Mẹ Nấm - Vì sao
những người như ông Đoàn Văn Vươn, ông Đặng Ngọc Viết phải chấp nhận đổ máu để
bảo vệ quyền lợi của mình? Phải chăng là họ không còn tin rằng mình sẽ được bảo
vệ bởi luật pháp nữa? Một khi công dân mất niềm tin rằng nhà nước sẽ bảo vệ
được mình, thì vai trò của nhà nước nằm ở đâu trong xã hội này? Với tình trạng
người dân phải đổ máu để bảo vệ quyền lợi của mình như hiện nay, liệu có tồn
tại một nhà nước “do dân và vì dân” như người ta thường được nghe tuyên truyền
hay không?...
Chiều ngày 11/09/2013, ông Đặng Ngọc Viết, 42
tuổi, trú tại phường Kỳ Bá, Thái Bình xông vào trụ sở Uỷ ban Nhân dân thành phố
dùng súng bắn 5 cán bộ thuộc Trung tâm phát triển Quỹ đất Thành phố Thái Bình
khiến một người chết, ba người bị thương.
Sau đó, ông Viết về quê ở huyện Kiến Xương,
Thái Bình và tự sát dưới chân tượng Phật trong buổi chiều cùng ngày.
Theo thông tin trên các báo, nguyên nhân bức
xúc của ông Viết có liên quan đến chuyện thu hồi đất đai và chính sách đền bù
của chủ trương xây dựng khu đô thị mới ở phường Kỳ Bá.
Sự việc gây chấn động này một lần nữa nhắc
người ta nhớ đến các bất cập trong những vụ giải phóng mặt bằng.
Trong nhiều năm gần đây, số lượng người đi
khiếu nại, khiếu kiện các vấn đề liên quan đến đất đai ngày càng gia tăng. Đỉnh
điểm là năm ngoái tại Hải Phòng, gia đình ông Đoàn Văn Vươn cũng đã buộc phải
nổ súng vào đoàn công an, cán bộ tham gia cưỡng chế để bảo vệ tài sản của mình.
Luật đất đai năm 2003 ở điều 7 có quy định:
“Nhà nước thực hiện quyền đại diện chủ sở hữu toàn dân về đất đai và thống nhất
quản lý nhà nước về đất đai”.
Rất khó để viện dẫn, giải thích cho toàn dân
hiểu vì sao đất đai do mình sở hữu nhưng nhà nước lại đại diện quản lý.
Hình sưu tầm từ Internet
|
Trên thực tế, trong những dự án giải phóng mặt
bằng, với những quy định có sẵn trong luật đất đai 2003, trong những dự án thu
hồi đất do nhà nước làm chủ đầu tư thì nhà nước sẽ áp giá đền bù, hỗ trợ tái
định cư... Đối với các dự án phục vụ mục đích phúc lợi công cộng như bệnh viện,
trường học, chợ... thì hầu như người dân không còn cách lựa chọn nào ngoài việc
đồng ý với các thoả thuận do phía nhà nước đưa ra, nhanh chóng nhận tiền đền bù
hoặc chấp nhận di dời theo phương án tái định cư nếu không muốn bị cưỡng chế
giải toả trắng.
Nhưng vấn đề dễ gây cho người dân bức xúc
nhiều nhất đó chính là những dự án mà nhà nước đứng ra thu hồi đất để giao cho
tư nhân đầu tư xây dựng và quản lý. Đây chính là kẽ hở lớn nhất để nhà nước và
các chủ dự án mập mờ đánh lận con đen với quyền lợi của người dân. Bởi khi nhà
nước thu hồi đất thì sẽ áp mức đền bù theo giá do nhà nước quy định (thường giá
này thấp hơn nhiều so với thị trường thực tế), sau khi đã có đất sạch (đất đã
giải toả xong) thì nhà nước giao lại cho chủ đầu tư tư nhân tiếp quản, toàn
quyền định đoạt. Những mảnh đất đó thường sẽ được tư nhân bán lại với giá cao
gấp chục lần giá đền bù mà người dân nhận được. Đây chính là mấu chốt của nhiều
vụ việc bức xúc đã xảy ra.
Một nút thắt thứ hai thường gặp trong những
vấn đề liên quan đến đất đai, giải phóng mặt bằng chính là quy trình, thủ tục
triển khai của các dự án. Theo quy định của luật đất đai và các nghị định hướng
dẫn thi hành luật này thì những trình tự pháp lý liên quan tới chủ trương, thu
hồi, đền bù, giải toả, hỗ trợ tái định cư...đất của người dân đều có những quy
định rất rõ ràng nhưng trên thực tế người dân hầu như không được biết (ví dụ
như quyết định thu hồi, đền bù, hỗ trợ học nghề, tái định cư...).
Theo quy định của pháp luật, tất cả phải được
thông báo công khai hoặc gửi tận tay người dân có quyền lợi liên quan, nhưng
thực tế nhiều dự án đã lơ đi chuyện này.
Tôi đã từng tận mắt chứng kiến các cán bộ làm
công tác giải phóng mặt bằng làm việc với các gia đình bị mất đất. Thay vì làm
rõ việc đảm bảo quyền lợi cho người dân, đa số các văn bản, các thủ tục hướng
dẫn lại thường chỉ muốn người dân đồng ý ký vào các biên bản thoả thuận càng
sớm càng tốt. Đặc biệt với các biên bản giao nhận đất tái định cư, hoặc biên
bản đồng ý với việc nhận tiền đền bù. Thậm chí có những địa phương còn áp dụng
đủ thứ “lệ”, để lừa dân ký cho bằng được, và với quan niệm “một khi đã ký nhận
đền bù thì coi như kết thúc không thoả thuận, đàm phán gì nữa”. Cũng có tình
trạng các cán bộ đi vận động, “bỏ nhỏ” với từng hộ dân rằng “khu này đã nhận
đền bù hết, gia đình cũng nhận đi chứ không khi tất cả đã đồng ý thì ở trên
buộc phải ra lệnh cưỡng chế nhà anh (chị)”.
Nhiều người dân không có đủ thông tin và không
được hỗ trợ về mặt kiến thức luật pháp đã chấp nhận ký kết thoả thuận. Đến khi
người dân có điều kiện tiếp cận đầy đủ thông tin, được tư vấn đầy đủ về pháp
luật và biết được nhà nước hoặc chủ đầu tư lừa mình thì đi việc khiếu nại,
khiếu kiện sẽ diễn ra rất dây dưa và chậm chạp trong khi dự án vẫn cứ triển
khai, nhà cửa vẫn bị giải toả.
Chính điều này đã dẫn đến những hệ luỵ khó
giải quyết:
Có nhiều người mất nhà cửa, mất ruộng vườn lặn
lội khiếu kiện ròng rã từ năm này sang năm khác.
Có nhiều người im lặng trong cay đắng chấp
nhận làm lại từ đầu và góc nhìn của họ với xã hội thay đổi hẳn đi.
Và cũng có người đã lựa chọn cách hành động
theo bản năng để giải thoát cho bản thân và gia đình như ông Vươn, ông
Viết.
Câu hỏi luôn được đặt ra là liệu luật pháp đã
đảm bảo được hoàn toàn quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc của những gia đình
có đất đai bị giải toả hay chưa?
Pháp luật và những quy định của nó được tạo ra
là để đảm bảo quyền lợi của người dân, để hướng dẫn mọi người hiểu và thực hiện
nghĩa vụ công dân của mình chứ không phải để đánh lừa họ.
Vì sao những người như ông Đoàn Văn Vươn, ông
Đặng Ngọc Viết phải chấp nhận đổ máu để bảo vệ quyền lợi của mình? Phải chăng
là họ không còn tin rằng mình sẽ được bảo vệ bởi luật pháp nữa?
Một khi công dân mất niềm tin rằng nhà nước sẽ
bảo vệ được mình, thì vai trò của nhà nước nằm ở đâu trong xã hội này? Với tình
trạng người dân phải đổ máu để bảo vệ quyền lợi của mình như hiện nay, liệu có
tồn tại một nhà nước “do dân và vì dân” như người ta thường được nghe tuyên
truyền hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét