Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,
Trước kia, tôi dùng Nguyễn Đắc Xuân –
thằng bạn học thuở thiếu thời – là thằng cộng sản tép riu nổ sảng, nó khoe nó
đi theo Cách Mạng (!) là đi làm lịch sử, để nói cho nó hiểu rằng những thứ cộng
sản từ chóp bu trở xuống như Hồ Chí Minh, Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Phạm văn
Đồng, Võ Nguyên Giáp … chẳng có thằng nào học và hiểu biết lịch sử cả. Nếu
chúng nó có học lịch sử thì không đời nào chúng nó đi không làm tay sai cho
giặc Tàu! Tôi dùng chữ “thằng” để gọi những người cao tuổi hơn mình không phải
vì tôi vô lễ. Giản dị là tôi khinh những đứa phản quốc, bán nước.
Tôi nghĩ chàng nhạc sĩ trẻ tuổi Việt
Khang đặt tựa bài hát “Anh
Là Ai?” cũng vậy. Công
An Việt Cộng (CAVC) chỉ là loại côn đồ tép riu, không phải là đối tượng xứng
đáng cho Việt Khang đặt câu hỏi. Cho nên, vừa rồi tôi viết bài có tựa đề “VIỆT KHANG ĐẶT CÂU HỎI THỜI ĐẠI: ANH LÀ AI?” là để chứng minh cho độc giả thấy rằng
đó là câu hỏi đặt ra cho tất cả những người Việt Nam từ phía Cộng Sản sang phía
Quốc Gia, thuộc thế hệ Cha Ông đã làm gì để cho thế hệ con cháu như chàng phải
nhận lấy hậu quả đớn đau này. Đó là câu hỏi nêu lên vấn đề Lương Tri và Trách
Nhiệm có tầm vóc thời đại mà chúng ta sống trong thời đại này phải có bổn phận
trả lời. Nếu chúng ta tảng lờ quay mặt đi thì chúng ta không xứng đáng làm CON
NGƯỜI VIỆT NAM của thời đại mà ta đang sống.
Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,
Anh là nhân vật kỳ bí và tài tình,
xuất chiêu tuyệt đẹp. Rất nhiều lần tôi muốn nêu lên câu hỏi “Anh là ai?”,
nhưng chưa có dịp. May nhờ có anh nhà báo Mỹ – A. C. Thompson – làm thiên phóng sự “Terror In Little
Saigon” thì tôi thấy đây là lúc để đặt vấn đề với anh. Tôi đánh giá anh cao
lắm; còn những thứ như Hoàng Cơ Định, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Hườn chỉ là
loại tép riu. Tôi sẽ giải thích sau.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cộng sản Hà
Nội hoàn thành cuộc xâm lăng; chứ không phải giải phóng nhân dân Miền Nam ra
khỏi sự đô hộ của Hoa Kỳ như họ rêu rao. Nếu họ giải phóng thì đồng bào không
dính dáng tới chế độ VNCH không hớt hãi rời bỏ quê hương. Cộng Sản “cướp” chính
quyền bằng khuynh đảo. Cho nên, ưu tiên của họ là tận diệt tất cả mầm mống có
thể khuynh đảo họ:
1/ Lừa tất cả quân, cán, chính đi học
tập ngắn hạn, nhưng đày ải, hành hạ kéo dài hàng chục năm nhằm làm kiệt quệ ý
chí phấn đấu của đối phương.
2/ Tổ chức kháng chiến giả để lừa
những phần tử Chống Cộng không chịu đi trình diện. Phao tin đồn “Thống tướng”
Nguyễn Cao Kỳ, “Đại tướng” Ngô Quang Trưởng đã về chiến khu để lãnh đạo nhân
dân vùng lên. Mục đích để biết ai tỏ ra “hồ hỡi, phấn khởi” là tóm nốt; giống
như bắt chước “bách gia tranh minh, bách hoa tề phóng” (trăm nhà đua tiếng,
trăm hoa đua nở) của Mao Trạch Đông để dựng lên phong trào “Trăm Hoa Đua Nở” nhằm
hốt trọn văn nghệ sĩ nào có máu phản động.
Đó là thủ đoạn ở quốc nội. Ở quốc
ngoại, Cộng Sản cũng tìm cách triệt tiêu những ai mưu đồ phục quốc. Trước hết,
họ gửi điệp viên sang Pháp, giả vờ là thành phần Nam Bộ trong cái gọi là Mặt
Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam bất mãn cộng sản Miền Bắc, sẵn sàng làm nội
ứng để tổ chức cuộc đảo chánh nhằm mục đích giành Miền Nam cho người Miền Nam.
Cho nên những người như Lê Quốc Túy, Trần văn Bá, Hồ Thái Bạch, Mai Văn Hạnh,
Lê Quốc Quân… toàn là người Miền Nam họp nhau năm 1981 thành lập Mặt Trận chỉ
Giải phóng Miền Nam mà thôi. Về sau Mặt Trận Lê Quốc Túy mới chính thức đặt tên
là Mặt Trận Thống Nhất Các Lực Lượng Yêu Nước Giải Phóng Việt Nam.
Mặt Trận Lê Quốc Túy không băng rừng,
họ dùng xuồng máy đổ bộ vào Cà Mau theo sự chỉ dẫn của điệp viên VC đã xâm nhập
vào tổ chức. Rút cục, nhân sự, vũ khí đều bị bắt “trọn gói” (chữ VC thường
dùng). May mà Lê Quốc Túy bị lên cơn suyễn không thể tham dự, nên thoát chết.
Kết quả là 5 người bị xử tử hình, 3 người tù chung thân và 13 người bị tù từ 8
đến 20 năm. Mai Văn Hạnh được TT. Giscard D’ Estaing can thiệp nên được trả về
Pháp. Tôi đã từng gặp riêng Lê Quốc Túy ở Hoa Kỳ.
Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,
Trong khi tôi đang đánh nhau với cộng
sản ngoài chiến trường ở VN, thì anh đang học ở trường Cao Đẳng Thương Mại ở
Paris (Hautes Études Commerciales Paris). Trong khi tôi hoạt động trong Ủy Ban
Tranh Đấu cho Nhân Quyền Việt Nam ở Hoa Thịnh Đốn với Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh,
thì anh đang làm việc cho bọn Cộng Sản tại Sài Gòn sau 1975 cùng với cựu Phó
Thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc trách kinh tế trong chính phủ của Tổng Thống
Nguyễn Văn Thiệu.
Trước năm 1975, tôi không quen biết
Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, nhưng sau này cùng nhau sinh hoạt trong Ủy Ban Tranh
Đấu Nhân Quyền Cho VN, có lẽ do cơ duyên sao đó, tôi được ông Minh ưu ái, nên
thường bàn bạc với nhau về chuyện Nước Non. Tôi rất mến mộ Tướng Minh ở tinh
thần dấn thân, tinh thần hòa đồng với anh em; nhưng đồng thời tôi cũng khám phá
ra nơi ông là một con người có nhiều thủ đoạn, khát khao làm lãnh tụ một cách
cuồng nhiệt. Khát vọng làm lãnh tụ khiến cho ông Minh bất chấp nguyên tắc đấu
tranh cách mạng bạo lực, quyết dùng mọi phương tiện để đạt mục đích một cách
nhanh chóng. Mẫu người đó muốn người cộng sự với mình chỉ biết tuân thủ mệnh
lệnh; chứ không chấp nhận bất cứ ai góp ý, bàn bạc, cho nên rất dễ bị kẻ nào có
ý đồ xấu dùng sự xu nịnh, tâng bốc mê hoặc để dẫn dắt đến thất bại. Thiết nghĩ
Đỗ Thông Minh chia tay ông Hoàng Cơ Minh cũng nhìn thấy ở ông Minh những đặc
điểm giống như tôi thấy, nên nhanh chân giã từ Mặt Trận?
Do đâu tôi khám phá ra khát vọng của
Tướng Minh? Thấy ông làm thợ sơn quá vất vả, một hôm tôi nói: “Anh Minh, tại
sao anh không đi xin việc như Phó Đề đốc Đinh Mạnh Hùng làm cho hãng Xerox, có
phải đỡ mệt hơn không?” Tướng Minh cười cười trả lời: “Cậu không biết Hitler
xuất thân là anh thợ sơn mà về sau làm rúng động thế giới à?”. Thật ra, Hitler
chưa bao giờ là thợ sơn. Giấc mơ của Hitler là trở thành họa sĩ (Peintre trong
tiếng Pháp). Hitler thi vào trường mỹ thuật, bị đánh rớt vì tranh vẽ của Hitler
giống tranh vẽ của kiến trúc sư; chứ không giống như tranh nghệ thuật. Qua câu
trả lời của Tướng Minh, dù là đùa, thì nó cũng biểu hiện cá tính của ông sau
nhiều ngày đêm tranh luận với tôi. Đối với nhân loại, Hitler là con Quỷ. Tướng
Minh nuôi giấc mơ Hitler thì dễ trở thành… quỷ!
Tôi nghe nhiều nguồn tin, trong đó có
nguồn tin từ luật sư Nguyễn Văn Chức, nhà báo Cao Thế Dung, anh là cháu của
Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản. Họ bảo anh là cán bộ cộng
sản được gửi ra nước ngoài để triệt hạ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Riêng tôi thì
không, bởi vì trong cuộc nội chiến VN, gia đình nào cũng có người ở phía bên
này hoặc ở phía bên kia. Tôi chỉ theo dõi, quan sát hành động của đối tượng để
đánh giá mà thôi. Vả lại, tôi rất không ưa sự chụp mũ vô căn cứ.
Nhân có phim “Terror In Little
Saigon” ra đời, anh mới viết bài “Ba Cuộc Phỏng
Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn” đăng trên tuần báo Sống ngày
15 tháng 11 năm 2015. Qua bài viết đó, tôi nhận thấy có một số sự kiện mà tôi
cần đặt câu hỏi: “Anh Là
Ai?” Nhớ có lần xem cái
Video Clip “Giờ Giải Ảo” với chủ đề “Trọng-Thủy Mỵ-Châu thời nay: Người
Tầu lấy vợ Việt” do anh cùng nhà báo Đinh Quang Anh Thái
diễn xuất, tôi cũng muốn thử giải ảo để độc giả nhận xét anh là ai nhé. Nếu tôi
giải không đúng, anh cứ việc lên tiếng phản bác, còn nếu anh im lặng thì độc
giả sẽ hiểu anh là ai.
Anh kể anh tham gia Mặt Trận vì câu
nói của ông Hoàng Cơ Minh: “Tôi
không tin là trong đời mình sẽ thấy Việt Nam được giải phóng khỏi chế độ Cộng
sản. Nhưng tôi
thà chết trong rừng như một thảo khấu còn hơn làm một người tỵ
nạn ở hải ngoại.” Và anh kể chuyện ông Hoàng Cơ Minh nhận công tác đi tìm
người Mỹ mất tích (MIA) trong chiến tranh VN được ông Richard Armitage giao phó
để tương kế tựu kế dàn dựng cuộc kháng chiến mà không thèm hỏi ý kiến Hoa Kỳ là
thêm một lý do để anh tham gia, thì tôi không tin. Là một người thông minh, anh
không thể nào tham gia một tổ chức mà ông “Lãnh Tụ” thà chết trong rừng như một
tên thảo khấu (chứ không thèm tuân theo nguyên tắc và quy luật đấu tranh cách
mạng và cái ông “Lãnh Tụ” đó dám trở mặt với Hoa Kỳ trong khi còn lệ thuộc giấy
tờ để vào đất Thái). Không! Anh không phải là loại người bồng bột để tham gia
một cách phiêu lưu như vậy. Dù anh có máu “lãng mạn cách mạng” chăng nữa, anh
cũng không liều lĩnh đến thế. Anh tham gia có chủ đích làm quân sư; chứ không
giống như Trung tá Lê Hồng và hàng chục “kháng chiến quân” tình nguyện ôm súng
xuyên rừng vào Việt Nam mà nội địa chưa có cơ sở hạ tầng.
Trong bàn bạc tiến hành cuộc chiến
tranh nhân dân, tôi đã cảnh báo ông Hoàng Cơ Minh rằng nếu ông cứ khăng khăng
theo chủ trương của ông thì chắc chắn trước sau gì ông cũng trở thành thảo khấu. Nay anh
lặp lại hai chữ “thảo
khấu” thốt ra từ cửa
miệng ông Minh càng xác minh cho mọi người thấy rằng ông Minh là lãnh tụ một tổ
chức đấu tranh không hề có sách lược, chiến lược gì cả, chỉ làm liều để thà làm
tên “thảo khấu” hơn là phải làm người tị nạn ngày ngày đi sơn nhà để kiếm cơm
độ nhật!
Trong “Hồi Ký Một Đời Người”,
cụ Phạm Ngọc Lũy đã đề cập đến Nguyễn Xuân Nghĩa như sau:
– Người có nhiều sáng kiến nhất về
Đại Hội (Chính Nghĩa) là Phạm Dương Hiển, cũng là người giới thiệu Nguyễn Xuân
Nghĩa từ San Francisco sang giúp Đại Hội. (tr. 110)
– Sau Đại Hội, Hoàng Cơ Minh đã lấy
lại sức, không còn bị sốt rét như hôm tới Virginia, cho biết sẽ để Nghĩa giữ
chức vụ Tuyên Vận. Quả thực, sau khi nghe lời này, tôi toát mồ hôi. Trực giác
đã giúp tôi nhận ra có cái gì bất thường….( tr.120 )
– Khi Hoàng Cơ Minh cho biết đưa
Nghĩa vào chức vụ Ủy Viên Tuyên Huấn, tôi đã nói:“ Nghĩa đã ở lại với CS năm
năm, nên cần một thời gian để hiểu Nghĩa, để tìm hiểu công việc Nghĩa đã làm
khi ở lại Sài Gòn. Nghĩa có rất nhiều khả năng, làm việc thâu đêm suốt sáng
không biết mệt… nhưng càng tài giỏi bao nhiêu, một khi gây tai hại thì tai hại
sẽ to lớn không lường được. Giữ một nhiệm vụ có ảnh hưởng đến sinh mệnh MT thì
cần phải đắn đo, suy nghĩ…”. Tuy ở cùng nhà 6604 Lee Highway gần hai
tháng, không một lần nào tôi nói với Nghĩa về chi tiết công việc tôi đã làm ở
các nơi, và cũng không hề hỏi Nghĩa những ngày Nghĩa ở lại Sài Gòn. (tr.
139,140)
– Mở đầu phiên họp, Liễu buộc tội
Nghĩa từ khi vào MT luôn luôn gây bất hòa giữa người này với người kia, như
công kích Đinh Mạnh Hùng, cư xử không tốt với Nguyễn Bích Mạc. Báo Kháng Chiến
dưới sự trông coi của Nghĩa đã được sử dụng để gây chia rẽ, mượn lời Lê Hồng
(Đặng Quốc Hiền) để mạt sát tập thể quân đội. Giới sinh viên, văn nghệ sĩ, Phật
giáo … đều có lời than phiền. Thoạt đầu, Liễu cho rằng Nghĩa còn quá trẻ nên
nông nổi, cho đến khi Ủy ban Phản Gián An Ninh khuyến cáo nên thay thế Nghĩa ở
chức vụ Tuyên vận. Vì Nghĩa, sau 75 tiếp tục ở lại Việt Nam, đã cộng tác với
Nguyễn Văn Hảo, không hề phải đi học tập cải tạo, đó là chưa kể đến yếu tố
Nghĩa là cháu của Tổng Bí Thư VC Nguyễn văn Linh đang gây nghi vấn trong dư
luận. Vì sinh mệnh của MT, đây là vấn đề an ninh nên chỉ hội ý với Ủy Ban An
Ninh mà không triệu tập phiên họp Tổng Vụ (tr. 224)
– Trần Xuân Ninh, sau khi nghe những
lời nói đi đáp lại đã dằn từng tiếng:“Tôi có cảm tưởng Nghĩa là nguyên nhân của
mọi sự việc, Nghĩa đứng đầu lá thư nặc danh, Nghĩa gây ảnh hưởng với chiến hữu
Chủ tịch, với chiến hữu Định. Vậy có phải đúng Nghĩa là nguyên nhân của mọi sự
rắc rối, và như thế có đúng không ?”. (tr.226)
– Ngày 23, Nguyễn Tường Bá đã nói câu
chót buổi họp: “Nếu chiến hữu Định tiếp tục nghe và tin theo chiến hữu Nghĩa
thì vấn đề còn nhiều khó khăn lắm! ”. (tr. 228)
– Liễu không dằn được, nói tiếp: “Tôi
chưa hề làm gì để rung thang cả. Chiến hữu Chủ tịch đề cập đến vấn đề thay thế
Tổng Vụ Trưởng, còn hải ngoại chưa hề bảo quốc nội phải từ chức dù công việc
không tiến triển. Không phải Nguyễn Nam viết lá thư gửi đi các nơi. Những người
khác đã viết để Nguyễn Nam ký tên.. ” ( tr.236 )
– Hoàng Cơ Định (Phan Vụ Quang) vẫn
giọng gay gắt: “Không nên buộc tội người vắng mặt. Nếu bảo rằng không ai có
quyền, chỉ là phân chia trách nhiệm thì Tổng vụ Trưởng có quyền gì giải nhiệm
Vụ trưởng Nguyễn Đồng Sơn (Nghĩa). Tôi đề nghị mời chiến hữu Đồng Sơn tham dự
phiên họp. Phải để Đồng Sơn có tiếng nói..”(tr.237).
Khi công thành danh toại, cảnh “lục
súc tranh công” giành nhau miếng đỉnh chung mà sinh ra phân hóa là chuyện
thường thấy. Nhưng khi đang mưu đồ việc lớn, muốn thành công, ắt mọi người phải
đoàn kết như keo sơn mới đúng. Là một quân sư cho Mặt Trận đang mưu đồ việc
lớn, anh âm mưu chia rẽ người này với ngưới kia là một điều phi lý. Anh chuyên
viết thư nặc danh là một hành động không xứng đáng với một con người bình
thường; chứ đừng nói là một quân sư. Anh hành động mờ ám (viết thư nặc danh),
vì anh có chủ đích.
Tôi đã hỏi ông Phạm văn Liễu tại sao
anh là người tiến cử Nguyễn Xuân Nghĩa với Hoàng Cơ Minh, mà cuối cùng anh lại
bị Nghĩa xúi dục Hoàng Cơ Minh cách chức? Ông Liễu đáp: “Thằng Nghĩa nó dùng
miệng lưỡi rắn đâm bị thóc chọc bị gạo và khổ nhục kế để lấy lòng Hoàng Cơ
Minh. Hễ Hoàng Cơ Minh nằm trên giường là nó nằm ngay dưới sàn nhà cạnh ông
Minh”. Câu này ông Liễu cũng nói với ông Nguyễn Văn Chức nữa. Tôi tin rằng Đại
tá Trần Minh Công cũng nghe ông Liễu nói như thế.
Năm 1988 cựu Đại sứ Bùi Diễm thuyết
phục được các đảng viên cao cấp Đại Việt họp nhau để thống nhất Đảng về một
mối. Sau phần nghi thức khai mạc, cụ Cung Đình Quỳ – 92 tuổi – phát biểu đầu tiên. Cụ đã hài tội các
anh Đặng Văn Sung, Nguyễn Tôn Hoàn, Hà Thúc Ký, Nguyễn Ngọc Huy, Bùi Diễm, Đặng
Văn Đệ, Nguyễn Văn Canh v.v… đã không đoàn kết nhau để chiến thắng cộng sản. Cụ
muốn kể từ nay các đồng chí phải dốc hết tâm huyết đoàn kết một lòng để cùng
nhau phất ngọn cờ Đại Việt giải phóng Việt Nam. Sau bài nói hùng hồn của đồng
chí cao niên nhất, các anh lớn đều bắt tay xin lỗi nhau, rưng rưng thú tội và
thề sẽ quyết tâm. Mỗi người luân phiên phát biểu chừng ba phút. Tới lượt tôi,
tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ lời nói hùng hồn của đồng chí Cung Đình Quỳ, nhưng có
một điểm tôi không đồng ý. Mọi người hướng mắt nhìn về tôi để chờ xem tôi nói
điều gì. Tôi chậm rãi thưa: “Tôi
không đồng ý với câu ‘từ nay chúng ta phất ngọn cờ Đại Việt để giải phóng Việt
Nam’. Nói như thế, có
nghĩa là Đại Việt vẫn mang tinh thần cục bộ. Tại sao chúng ta không cùng các tổ
chức khác để phất ngọn cờ Dân Tộc? Một mình Đại Việt dù đoàn kết keo sơn đến
mấy cũng không thể triệt hạ nổi cộng sản”. Các nhân vật tham gia buổi họp
năm 1988 còn sống là các anh Bùi Diễm, Đào Nhật Tiến, Nguyễn Văn Canh, Lê Tấn
Trạng và Nguyễn Văn Ánh chắc còn nhớ điều tôi nói trong buổi họp.
Năm 1989, Đảng Đại Việt Thống Nhất ra
đời, thấy cụ Nguyễn Tôn Hoàn và cụ Hà Thúc Ký làm Đồng Chủ tịch thì tôi đề nghị
Chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng – cựu Tư lệnh Nhảy Dù – cùng ra khỏi Đảng vì hai vị
lãnh đạo vẫn đặt nặng chức chưởng. Tại sao không nhường nhau để một người là
Chủ Tịch, một người là Phó Chủ Tịch, mà phải là Đồng Chủ Tịch? Kể từ đó, tôi
không tham gia đảng phái nào khác.
Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,
Ngày 29 tháng 12 năm 1984, Mặt Trận
vỡ làm đôi do phân hóa nội bộ, mà vấn đề quan trọng nhất là tài chánh không
minh bạch. Ông Phạm văn Liễu và ông Phạm Ngọc Lũy đòi Hoàng Cơ Định phải báo
cáo sự chi tiêu một cách rõ ràng. Sự đòi hỏi đó là hợp lý, nhưng ông Minh bênh
vực em, còn cách chức ông Liễu mà anh không ngăn cản, tức là anh đồng lõa với
việc ông Minh làm kháng chiến để ông em – Hoàng Cơ Định – nắm túi tiền. Ở
trường hợp đó, tôi sẽ ra khỏi tổ chức vì ông Minh lem nhem, không xứng đáng làm
lãnh tụ. Anh vẫn bám trụ, tức là anh có ý đồ hùa theo phần tử xấu trong tổ chức
để sau này dễ bề khuynh đảo.
Khi cao trào kháng chiến lên tột
đỉnh, ông Phạm Văn Liễu nổi đình nổi đám hơn cả ông Hoàng Cơ Minh, nhờ vào tài
hùng biện kích động quần chúng. Tôi được người anh thúc bá là Đặng văn Đệ giới
thiệu với ông Liễu. Trước sự hào hứng của ông Liễu, tôi nói với ông ta rằng
“anh là người hữu dũng vô mưu, thùng rỗng kêu to thôi”. Ông anh tôi và ông
Liễu, cả hai người rất giận. Tôi giải thích: “Anh
đang đi bán món hàng mà nhà sản xuất chưa chế tạo, trước sau gì cũng bể. Rút
cục, anh nào giữ tiền, anh đó có quyền lực và anh với hai bàn tay trắng sẽ
chẳng còn ai theo.”
Tôi không phải tiên tri. Nhưng trong
thời đại kim tiền, phe nào nắm tài chánh, phe đó có thế lực. Trong cuộc họp vào
ngày 29 tháng 12 năm 1984 diễn ra tại San José của phe ông Hoàng Cơ Minh ít
đoàn viên tham dự hơn phe hai ông Đại tá Phạm văn Liễu và Trần Minh Công tổ
chức tai Orange County, nhưng rút cục Mặt Trận đẻ ra Đảng Việt Tân nhờ có tiền
trả lương cán bộ. Phe ông Liễu dần dần lùi vào bóng tối. Không ai dám phủ nhận
lòng nhiệt thành của các ông Phạm Văn Liễu, Trần Minh Công, Phạm Ngọc Lũy,
nhưng đồng thời các ông cũng đáng bị khiển trách vì đã kém luận lý để bị Phó Đề
đốc Hoàng Cơ Minh dẫn dắt vào cuộc phiêu lưu đầy tai tiếng. Tôi không theo ông
Hoàng Cơ Minh vì tôi ý thức quy luật đấu tranh cách mạng: Không bao giờ phát động quần
chúng trước khi có nội lực.
Là quân sư, anh không can ngăn ông
Hoàng Cơ Minh để râu, mặc bà ba đen, quấn khăn rằn giống hình ảnh lãnh tụ Hồ
Chí Minh – một tội đồ dân tộc – tôi nghĩ, anh có thâm ý. Trên tờ Kháng Chiến,
anh phổ biến tên ông Hoàng Cơ Minh bằng ba chữ tắt “HCM”, tôi nghĩ, anh không
vì sơ ý.
Viết bài “JE SUIS CHARLIE” hồi đầu
tháng Giêng năm 2015, tôi nói rằng tôi coi Mặt Trận là nghi phạm trong cái chết
của nhà báo Đạm Phong và vợ chồng Lê Triết, vì không có tang chứng. Nhưng về
cái chết của ông Hoàng Cơ Minh, tôi khẳng định các ông Nguyễn Xuân Nghĩa, Hoàng
Cơ Định, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn là thủ phạm. Phó Đề đốc tuyên bố Mặt
Trận có 10 ngàn quân và 36 tổ chức ở nội địa tham gia kháng chiến là tuyên bố
láo, mà chắc chắn ban lãnh đạo Mặt Trận biết rõ hơn ai hết. Vậy ông Minh lên
đường về nước để tìm cái chết vì lãnh tụ bị bẽ mặt do sự lừa dối và vì sợ phe
ông Liễu tố giác về cái chết của ký giả Đạm Phong liên lụy đến những việc làm
khuất tất của mình. Ông Minh thà chết như tên thảo khấu trong rừng Thái Lan hơn
là bị chung thân bóc lịch trong tù. Ông Minh không phải là anh hùng như người
ta tưởng, như Việt Tân tuyên dương. Ông Mình hèn vì không dám đối diện với công
lý và bất nhân vì dẫn những người yêu nước chết theo mình một cách vô lối.
Lịch sử không thể tha thứ cái tội của
ông Minh và mưu đồ của anh đẩy ông Minh vào chỗ chết.
Nếu tôi là quân sư, tôi sẽ khuyên ông
Minh đứng ra giải thích với đồng bào như sau: “Trước
đây, Mặt Trận dùng đất Thái Lan làm bàn đạp để xâm nhập Việt Nam nhằm đưa cán
bộ về xây dựng hạ tầng cơ sở nội địa, chờ cơ hội đứng lên lật đổ bạo quyền Việt
Cộng. Nhưng tình thế đã đổi khác, Thái Lan hiệp thương với Việt Cộng, nên dự án
xâm nhập bất thành. Chúng tôi chuyển đấu tranh cách mạng bạo lực sang đấu tranh
chính trị. Số tiền do đồng bào đóng góp bấy lâu nay Mặt Trận sẽ dùng để xây
dựng cộng đồng, đào tạo thế hệ trẻ cho chiến lược dài lâu, nếu thế hệ chúng tôi
chưa đạt được”. Tôi tin anh
Nghĩa thừa sức nghĩ ra điều như tôi trình bày ở trên, nhưng anh không ngăn cản
ông Minh, vì anh muốn ông Minh … phải bị hy sinh. Hoàng Cơ Định không cản anh
mình, vì biết chắc số tiền cả chục triệu đô-la do Mặt Trận quyên góp được sẽ về
tay mình. Mỗi người có một mưu tính riêng. Còn hai anh chàng Trần Xuân Ninh,
Nguyễn Kim Huờn chỉ là hạng theo đuôi, bảo sao nghe vậy.
Trong bài “Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn”, anh Nghĩa
tiết lộ anh biết ông Minh chết ba năm sau ngày gặp gỡ lần đầu. Ông Minh chết,
anh Nghĩa cùng một lúc đảm nhiệm chức vụ Tuyên vận và Kế hoạch, tức anh Nghĩa
là đầu não (Mastermind) quyết định mọi chuyện, đúng không? Cái việc Chủ tịch
Hoàng Cơ Minh viết thư từ chiến khu quốc nội gửi thư ra thăm đồng bào hải ngoại
vào dịp Tết Nguyên Đán, chúc các cháu nhi đồng trong dịp Tết Trung Thu và những
phóng sự các trận đánh của “Kháng chiến quân” hạ sát Công An Việt Cộng đăng
trên tờ Kháng Chiến đều do anh ngụy tạo; chứ ai vào đấy? Ai dám qua mặt ông
Tổng Tuyên Vận? Chắc chắn anh biết những tin vịt đó sẽ một ngày bị bại lộ, uy
tín anh sẽ cháy ra tro, tại sao anh vẫn làm? Bởi vì anh có chủ đích?
Trong đời người, “CHỮ TÍN” là quan
trọng nhất. Làm tiền bất chính sẽ bị quần chúng khinh khi, phỉ nhổ. Tại sao anh
dám hy sinh danh dự của mình? Phải chăng anh âm mưu chuyện gì ghê gớm hơn?
Anh là kinh tế gia thượng thặng, vì
được các đài VOA, RFA, RFI thường xuyên phỏng vấn. Mỗi lần anh đoán thị trường
lên xuống đều trúng phóc, thì với số tiền kếch sù của Mặt Trận, anh chỉ ngồi
nhà “chơi” chứng khoán, cũng đủ đem về cho Mặt Trận hàng chục triệu đô-la một
cách danh chính ngôn thuận. Anh đâu cần dùng CỜ VÀNG dán trên những cái lon xin
tiền đồng bào yểm trợ kháng chiến đặt lây lất nơi chợ búa, nhà hàng ăn? Hình
thức đem CỜ VÀNG đi ăn xin chẳng khác gì những Mẹ Mìn đi bắt trẻ con, rồi đánh
đập cho què tay què chân để đưa tới đám đông lạy ông đi qua lạy bà đi lại. Anh
chà đạp biểu tượng thiêng liêng của người Chống Cộng mà không ai dám hé môi.
Anh cao cường thiệt!
Theo “kháng chiến quân” Phạm Văn
Thành nhận định, sau cái chết của ông Minh, cán bộ mất niềm tin, Mặt Trận có
nguy cơ tan rã, nhưng nhờ Nguyễn Xuân Nghĩa bay sang Âu Châu gây dựng lại, nên
Đảng Việt Tân mới tồn tại tới ngày hôm nay. Tôi đánh giá nhận định của anh Phạm
Văn Thành là đúng, bởi vì ngoài anh Nghĩa ra, những thứ như Hoàng Cơ Định, Trần
Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn chẳng có khả năng gì để xây dựng đảng Việt Tân.
Tôi chưa hề đọc thấy Hoàng Cơ Định
viết một bài tham luận chính trị nào cho ra hồn. Anh ta chỉ biết thấy ai viết
bài bênh vực Việt Tân thì vội nhảy ra khen và tâm đắc. Hai chữ “Tâm đắc” được
ông Định xài hoài, nghe mà phát chán. Hoàng Cơ Định đáng khinh vì khi luật sư
công tố ở Tòa đưa tấm hình Hoàng Cơ Minh nằm chết, hỏi có biết người này là ai
không, thì Hoàng Cơ Định lắc đầu nói không! Nói “không” là vì lúc đó Mặt Trận
vẫn cương quyết xác nhận Hoàng Cơ Minh còn sống! Thật tội nghiệp ông Hoàng Cơ
Minh, đến thằng em mình cũng không dám nhìn nhận mình!
Trần Xuân Ninh mang danh bác sĩ,
nhưng tối dạ, cứ ở lỳ trong đảng Việt Tân cho đến khi bị khai trừ (tức là bị
đuổi) thì mới thốt lên Việt Tân đi chệch hướng. Hướng nào? Sao không nói?
Còn Nguyễn Kim Huờn thì chỉ biết “Xì,
Già, Đầm, Bồi …” trong cỗ bài cào theo như bạn cùng đơn vị Đào Vũ Anh Hùng từng
tiết lộ. Chiều mồng 5 tháng 7 năm 2013, tại nhà một anh em Không Quân, Nguyễn
Kim Huờn đến chào tôi. Tôi bảo: “Anh còn nợ Phạm Đăng Cường và tôi một lời
xin lỗi”. Huờn vội vã nói: “Tôi ra khỏi Việt Tân rồi mà, anh Âu!”
Tôi bỉu môi. Huờn nắm lấy tay tôi, quả quyết nói: “Anh hãy nhìn vào mắt tôi
đây này! Tôi nói thật mà, anh Âu!”. Tôi gỡ tay Huờn ra và nói: “Tôi
mắc mớ gì phải nhìn vào mắt anh để biết sự thật? Anh hãy tổ chức cuộc họp báo
để thông báo với quần chúng kia kìa! Giống như anh đã họp báo khai trừ Trần
Xuân Ninh dạo trước ấy! Cái ngày anh khai trừ Trần Xuân Ninh, tôi đã biết sẽ
chẳng bao lâu anh cũng bị Việt Tân cho nghỉ việc, vì vai trò bù nhìn của anh đã
cáo chung, vì anh chẳng có khả năng để họ dùng”. Từ ngày gặp gỡ đó cho đến
nay, tôi chẳng biết Nguyễn Kim Hườn trốn ở đâu mà không ra mặt trong khi mọi
người xôn xao về vụ “Terror in Little Saigon”. Một sĩ quan VNCH đi làm kháng
chiến, mà lẩn tránh như thế, tôi cho là rất tồi.
Thành phần lãnh đạo vừa không có khả
năng, vừa tồi cho nên anh Nghĩa thao túng thế nào cũng được, là phải! Hai nhân
vật Phạm Văn Liễu, Phạm Ngọc Lũy được coi là “lão thành” bị anh đá văng ra khỏi
tổ chức mà chỉ biết cười đau khóc hận bằng hai tập hồi ký dày cộm thì ai nấy
đều nhìn nhận anh nguy hiểm thật! Giống như năm nào Tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo đã
nói về anh ở Paris.
Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,
Tôi làm mất lòng nhiều người lắm, vì
quen thói nói thẳng thừng. Sau khi tôi đọc bản thảo bài phóng sự do ký giả
Hoàng Xuyên theo chân Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh về “khu chiến”, tôi khuyên ông
Nguyễn Thanh Hoàng – Chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền Phong – không nên đăng, bởi vì
tôi biết đó không phải là sự thật. Ông Hoàng giận tôi lắm, đáp lớn gần như mắng
tôi: “Các anh Đại Việt có cái tật chê bai người khác, hèn gì không đoàn kết
được với ai!” Tôi không phản ứng lại, chỉ nhún vai đáp: “Wait and See”! Đau
thay, sự đoàn kết của ông Chủ nhiệm VNTP với ông Hoàng Cơ Minh mang lại kết quả
vác chiếu ra tòa vì bị anh kiện cái tội phỉ báng. Ông Hoàng về sau thân tôi
lắm! Mỗi lần xuống Houston, ông đều mời tôi đi ăn để phân bua: “Giá như ngày đó
tôi nghe lời anh!”.
Tôi làm mất lòng Đại tá Cảnh sát Phạm
văn Liễu, Thượng Nghị sĩ Nguyễn văn Chức, Đại tá KQ. Vũ Thượng Văn, Trung tá
KQ. Đàm Thượng Vũ, Trung tá KQ. Phạm Hữu Thế … vì tôi nói sự thật về Mặt Trận
cho họ nghe. Khi Mặt Trận mới tan vỡ, luật sư Nguyễn Văn Chức viết bài bào
chữa, ví sự tan vỡ của Mặt Trận giống như “cơn sốt vỡ da” của đứa trẻ trước khi
bước sang giai đoạn trưởng thành. Tôi trêu ông: “Luật sư hay thiệt! Các ông
luật sư đều có biệt tài biện bác để biến một kẻ có tội thành vô tội, hoặc ngược
lại!”. Luật sư Chức giận tôi lắm, có lẽ ông nghĩ ông là Thượng Nghị sĩ thì
trình độ nhận thức chính trị phải hơn anh chàng phi công lái máy bay. Ông cho
rằng ông ủng hộ Mặt Trận là đúng! Về sau, chuyện kháng chiến càng ngày càng vỡ
to ra, Thượng Nghĩ sĩ Chức viết nhiều bài miệt thị Mặt Trận hết sức nặng nề.
Giống như Chủ nhiệm Nguyễn Thanh Hoàng, luật sư Chức không còn giận tôi nữa, mà
lui tới nhà tôi uống trà và hút thuốc lá rất thường xuyên. Ông biết ông hớ vì
cả tin.
Một hôm tôi hỏi luật sư Chức: “Anh có
biết tại sao Nguyễn Xuân Nghĩa là ‘Mastermind’ trong Mặt Trận, cha đẻ ra Việt
Tân mà lại giao cho Nguyễn Kim Hườn làm Chủ tịch, rồi bỏ Việt Tân để nhảy sang
lãnh vực truyền thông?” Ông Chức đáp bằng tiếng Pháp: “Sa mission est
accomplie” (Sứ mạng của anh ta hoàn tất). Câu trả lời của luật sư Chức khiến
tôi nghĩ ngợi nhiều lắm.
Tốt nghiệp ở Pháp về, anh làm việc
với Phó Thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc trách kinh tế. Khi Miền Nam rơi vào tay
cộng sản, ông Hảo chẳng những không tìm cách ra nước ngoài, nhất định ở lại và
cố giữ cho bằng được 16 tấn vàng để tâng công với cộng sản. Có phải anh Nghĩa
được người phía bên kia móc nối để dụ Nguyễn Văn Hảo ở lại? Sở dĩ tôi hỏi anh
câu này là vì hai anh em ông Trung tướng Lâm Văn Phát, Trung tá Lâm Văn Phiếu ở
lại vì có bà chị làm lớn ở phía bên kia dụ ở lại, sẽ được đảng trọng dụng trong
chế độ mới. Rất nhiều trường hợp tương tự với hai ông Phát, Phiếu được móc nối
lắm. Hai anh em ông Phát, ông Phiếu vẫn bị đi tù vì tin vào lời dụ dỗ của bà
chị.
Có người hỏi anh có phải là Nguyễn
Xuân Nghĩa, tác giả bài viết mạt sát chế độ VNCH một cách thậm tệ đăng trên báo
cộng sản. Anh đáp: “Ở VN có
nhiều người mang tên Nguyễn Xuân Nghĩa, nhưng ông nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa ấy
không phải là em”. Tôi thắc
mắc tại sao sau khi anh rời khỏi VN thì không thấy ông nhà báo Việt Cộng nào ký
tên Nguyễn Xuân Nghĩa nữa. Tôi chỉ biết có ông Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng,
nhỏ tuổi hơn anh, đang là nhà đấu tranh dân chủ trong nước.
Là kinh tế gia, có phải anh Nghĩa là
“Mastermind” giúp cộng sản Hà Nội mở ra các chiến dịch đánh tư sản mại bản, đổi
tiền, tổ chức ra đi bán chính thức để vét tiền của dân Miền Nam? Nhờ đó anh
không phải bị đi tù giống như bao quân cán chính trong chế độ VNCH. Anh Nghĩa
lên máy bay rời khỏi Việt Nam bằng đường chính thức; chứ không vượt biển, vượt
biên gian khổ, hiểm nguy như bao nhiêu người khác, có lẽ anh phải nhận điều
kiện gì đó với Việt Cộng? Nếu ra hải ngoại, anh không làm theo yêu cầu của VC,
thì VC sẽ tố giác anh là tác giả của những chiến dịch đánh tư sản mại bản, đổi
tiền, tổ chức ra đi bán chính thức … chắc chắn anh khó sống với đồng bào nạn
nhân của anh.
Ở lại với cộng sản 5 năm, có lẽ anh
Nghĩa được cộng sản đào tạo thuần thục về phương thức đấu tranh khuynh đảo, nên
tuy nhỏ tuổi mà anh làm cho Mặt Trận trở thành một đảng Lừa Đảo một cách ngon
lành, không ai dám đụng đến, kể cả những đoàn thể đấu tranh quang phục quê
hương.
Nhà báo A. C. Thompson tiết lộ anh có
cuộc họp của Mặt Trận bàn tính thanh toán
nhà báo Đỗ Ngọc Yến, chủ nhân báo Người Việt. Anh phủ nhận
cái tin đó và mạt sát anh Thompson thậm tệ. Anh Thompson trả lời nhà báo Hà
Giang rằng anh có nói. Nếu anh Nghĩa muốn đối chất thì Thompson sẵn có ba nhân
chứng. Từ đó đến nay anh không kiện Thompson tội vu khống như anh đã kiện các
ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung và Vũ Ngự Chiêu dù có nhiều người viết
thúc đẩy anh kiện.
Qua sự kiện này, tôi hiểu bọn trong
Mặt Trận hiếu sát, không có mưu lược; còn anh tha mạng Đỗ Ngọc Yến vì anh sẽ
dùng Đỗ Ngọc Yến cho ý đồ tương lai. Do đó, tôi hiểu vì sao anh không thèm làm
Chủ tịch Đảng Việt Tân, vì nó không quan trọng bằng nắm ngành truyền thông. Anh
ngầm cho Đỗ Ngọc Yến biết, nhờ sự can thiệp của anh trong Mặt Trận để Đỗ Ngọc
Yến phải mang ơn anh, thì anh bảo gì Đỗ Ngọc Yến cũng phải làm để đền ơn anh.
Có thể anh dàn xếp cuộc họp kín giữa Đỗ Ngọc Yến và Nguyễn Tấn Dũng mà sau này
bại lộ thì Nhật báo Người Việt bị lên án tư thông với Việt Cộng?
Tôi viết bài “JE SUIS CHARLIE” từ đầu năm 2015, yêu cầu anh trả lời câu hỏi của tôi “ai là người giả danh Chủ tịch
Hoàng Cơ Minh viết thư từ quốc nội gửi ra thăm đồng bào, khi Hoàng Cơ Minh đã
chết từ năm 1987”, anh không thèm trả lời. Nhưng khi nhà báo A. C. Thompson đòi
phỏng vấn thì anh sẵn sàng. Anh khen Hoàng Cơ Minh tương kế tựu kế biến việc
tìm kiếm binh sĩ Mỹ mất tích thành Kháng Chiến mà không thèm hỏi ý người Mỹ.
Trong khi Mỹ đòi phỏng vấn thì anh nhận lời ngay, điều đó chứng tỏ anh trọng Mỹ
khinh Việt, càng cho tôi thấy anh mâu thuẫn và không thành thật trong quyết
định tham gia Mặt Trận. Anh tự tin anh thừa bản lĩnh để qua mặt nhà báo Mỹ.
Không ngờ anh bị lộ chân tướng là người nói dối, vì anh không dám kiện PBS và
ký A. C. Thompson.
Thực ra sự dối trá lừa đảo của anh đã
xảy ra rõ ràng nhất khi anh giả Chủ tịch Hoàng Cơ Minh đã chết viết thư thăm
đồng bào quốc ngoại. Người dân thường lo làm ăn không hay biết đã đành, nhưng
giới truyền thông phải biết, vì tấm hình tử thi của HCM đã được báo chí Thái Lan
đăng tải từ tháng 11 năm 1987. Có một điều rất lạ là chẳng hiểu sao giới truyền
thông VN im lặng và ông Vũ Quang Ninh, một “Guru” truyền thông và những ký giả
tên tuổi khác lại rất thân với anh, một người đi lừa. Mà anh đâu chỉ lừa thiên
hạ bằng những cao đơn hoàn tán như các anh Sơn Đông mãi võ bán dạo ở đầu đường
xó chợ? Anh lừa bằng tin tức láo. Anh làm nhục lá CỜ VÀNG dán trên những chiếc
lon xin tiền yểm trợ Kháng Chiến để lây lất nơi chợ búa, nhà hàng ăn. Các nhà
truyền thông mù hết hay sao vậy?
Tôi đăng bài “VÀNG RƠI KHÔNG TIẾC”
năm 1988, tức là vào thời điểm Hoàng Cơ Minh đã chết, Nguyễn Kim Huờn ra lệnh
đàn em đe dọa tính mạng nhân viên tòa soạn Lý Tưởng, mà anh không ngăn, tức là
anh chủ trương đàn áp tiếng nói của Quân chủng VNCH. Thế mà những chiến sĩ
Không Gian từng chinh Nam phạt Bắc đều im thin thít. Anh Nghĩa lợi hại quá, đi
chứ!
Tôi tin anh Nghĩa không phải là cộng
sản, vì anh là tay chơi điệu nghệ: rành uống rượu ngon, mặc áo quần đẹp và
thích thưởng thức giọng “ténor” từ những tiếng hát “vượt thời gian” réo rắc bên
tai mình. Nhưng căn cứ những gì anh đã hành động từ khi anh gia nhập Mặt Trận,
anh đẻ ra Việt Tân làm tan biến NIỀM TIN vào chính nghĩa phục quốc như cụ Huỳnh Văn
Lang lên án thì
tôi không biết anh đang ở phía nào. Giống như tôi không thể nói Trí Quang là
cộng sản vì tôi không có tài liệu chứng minh, nhưng sau khi lật đổ xong chính
quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm, Trí Quang tiếp tục gây rối những chính quyền kế
tiếp, Trí Quang kêu gọi đồng bào Phật tử mang bàn thờ Phật ra đường để ngăn
cuộc hành quân của VNCH truy kích giặc Cộng, tôi hỏi anh Trần Quang Thuận –
cánh tay mặt của Trí Quang – rằng Trí Quang thuộc phe quốc gia hay phe cộng
sản, thì Trần Quang Thuận nín thinh.
Việt Tân đưa ra luận điệu: “Ai mà chống
Việt Tân là làm lợi cho cộng sản” hòng bịt miệng người
không đồng ý những hành vi lừa đảo, khủng bố của Việt Tân. Lẽ ra Việt Tân phải
giản tán khi thua vụ kiện các ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung, Vũ Ngự
Chiêu vì tòa phán quyết các bị can vô tội, nghĩa là sách họ viết ra là đúng sự
thật.
Cuốn phim “Terror In Little Saigon”
ra đời, Việt Tân phản ứng như đứa con nít bù lu bù loa. Điều đó chứng tỏ trong
cái đảng Việt Tân chẳng có ma nào có trí tuệ, có bản lĩnh chính trị. Trình độ
ấu trĩ như vậy thì có thể làm tay sai; chứ không thể ngồi đối diện bọn cáo già
cộng sản để thương thuyết hay hòa đàm. Sức mạnh của đảng chính trị là dựa vào
quần chúng. Nay Việt Tân bị quần chúng khinh dễ thì lấy đâu ra sức mạnh để
thương thuyết? Còn những kẻ cầm cờ chạy hiệu bên ngoài ra mặt bênh vực Việt Tan
thì càng tệ hơn, bởi những lý lẽ đưa ra để bào chữa đều ngớ ngẩn giống như ông
nhà văn mắc bệnh tâm thần Trần Như Huỳnh.
Cuốn phim “Terror In Little Saigon”
ra đời là cuộc trắc nghiệm của Mỹ để đánh giá trình độ của một đảng chính trị
có đông bạc và đông đoàn viên đã trưởng thành chưa. Đồng thời đánh giá những
nhà truyền thông VN “lề phải ở hải ngoại” có làm tròn chức năng “fair, balance,
accuracy” như đạo đức nghề nghiệp đề ra không? (truyền thông “lề phải ở hải
ngoại” là truyền thông im tiếng trước cái chết của nhà báo Đạm Phong, Lê Triết
và bốc ông Nguyễn Xuân Nghĩa lên may xanh đấy!)
Tôi biết anh Nghĩa là người có nhiều
thủ đoạn, cao tay ấn, lại được các nhà báo “lề phải ở hải ngoại” bảo kê, mà tôi
dám cả gan rà soát hoạt động của anh, thì tôi dễ bị thanh toán bằng cách này
hay cách khác. Nhưng thây kệ! Từng xông pha nơi chiến địa như Snoul, Krek,
Konpong Thom, Konpong Chàm, Bình Long An Lộc, Bastogne … mà không chết, tức là
Trời cho sống để nói lên lời công đạo, dù có chết thì cũng là làm tròn nghĩa vụ
Người Lính Việt Nam Cộng Hòa. Còn bị Việt Tân sai bọn đầu đường xó chợ mạ lỵ
thì chỉ kiêu hãnh mỉm cười, vì thân còn chẳng tiếc, tiếc chi danh?
Tôi không có “conflict of interest”
với Việt Tân, với giới “truyền thông lề phải ở hải ngoại” vì tôi không đảng,
không sinh nhai bằng ngòi bút. Trong bài viết “Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn”, anh Nghĩa
dùng câu danh ngôn của nhà văn Louis Scutenaire: “Trong một xứ
của người câm thì người mù mắc bệnh điếc”, để khuyên mọi người đừng
câm, mù, điếc. Tôi bèn mạo muội làm người “Whisleblower” để độc giả thử xét xem
anh Nguyễn Xuân Nghĩa là AI. Anh đứng về phía nào mà biến hải ngoại thành những
người mất NIỀM TIN như cụ Huỳnh Văn Lang nhận xét.
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét