Nguyễn Chí Đức - Sự
thật đã rõ nhưng những người đảng viên ĐCSVN dám dứt ra khỏi chuyện cơm áo-gáo
tiền, chuyện quá khứ nặng nghĩa-nặng tình, chấp nhận dấn thân còn rất
rất ít hơn tôi kỳ vọng. Một nỗi buồn xâm chiếm trong tôi nhưng từ đây
tôi rút ra được một điều đau đớn: ĐCSVN đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện,
đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi
tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực đầy nhiệt huyết. Ngay cả khi có đảng
viên sớm nhận ra điều đó thì họ vẫn cứ chấp nhận thân phận trâu-ngựa (đập đi-hò
đứng), an phận cho đời sống cá nhân, nhắm mắt làm ngơ chuyện tiêu cực trong xã
hội và chỉ biết than vắn thở dài cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đau đớn thay đó
là chính những người sống quanh tôi, quanh bạn và chung quanh chúng ta...
Một năm sau ngày tôi gửi đơn xin ra khỏi Đảng
Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN). Là một năm trải nghiệm khá thú vị khi nhìn lại Tổ
Chức mình từng là thành viên, với vị thế độc lập của một người ngoài hệ thống
không bị những điều lệ, nghị quyết của Đảng (*) siết chặt não trạng.
Tôi cũng đã có ý định nhặt nhạnh những câu
chuyện bên lề của tôi và của những người mà tôi biết đã từng nghỉ sinh hoạt
Đảng để tạm “ngoại suy” khái quát cho các trường hợp bỏ Đảng khác trong gia
đoạn hiện nay. Nhưng qua một seri bài của bác Nguyễn Minh Cần (**) vềchuyện dài ra
đảng và đa đảng, khiến tôi đã từ bỏ ý định này vì đánh giá đó là
loạt bài quá sâu sắc và ở một tầm mức đại cuộc cho Dân Chủ.
Tuy tài hèn-sức mọn nhưng ngay từ khi bỏ Đảng,
tôi đã mơ hồ nghĩ đến việc nếu để chính những người bỏ Đảng đứng ra là hạt
nhân, hoa tiêu cho một cuộc cách mạng, phong trào Dân Chủ thì sẽ có khiếm
khuyết. Vì mỗi người trong số bỏ Đảng dù ít, dù nhiều đều mang theo tàn dư của
Cộng Sản trong não trạng khi đấu tranh cho dân chủ mà chưa chắc họ đã nhận ra.
Đó cũng là lý do tôi nảy sinh “Ý tưởng về CLB Huynh
Đệ Lầm Đường Lạc Lối” và không gọi những người như tôi là Cộng
Sản phản tỉnh, cấp tiến, chân chính... mà là những người lầm đường-lạc lối. Mục
tiêu khiêm tốn của tôi là những người có tư tưởng giống như mình gắn kết, nương
tựa vào nhau, từ đó đi tìm và vận động những người có cùng hoàn cảnh thành một
lực lượng nhằm ủng hộ, hỗ trợ cho phong trào Dân Chủ nói chung. Còn việc các
thành viên có mục đích gì? đường hướng ra sao? có ý định tham gia vào một tổ
chức chính trị nào trong tương lai là do họ tự quyết định. Mọi người thông tin
đa chiều để chia sẻ và gắn kết với nhau ở một mức độ cơ sở và cũng là nơi bắt
đầu: BỎ ĐẢNG.
Hãy tự đánh thức lương tâm mình đi các đảng viên ĐCSVN yêu quí của tôi.
Hãy tự phá xiềng cho chính mình rồi hẵng đi kêu gọi phá xiềng cứu giúp người khác!
|
Tôi có lời cảnh tỉnh chân thành với bạn đọc mà
thực ra là của những tiến bối đi trước đã từng nhắc:
1) Đối với những người từng là nạn nhân của
CS, bị CS dụ nhiều lần hãy khắc sâu trong tâm khảm câu nói bất hủ của cố tống
thống VNCH - Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà
hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”
2) Đối với các thành phần trí thức, những
người chưa bị CS bức hại đã đang và sẽ đấu tranh cho dân chủ hãy đọc kỹ những
bài viết của bác Nguyễn Minh Cần.
3) Tìm hiểu các bài viết, câu chuyện của những
cựu đảng viên CS nổi tiếng ở các nước trên thế giới, còn ở trong nước là những
người ly khai hay bị Đảng đàn áp trước năm 2000. Đó là những người đi từ trong
lòng chế độ CS đi ra. Những câu chuyện cũ họ kể có độ chân thật cao hơn, không
hề tính toán-bất mãn cho cá nhân và bị sự đàn áp/khủng bố tinh thần rất mạnh
mẽ.
Sự thật đã rõ nhưng những người đảng viên
ĐCSVN dám dứt ra khỏi chuyện cơm áo-gáo tiền, chuyện quá khứ nặng nghĩa-nặng
tình, chấp nhận dấn thân còn rất rất ít hơn tôi kỳ vọng. Một
nỗi buồn xâm chiếm trong tôi nhưng từ đây tôi rút ra được một điều đau đớn:
ĐCSVN đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh
niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động
lực đầy nhiệt huyết. Ngay cả khi có đảng viên sớm nhận ra điều đó thì họ vẫn cứ
chấp nhận thân phận trâu-ngựa (đập đi-hò đứng), an phận cho đời sống cá nhân,
nhắm mắt làm ngơ chuyện tiêu cực trong xã hội và chỉ biết than vắn thở dài cho
đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đau đớn thay đó là chính những người sống quanh tôi,
quanh bạn và chung quanh chúng ta.
Thật đáng thương cho những người Việt đương là
đảng viên ĐCSVN và bất hạnh cho dân tộc của tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét