![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxRbuZcfCg9QqzM_ERyeGVD5ereg6dmLDiW76BPFYopxt9_zIzCUuO0gALnh143kz1xIB2TlEse7RxBcTs8NXg9h3XjM_uFFZlYCebvDWf37yi1ob3XtmwjQLz4yDmjht-OPytkt-hiZQy/s1600/MH_001.png)
Cũng vào những ngày này 10 năm về trước, báo chí lề phải,
đặc biệt là các tờ báo của ông tướng công an Hữu Ước bỗng xuất hiện loạt bài
đánh dữ dội tập Hồi ký của nhà giáo, nhà văn Nguyễn Đăng Mạnh. Người ta đưa cho
nhau đọc những bài viết của Đặng Huy Giang (Bệnh thường tình mà nên tránh),
bài của Đỗ Hoàng (Một cuốn hồi ký lẫn nhiều sạn), bài
của Nguyễn Hữu Thắng (Về hồi ký của Nguyễn Đăng Mạnh – Tác giả SGK
văn học), của Thanh Trúc (Tâm sự đường đời hay nơi trút
hận). Đặc biệt người đọc thấy rất không bình thường khi đọc những
bài của Chu Giang - Nguyễn Văn Lưu (ông này chắc là người Thanh Hoá), với bài “Về hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh” đăng trên Hồn Việt số
18 ra tháng 12/ 2008 và bài của Thượng Nguyên (ông này chắc chắn là dùng bút
danh) với bài “Chất độc hại trong một cuốn hồi ký”
đăng trên An ninh thế giới số 815 ra ngày thứ tư (10/12/2008.)