Giã từ ông Bốn và nghề bồi tầu, bác Hồ đi Anh, nói là để học
tiếng Anh. Người kể chuyện về cuộc đời bác khúc này là ông Nam. Ở Anh, việc đầu
tiên của bác là đi cào tuyết cho trường học. Làm đúng được một ngày thì mệt bá
thở, phải quịt. Sau đó, xin được một chân đốt lò. Nhưng nghề này cũng không
khá. Bác than:
“Ở đây thật đáng sợ, luôn luôn ở trong cảnh
tranh tối tranh sáng… Trong hầm hết sức nóng, ngoài trời hết sức rét, và không
có đủ quần áo, tôi bị cảm…” (trang 25)Vì bị cảm, bác nằm phè luôn hai tuần. Lúc ăn
gần cạn láng, bác xin được một chân rửa bát kiêm đổ rác. Ông Nam kể rằng trong
lúc hành nghề đổ rác, bác biểu diễn được một trò ngoạn mục: Thấy những phần ăn
thừa bị vứt đi phí quá bác “giữ gìn sạch sẽ và đưa lại cho nhà bếp”. Người đầu
bếp Ét-cốp-phi-e bèn cảm khái và cho bác lên chức làm bánh. Công việc nhẹ nhàng
hơn rửa bát mà lương cao hơn.