Nguyên Thạch
Vạn lần, triệu lần xin vỗ tay
Thời đại thông tin thiệt là hay
Mị dân láo khoét đều lòi hết
Lòi cả bác ta, bản mặt dày!.
Khà khà khà... Dạo này đảng ta thường hay cáu
kỉnh bởi các trang mạng lề Dân liên tục ngày đêm lật tẩy, tuột quần của đảng
xuống, khiến lòi ra đủ thứ. Nào là đảng mụ mị gian xảo, bảo nào là đảng hèn mạt
ôm đít Tàu, nào hối lộ tham nhũng, nào bóp cổ bóp vú dân... Nhưng cái đau nhất
trong những cái cực kì đau là lòi cả cái bổn mặt boác Hồ vô vàn trân quý.
Ở trên đời, nếu luận theo cách suy nghĩ tự
nhiên của con người thì không có cái thẹn và nhục nào bằng cái nhục là tự mình
viết sách, làm thơ ca tụng chính bản thân mình!
Một cách trơ trẻn nông cạn bởi quá mê muội và
chủ quan, ông Hồ đã không nghĩ đến một ngày cây kim dấu trong túi bị lòi.
T. lan, trơ trẻn một cách rất tự nhiên "Vừa
đi đường vừa kể truyện".
Trần Dân Tiên, trơ trẻn một cách rất láu cá "Những
mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch".
Nhiều nhà văn, nhà báo Việt Nam và ngoại quốc
(sic) muốn viết tiểu sử của vị Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nhưng
mãi đến nay, chưa có người nào thành công(gớm thiệt)
Nguyên nhân rất giản đơn: Chủ tịch Hồ Chí Minh
không muốn nhắc lại thân thế của mình.(Ghê chưa, thiệt sao?).
Cha chả, sướng rêm mé đì hiu nhỉ! Khi được
chính mình vỗ ngực xưng danh Hồ Chủ Tịt, Cha già dân tộc và nhiều nhiều thứ
nữa... hỏi sao mà không sướng?.
Bác rất khiêm tốn, Bác rất thật thà?!
Trời ơi là trời! Không biết ngày xưa, khi bác
đặt bút viết những dòng chữ này thì đầu óc bác hiện lên những ý nghĩ gì, có
ngại ngùng, có lường được những gì sẽ xảy ra không bởi những nhân vật cỡ như
bác thì bút sa, trâu cũng ngã chứ đừng nói chi gà.
Một tên quèn với dăm ba bài vè bừng như tôi,
Bố có sống dạy bảo lấy bút danh khác, tự viết và lăng-xê thơ mình, thời gian
không chóng thì chày cũng sẽ được có chút tiếng mà tui còn chưa bao giờ dám
nghĩ tới thì hà cớ gì bác đã có sẵn đầy dẫy những con đường quan lộ hanh thông
hơn bao nhiêu kẻ khác, lại còn tiếc nuối gì nữa mà vẫn cứ tham lam.
Khen dân mình có nhiều câu ngạn ngữ chẳng hạn
như: "Tham thì thâm" quả không trật chút nào. Vì bản chất quá tham
lam, nó đã làm mờ tâm, mờ cả mắt của bác, khiến bác trở thành ngây ngô mà quên
đi câu: "Hữu xạ tự nhiên hương" để trở thành:
"Chuột xạ tự nhiên hôi". Thiệt là tội nghiệp cho bác tôi ghê!
Ở trần đời, người quân tử thường lấy câu châm
ngôn: "Một điều bất tín, vạn điều bất tin" để mà
phán đoán con người. Chỉ một điều bất tín thôi, cũng đã đủ chết rồi. Sao bác
lại có quá nhiều điều xảo quyệt dữ vậy!
Hồi thời kỳ đồ đá, đồ đểu, Cải cách ruộng đất
long trời lở đất, bà Nguyễn Thị Năm, ân nhân của Đội tuyên truyền giải phóng
quân có bao nhiêu trự tên tuổi hoành tráng lẫy lừng, nào Võ Nguyên GIáp, Phạm
Văn Đồng, Trường Chinh, Hoàng Văn Hoan... Bác có biết không, âm hồn của bà Năm
vẫn còn khóc lóc oán hận cho đến giờ này: Ông đành quên sao? Ông Hồ đành quên
sao? Hay hòn ma bóng quế của Nông Thị Xuân, vợ hờ của bác vẫn còn chập chờn ẩm
hiện ở góc đường Cổ Ngư, đang rên rỉ "bác đành quên sao? Hồ đành quên
sao?!.
Người chết đã vậy, người còn sống nhan nhản,
đứa con rơi Nguyễn Tất Trung luôn đau đáu trong lòng một nỗi niềm ai oán, hận
tủi... "Tiên sư bố, bố sinh ra con mà sao bố không nhận con? Con do bố đẻ
mà bố còn chẳng thương thì nói chi bố thương các thiếu nhi khăn quàng đỏ, con
của thiên hạ thì quả thật bố quá siêu phàm!.
Thương tiếc và quá đau lòng cho cái chết tức
tưởi của mẹ, mẹ đã bị giết một cách dã man mọi rợ! Bố chơi xong cho đã rồi giao
tô cho tên Bộ trưởng Bộ công an Trần Quốc Hoàn khốn nạn hãm hiếp tả tơi.
Một ngày nào đó, hồn mẹ sẽ hiển linh hiện về
rồi biến hóa con trở thành một người anh dũng, xóa sạch hết tính hèn di truyền
của con mà nêu ra toàn bộ sự thật, cho dẫu khi nói lên sự thật ấy, con sẽ phải
trả cái giá bằng chính sinh mạng mình, nghĩa là đảng sẽ thủ tiêu con. Nhưng
không sao, con sẽ chấp nhận, con sẽ về với người mẹ đau thương hầu được an ủi
hồn người vô phước.
Khi gặp bố, con, cũng như bao oan hồn của cả
dân tộc này, những người từng đã có một đời bị bố ép phải tôn vinh bố là vị "Cha
già dân tộc". Tuy nhiên, trước khi làm việc ấy, nghĩa là trước khi về
với mẹ, tuy bản thân trong những hoàn cảnh khốn nạn, con vẫn còn học được chút
đạo lý ở các bậc thánh hiền là phận làm con, con xin gởi lời tạ lỗi đến bố
nhé.
Bằng không, một cách lô-gíc... ấy là mang
huyết thống từ một kẻ gian tà ác độc đểu cáng mưu mô... thì dĩ nhiên khi gặp
bố, con sẽ chào bố bằng câu: Tiên sư bố, bố chỉ là thằng khốn nạn - như bố đã
từng nghe câu đó của bao oan hồn tủ sĩ nơi âm phủ.
Nguyên Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét