủ tịch nước và như ông từng diễn tả tình thế
bấy giờ là “thù trong giặc ngoài”, “ngàn cây treo sợi tóc”. Đó là tình thế của
Hồ Chí Minh và ĐCSVN (chứ không phải tình thế đất nước).
Tình
thế VN lúc bấy giờ cũng như các nước khác ở Đông Nam Á: hòa bình, yên ổn. Vì
đồng minh đã thỏa thuận để các dân tộc nhược tiểu tự quyết. Vậy mà sao ông Hồ
Chí Minh lại rên rỉ “Tình thế ngàn cân treo sợi tóc”? Xin để bạn đọc nhận định
(5).
Lẽ
đương nhiên là Hồ Chí Minh phải ra tay hóa giải cái tình thế "ngàn cân
treo sợi tóc" này đối với ĐCSVN. Ông ta đã làm cách nào? Không phải khổ
công suy nghĩ cũng phải thấy rằng những việc Hồ Chí Minh và ĐCSVN phải làm là
đẩy quân Tưởng Giới Thạch đi, tiêu diệt các đảng phái đối lập, lôi kéo cho được
đông đảo dân chúng ủng hộ. Đối với tầng lớp trí thức lừng chừng thì dùng các biện
pháp buộc những người này phải đi theo lá cờ đỏ sao vàng và khéo léo lợi dụng
họ sao có lợi cho đảng cộng sản.
Và
ông Hồ Chí Minh đã thực hiện được các điều trên một cách thành công phải gọi là
“Quỷ khốc thần sầu”!
Đó là
một đêm cuối năm 1945 hoặc đầu năm 1946 tôi không biết chính xác ngày nào - dân
Hải Phòng nghe tiếng súng nổ ran (không lớn lắm) ở phía sông Cửa Cấm. Sau này
mọi người biết là có hai chiến hạm Pháp bị quân Tàu bắn chìm đêm đó. Dân Hải
Phòng được ăn đồ hộp móc lên từ các chiếm hạm (bày bán ở hai bên đường phố Phan
Bội Châu - từ phố Bắc Ninh đến cổng chợ Sắt, suốt năm 1946).
Gần
đây một bộ phim truyền hé lộ chi tiết Mặt trận Việt Minh đã thỏa thuận với St.
Teney là đại diện của nước Pháp ở Hà Nội để quân Pháp vào thay quân Tàu làm nhiệm
vụ sau giải giới. Báo chí khi đó thì đưa tin là Tàu và Pháp đánh nhau vì tranh
nhau cướp nước Việt Nam! Không may cho Hồ Chí Minh là chẳng có chuyện đánh nhau
gì cả. Còn quân Pháp thì ngậm cay mà lui vì biết mình sai do nhẹ dạ.
Sau
đó, Lư Hán (tướng Tàu) hoạnh họe Hồ Chí Minh sao lại như vậy? Hồ Chí Minh phải
vét kho dâng cho tướng Tàu là Lư Hán, Trương Phát Khuê, Bạch Sùng Hy (và cả Bộ
trưởng ngoại giao của Tưởng là Hà Ứng Khâm) không biết bao nhiêu là vàng. Riêng
Lư Hán còn được Hồ Chí Minh tặng thanh kiếm của Bảo Đại (Đàm Quang Trung kể
lại) và sự việc đã được cho qua.
Vậy
là kế hoạch lui quân Tàu của Hồ Chí Minh đã thất bại lần đầu.
Thế
thì Hồ Chí Minh đã lui được 20 vạn quân Tàu bằng cách nào? Hồ Chí Minh đã cho
ngài Bidault - thủ tướng Pháp ăn một quả lừa đắng.
Tục
ngữ Việt Nam có câu “thua keo này, bày keo khác”. Hồ Chí Minh đã nghĩ ra một kế
khác và đã thành công ngoài ý muốn.
Tháng
3 năm 1946 Hồ Chí Minh dẫn đoàn đại biểu chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
sang thăm nước Pháp. Ông đã ký với nước Pháp một tạm ước tại Fontaineblau
(6/3/1946) theo đó 5 vạn quân Pháp thay thế 20 vạn quân Tàu, đóng ở 5 thành phố
là Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Lạng Sơn và Huế trong 5 năm để làm nhiệm vụ sau
giải giới quân Nhật. Còn những điều khoản gì gì nữa dân thường đâu mà biết
được.
