CHƯƠNG 5
Không chịu nổi oan ức, nhục nhã, bố tôi đã bỏ
làng đi. Ông dắt theo lưng số vốn còm của người chị gái. Thoạt đầu, bố tôi lên
huyện tìm người bạn cũ. Ông này trước đây dạy cùng trường với bố tôi, con 1 gia
đình 3 đời làm nghề buôn nước mắm trên thị trấn. Tìm được tới nơi, người bạn
cũng đã bỏ phố huyện lên Lào cai. Gia đình ông bị nghi là chứa chấp Quốc dân
đảng, chính quyền quản thúc chờ ngày xét xử. Lúc ấy, ngay ở phố huyện, bãi cỏ
lớn trước vốn là sân quần ngựa cũng đã biến thành trường đấu. Địa chủ lớn,
cường hào, ác bá điển hình trong các xã được đưa lên đấu tố và đem ra trước tòa
án của nông dân xét xử. Suốt đêm tiếng trống, tiếng kèn, tiếng hô, tiếng la hét
của đám đông vang động. Đội du kích đi tuần tra, lưỡi lê giương sáng quắc. Các
đội viên du kích, súng lăm lăm chĩa về phía trước, trong tư thế sẵn sàng chiến
đấu. Mắt họ cũng sáng quắc như lưỡi lê vì tinh thần cảnh giác, nhìn như lục
soát đám khách bộ hành. “Không để bọn địa chủ lọt lưới” – Khẩu hiệu kẻ ngang
dọc trên đường, bằng đủ loại chữ. Bất cứ người nào bị họ gọi tới cũng run như
cầy sấy, trước những ánh mắt hừng hực căm hờn – 1 sự căm hờn rất an nhiên không
cần căn đế và lí trí.