Thế
là 20 vạn quân Tàu phải nhanh chóng rút lui êm ru!
Các
đảng đối lập cũng nhanh chóng bị quét sạch sau vụ án “Ôn Như Hầu”. Quân pháp,
quân Tàu cũng êm ru, dân không hề biết (như bộ phim “Ngọn nến hoàng cung” cho
thấy cảnh” lính Pháp được đóng vào hòm gỗ to, mỗi hòm có 3-4 người”!).
Chuyến
đi Pháp đó Hồ Chí Minh cũng thu lợi lớn: Chính phủ Pháp cho theo ông về nước
không biết bao nhiêu là“ Lính khố đỏ” mà người pháp đã điều sang Châu Âu để
đánh nhau với Đức, ngày ấy gọi là lính kiều bào về đóng đầy ở các trường học,
các đình làng Hàng Kênh, làng Vẻn, Miếu Hai Xã... Cùng về nước với ông còn có
rất đông các trí thức du học ở Châu Âu như Tạ Quang Bửu, Nguyễn Học Lễ, Trần
Đức Thảo, Lê Văn Thiêm... để trở thành những thứ trang trí cho uy danh của Hồ
Chí Minh.
Quân
Pháp ở Hải Phòng như ếch bị bỏ giỏ cua: Nay chỗ này quân Pháp đụng độ với tự
vệ, mai chỗ kia trại đóng quân Pháp bị đột nhập, đại bác bị kéo xuống sông…
Người Pháp phải yêu cầu hàng ngày có xe liên kiểm đi tuần, trên xe lính Pháp
ngồi một bên, vệ quốc đoàn ngồi một bên. Tình trạng này kéo dài chừng 8 tháng
thì ngày 20/12/1946 ông Hồ Chí Minh la lên “Ta đã nhân nhượng mà giặc Pháp ngày
càng lấn tới... Đồng bào hãy đứng lên! Toàn quốc kháng chiến!”
Tôi
xin mạn phép có lời bàn: nếu người Pháp là giặc có dã tâm xâm lược nước ta thì
hẳn là bọn giặc này quá ngu, chẳng biết gì về binh pháp cả! Khi đã ngồi trong
nhà chủ mà lại dùng dằng từng bước, từng bước để cho chủ nhà có thời gian chuẩn
chị đối phó (từ tháng 3 đến 12 năm 1946). Việc ông Hồ Chí Minh nói giặc Pháp
“ngày càng lấn tới” chỉ là lời của ông ta thực hiện các điều đã cam kết trong
Tạm ước 6-3. Nếu làm theo thì hóa ra cũng chẳng khác gì khi có người Tàu: hẳn
là bất lợi cho Hồ Chí Minh và DCSVN nên Hồ chí Minh đã lần nữa trì hoãn kéo dài
thời gian chuẩn bị để… đánh thì đánh! Đó mới là sự thật, vì việc, đánh nhau với
người Pháp đã là lựa chọn của Hồ Chí Minh từ trước khi đi Pháp.
Ông
ta từng nói với thuộc hạ “đánh nhau với Tàu thì khó vì nước Tàu ở sát nước ta
mà quân Tàu lại đông, nhưng đánh nhau với Pháp thì không khó vì nước Pháp ở xa
và quân không nhiều” (Đàm Q Trung nói).
HỒ CHÍ MINH VÀ VỤ LỪA THẾ KỶ - PHẦN 2
Đỗ Đức Mậu
(Danlambao) -
Có 3 lẽ để khẳng định rằng Hồ Chí Minh rắp tâm tạo ra cuộc chiến tranh với nước
Pháp...
Chiến
tranh là giải pháp để vứt bỏ Tạm ước 6-3:
Hồ
Chí Minh ký Tạm ước 6-3 chỉ nhằm buộc quân Tàu rút khởi VN. Quân Tàu đã đi, Tạm
ước 6-3 chỉ còn cái dằm gây nhức nhối khó chịu, cần phải vứt bỏ. Vứt bỏ cánh
nào? Ngày 20/12/1946 người Pháp gửi tối hậu thư (chi tiết này xem kỹ là tối hậu
thư gì) thế là được thể ông đã quyết định: đánh thì đánh. Hồ Chí Minh đã chuẩn
bị cho một cuộc chiến tranh. Chiến tranh là lối thoát để ông không còn phải
chống đỡ những thúc ép khó chịu mà lại là cái cớ để vu cho nước Pháp là xâm
lược.
Hồ
Chí Minh tạo ra cuộc chiến tranh để biến mình thành một nhà ái quốc:
Vì
cho tới lúc đó tiếng tăm và uy tín của Hồ Chí Minh không thể so sánh với các vị
Nguyễn Thái Học, Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh. Chẳng lẽ phô ra rằng tôi là
tông đồ của Lê Nin, là thành viên thâm niên của quốc tế thứ ba, là thuộc hạ của
Stalin thống soái! Như thế nghe ra chẳng mùi mẫn mấy, chi bằng đánh nhau với
người Pháp một phen và vu cho nước Pháp là xâm lược VN. Điều đó, biến HCM thành
một nhân vật cứu nước.
Cuộc
chiến tranh phi nghĩa đã tạo cho Hồ Chí Minh một bộ mặt mới: Nhà ái quốc, một
anh hùng dân tộc chống thực dân xâm lược. Sau thế chiến II các nước Đồng minh
đã thỏa thuận để các dân tộc nhược tiểu tự quyết.
Vì
thế mà Pháp không được giao nhiệm vụ giải giới quân Nhật ở Đông Dương. Pháp là
Ủy viên thường trực của Hội Đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc đã bị mang tiếng là xâm
lược VN! Liên Hiệp Quốc vì thế mà bị ảnh hưởng uy tín.
Thật
là gian dối và xảo trá.
Cuộc
chiến tranh đã biến Hồ Chí Minh từ một tông đồ quốc tế vô sản của Lê Nin thành
một nhà cách mạng ái quốc. Hồ Chí Minh là kể tự châm lửa đốt nhà rồi lại la lối
kẻ kia đốt nhà và đánh nhau để được tiếng có công. Hồ Chí Minh đã dàn dựng để
tạo cho mình thanh thế là anh hùng yêu nước chống quân xâm lược. Đó là kẻ giả danh
yêu nước, là gian hung bá đạo (Machiavellian).
Cuộc
chiến tranh đã giúp Hồ Chí Minh hóa giải hoàn toàn tình thế ngàn cân treo sợi
tóc, tạo ra một thời thế mới có lợi cho mình và ĐCSVN
Hồ
Chí Minh rất biết thế nào là anh hùng tạo thời thế và thời thế tạo anh hùng.
Ông ta lại rất rõ tâm lý chống Pháp và lòng khát khao độc lập của người dân
Việt Nam. Nên cuộc chiến tranh là cơ hội để ông lợi dụng lòng yêu nước của
người VN để mưu đồ cho sự nghiệp riêng, thay đổi tình thế bất lợi của ĐCSVN.
Bởi
vì nếu đất nước yên bình mà lúc ấy chỉ đem tư tưởng đấu tranh giai cấp và cái
chủ nghĩa xã hội kiểu Xô Viết vốn bị giới trí thức lạnh nhạt, với toàn dân thì
nó lạ hoắc, chẳng hấp dẫn được ai.
Bởi
vì lúc ấy tuy đã dọn dẹp được các đảng phái đối lập nhưng cái quốc hội “ngang
ngạnh” thì vẫn còn, vẫn còn những người như ông Bùi Bằng Đoàn, Huỳnh Thúc
Kháng, Phạm Phú Thứ, Nguyễn Thế Truyền... thì Hồ Chí Minh và ĐCS không thể toàn
quyền muốn làm gì thì làm? Chưa kể những người như ông Trần Dần, Lê Đạt, Nguyễn
Hữu Đang, Phan Khôi, Trương Tửu, Văn Cao... đâu có chịu răm rắp nghe lời Hồ Chí
Minh và ĐCS. Bên cạnh, người Pháp thúc ép thực hiện các cam kết! Cuộc chiến
tranh với lệnh “Toàn quốc kháng chiến”, Hồ Chí Minh đã thay đổi mọi tình thế.
Đó là ông Hồ “tạo thời thế”.
Cuộc
chiến tranh cho phép ông dùng lệnh toàn quốc kháng chiến vô hiệu hóa phần còn
lại của quốc hội đã bị phá dỡ, tập trung quyền lực vào tay ủy ban kháng chiến
do ông lựa chọn. Từ nay ông không còn run lên mỗi khi trông thấy ông Nguyễn Thế
Truyền, ông đã rũ tung “hang ổ” của các tầng lớp chống đối và lực lượng tư sản
dân chủ, tất cả phải rời thành phố để về nông thôn, lên rừng núi nơi mà ĐCS
chiếm ưu thế, ai lọt lại hoặc bỏ sang bên kia thì bị chụp mũ là “Việt gian,
theo giặc, tề, ngụy...” Lệnh toàn quốc kháng chiến đã giúp Hồ Chí Minh hốt được
số lớn viên chức của vua Bảo Đại mà khỏi phải trả lương cao. Rất nhiều anh tài
của đất nước, dù không muốn cũng phải theo lá cờ đỏ như các ông Phạm Khắc Hòe,
Dương Quảng Hàm, Nguyễn Văn Huyên, Nghiêm Xuân Yêm, Trương Tửu, Trần Dần, Văn
Cao... thậm chí ông Bùi Diễn, là thân tín của ông Trương Tử Anh (đảng Đại Việt)
cũng phải ra vùng kháng chiến.
Với
lệnh toàn quốc kháng chiến, ông Hồ Chí Minh đã nắm được ngọn cờ dân tộc độc lập
và lật ngược tình thế. Cuộc chiến tranh đã nhanh chóng làm cho đảng Cộng Sản
mạnh lên (lấy chiến tranh nuôi chiến tranh). Chỉ sau lần chỉnh quân, chỉnh đảng
là Hồ Chí Minh đã thanh lọc được bộ máy quân sự, nắm chắc thanh kiếm của mình.
Cuộc
chiến tranh còn là một thứ bùa mê làm mê mẩn không biết bao nhiêu thanh niên có
nhiệt huyết, học sinh, sinh viên bỏ học hành để theo việc đạo cung. Bao nhiêu
người đã không do dự biến của cải công sức và cả xương máu cho Hồ Chí Minh mà
không biết mình bị lừa dối thảm hại.
Hồ
Chí Minh đã không chỉ lừa được người Pháp ký tạm ước 6-3 rồi kéo người Pháp vào
cuộc chiến tranh mà ông ta cần có để lừa cả nước VN.
Cho
đến tận ngày nay - năm 2015 - còn rất nhiều người độ tuổi tôi (82) vẫn còn tin
rằng nước Pháp gây ra chiến tranh để hòng chiếm nước Việt Nam. Thậm chí cả các
bậc đại danh đại trí như Hoảng Xuân Hãn, Ngụy Như Không Tum, Tôn Thất Tùng,
Phan Anh... cũng tin rằng người Pháp muốn cướp nước VN. Hồ Chí Minh đã làm được
cái việc mà đảng của ông gọi là “kết hợp tài tình” chủ nghĩa yêu nước và chủ
nghĩa xã hội. Các ông Phạm Duy, Văn Cao và nhiều nhạc sĩ được đào tạo ở các
trường học thời Bảo Đại đã say sưa cảm hứng sáng tác ra những ca khúc chống
pháp làm rung động lòng người như Làng Tôi, Trường ca Sông Lô... Rất nhiều nhân
tài, vì căm thù người Pháp xâm lược mà bỏ công danh sự nghiệp giàu sang phú quý
để đi theo Hồ Chí Minh; chịu đựng gian khổ thiếu thốn mà vẫn tự hào. Giới trí
thức đã như vậy, còn đại đa số người dân kém hiểu biết, nhận thức thấp kém thì
ôi thôi! Họ hoàn toàn mê muội, tin tưởng mù quáng Đảng, bác bảo sao nghe vậy,
nói gì cũng tin. Không chỉ mấy tháng mấy năm mà đã hơn nửa thế kỷ, chưa mấy
người tỉnh ra được. Những điều đó giải thích tại sao người Pháp không đè bẹp
được cuộc kháng chiến của Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh đã lợi dụng được lòng yêu
nước của dân Việt Nam. Hồ Chí Minh đã thực hiện thành công cú lừa thế kỷ.
Ôi!
Việt Nam, niềm kiêu hãnh của loài người!
Việt
Nam, trái tim đau của nhân loại!
(còn
tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét