Mặc Lâm
Sống lại
một thời không muốn quên
Chỉ một thời gian rất
ngắn khi câu chuyện về nhà văn Nhã Thuyên và nhóm Mở Miệng chưa kịp lắng xuống
thì tác phẩm Đại Gia lại mang đến cho người đọc khá bất ngờ khi hay tin tác
phẩm này bị Cục xuất bản cấm lưu hành. Cuốn sách chưa kịp trình làng đã mất hút
trong sự phán xét một chiều của quan chức tuyên giáo để lại uẩn ức cho nhà văn
Thiên Sơn cùng những ai chờ đợi sự bất ngờ từ tác phẩm mang lại mặc dù theo tác
giả cho biết đứa con tinh thần của ông chỉ là một tiểu thuyết hư cấu.
Sống lại
một thời không muốn quên
Trong lúc Đại Gia còn
đang trong vòng tranh cãi thì câu chuyện về chuỗi quán Café Cộng lại làm bùng
cháy lên chút yên ắng đến buồn lòng về sinh hoạt tinh thần của giới trẻ. Chỉ
vài quán café mang tên Cộng nhưng làm sống lại cả một thời mà nhiều người không
muốn quên. Cái thời được gọi là “bao cấp” trong kinh tế cũng đồng nghĩa với bao
cấp trong tư duy khi các khuôn mặt lãnh tụ được kính cẩn treo nơi trang trọng
nhất và người dân được định hướng rằng những lãnh tụ ấy là sao sáng dẫn đường
giải phóng dân tộc cũng như nếu không có họ thì Việt Nam vẫn còn trong vòng nô
lệ bởi hai lực lượng thù địch là thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ,
những khuôn mặt lãnh tụ như Karl Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Fidel
Castro xuất hiện trên tường của café Cộng không còn cái vẻ “lãnh tụ” nữa mà tụt
hạng xuống làm người dân bình thường với một cung cách mới thay vì quảng bá chủ
nghĩa Cộng sản họ lại quảng cáo nước giải khát.
Người xem không thể
không bật cười khi thấy Karl Marx đội một chiếc sô bằng sắt trong khi Lenin,
Stalin tay cầm ly đầu đội phễu như trong một bữa tiệc nào đó mà khẩu hiệu không
còn được chú ý đến nữa. Mao Trạch Đông cùng với Fidel Castro nâng cao ly như
kêu gọi nhân dân toàn thế giới hãy uống Coca thay vì cặm cụi tìm lối đi lên xã
hội chủ nghĩa!
Nó đã ra đời cả chuỗi quán như vậy tức là sự tồn tại của nó đã
từ lâu rồi sở dĩ nó được chú ý trở lại là vì cũng có khi người ta muốn dùng
chuyện này để mà khỏa lấp những vấn đề thời sự khác.
-Blogger Uyên Vũ
Bức tranh này xuất hiện
tại Hà Nội vào năm 2013 và người xem nó thản nhiên như xem bức hí họa của “Sát
thủ đầu mưng mủ” cách đây vài năm. Hiếu kỳ và hơi vui vui, không ai thấy bị xúc
phạm hay sợ hãi kể cả những người từng một thời say mê những thần tượng này,
những người theo Đảng trong những năm tháng khó quên bắt đầu từ thời kỳ hoàng
kim của Đảng Cộng sản trên toàn thế giới.
Lịch sử đã chứng minh
sự tàn ác của Stalin, của Mao và không ai còn mơ màng với những món ăn chính
trị từng một thời đặt trịnh trọng trên bàn ăn Cộng sản do hai tay tổ này dọn ra
nữa.
Café Cộng đã từ những
khái niệm này, lập lại vết tích ấy ngay trên tác phẩm Lenin toàn tập, tác phẩm
mà người Cộng sản Việt Nam cho là kinh điển của mọi thời đại. Cuốn sách ấy được
giữ nguyên cái bìa nhưng bên trong nó được sáng tạo thành một tấm thực đơn và
khách có thể chọn bất cứ thức uống nào họ thích, hoàn toàn ngược lại với menu
mà Lenin đưa ra vài chục năm trước đây.
Café Cộng gọi đó là
“giải khát có đá”. Ngay cách gọi này cũng gây ấn tượng mạnh cho vị khách nào
thích để ý tới chữ nghĩa. Cách dùng chữ này chứng tỏ chủ quán là một nhân vật
rất thích sự sáng tạo, một yếu tố không thể thiếu đối với một quán café khi hầu
hết thực khách đều cần một không gian riêng trong những giây phút thư giãn của
họ.
Người Hà Nội chắc không
ai lại không biết cái câu khét tiếng của Lenin: “học, học nữa học mãi” và khi
vào café Cộng nó trở thành câu slogan rất dễ thương: “Cộng, Cộng nữa, Cộng
mãi”. Thay vì học những lý thuyết khô khan vô ích người ta sẽ dễ thở hơn khi
cộng vào đời sống của mình những ý tưởng thú vị từ cái quán nhỏ bé này.
Nhà thơ bút tre Đặng
Văn Đăng khi nghe tin chủ tịch Hồ Chí Minh mất đã viết ngay hai câu mà dân gian
còn truyền khẩu tới nay:
“Bỗng nghe tin sét đánh
ngang
Bác Hồ đang sống,
chuyển sang từ trần.”
Sau cơn hồng thủy
chinh phạt của lực lượng an ninh văn hóa, café Cộng bây giờ ra sao? Một người
chơi facebook ghé café Cộng và tả lại hình ảnh của nó hôm nay:
Bài thơ ngộ nghĩnh, rất bất ngờ và làm cái tin bác mất trở nên
bình thường, vậy mà hàng triệu người không cần để ý đến những tiết tấu rất bút
tre ấy. Có lẽ sau 45 năm, chỉ có café Cộng lại dám nguệch ngoạc câu thơ "Tiến
lên, toàn thắng ắt về ta" trong bài thơ chúc Tết Mậu Thân 1968
của Chủ tịch HCM trở thành một câu thơ nghịch ngợm, và rất có duyên thành
câu "Ngồi im... toàn thắng ắt về ta" của café Cộng!
Câu thơ khô khan sắt thép không có gì hay ấy qua tay café Cộng
bỗng dưng trở thành công án Thiền, và hơn thế nó làm cho người ta mỉm cười, yên
ổn với cái tâm không động đậy.
Tuy nhiên không phải ai cũng thích sự thâm trầm ấy, đặc biệt là
những người cộng sản trung kiên trong lực lượng tuyên giáo.
Thiếu tôn trọng một tài sản trí thức?
Báo Đất Việt trong loạt bài viết về đề tài này đã lên án café
Cộng khi dám dùng sách của Lenin để làm thực đơn vì đây là tác phẩm giá trị về
tư tưởng, lý luận chính trị. Café Cộng đã thiếu tôn trọng một tài sản trí thức
trên toàn thế giới và từ đó đề nghị Hà Nội phải có biện pháp mạnh xử lý.
Trong trường hợp của quán Café Cộng
này theo tôi thì nó chả có vấn đề gì nghiêm trọng.
-Nhà văn Nguyễn Viện
Ngày 30/8, trả lời báo Đất Việt, ông Tô Văn Động - GĐ Sở Văn hóa
Hà Nội khẳng định: "Sở đã nắm được thông tin và đang phối hợp với
cơ quan công an (PA83) để kiểm tra báo cáo thành phố". Ông Động
nói thêm "Quan điểm của Sở là phải được xử lý quyết liệt, vì vấn
đề này còn liên quan tới cả vấn đề an ninh và chính trị nên phải báo cáo kiến
nghị thành phố xử lý".
Xử lý quyết liệt như thế nào thì ông Động không cho biết nhưng
ngay khi nguồn tin này xuất hiện thì số khách đến cái quán nhỏ xíu ở đường Triệu Việt Vương ấy tăng lên gấp hai lần.
Một người có nickname Ghiencafe viết:
“Với một không gian không rộng lắm, nhưng vẫn đủ mang lại cho
bạn sự thoải mái. Cộng là sự hoài niệm về một Việt Nam chiến tranh năm nào với
ghế vải dù, hay hoa văn của những chiếc chăn Tàu sặc sỡ. Bạn ngồi nhâm nhi ngụm
cafe (được pha khá chuẩn, thơm nồng), và… có rất nhiều cái để ngắm: những bức ảnh
lịch sử, mô hình máy bay, những dây điện được mắc cách tường bằng những quả sứ
nhỏ xíu… tất cả, hết sức giản dị mà sinh động. Những ấn tượng ấy, giúp cho
chúng ta nhớ mãi về một thời chiến đấu kiên cường và hào hùng của các thế hệ
cha ông..”
Một dân ghiền café khác viết trên tường facebook:
“Bước chân vào quán cà phê, bạn sẽ ấn tượng ngay với không gian
xưa cũ của quán, nhưng cũng toát lên vẻ trẻ trung rất xì tin, chẳng thế mà các
teen sành điệu Hà thành rất thích chọn Cộng cà phê làm điểm hẹn tán gẫu.
Quán bé như bao diêm, thêm một phần gác khá nhỏ ngồi bệt bên
trên. Bức tường để mộc, sơn vôi trắng với đường vân gồ gề, sàn nhà ốp gỗ mộc,
bộ bàn ghế nâu trầm cũ kỹ. Trang điểm cho quán là những đồ vật hết sức đơn sơ
nhưng rất ấn tượng, nào là mô hình máy bay, những cuộn chỉ cắm trên tường,
những con ốc vít điện từ ngày xửa ngày xưa... tất cả tựa như một bức tranh sắp
đặt đậm chất teen tinh nghịch.”
Trên trang nhà của café Cộng vài người nhận xét về quán khác hẳn
với những gì mà Đất Việt mô tả. Một trong những baì viết khá thú vị ấy của tác
giả Nguyễn Quý Đức:
“Dăm chiếc bàn gỗ sẫm màu, ghế cao ghế thấp. Một cái gì đó xưa
xưa, lại mới mới. Những bức ảnh không màu, vài cái lọ men, màu xanh bộ đội trên
tường, màu sơn đen đã mòn trên sàn gỗ. Thân quen? Có. Là lạ? Cũng đúng là lạ.
….
Nếu ở chung quanh đang có bóng dáng đèn nê-ông, đèn chớp nháy, ở
góc này của Triệu Việt Vương là cái biển màu bộ đội đấy, và cái biển đèn yếu
điện khiêm nhường, cái logo có ngôi sao vàng trên vài cái vệt đỏ. Rất phong
cách.
……..
Vào cái thời đấy, ở Cộng là một bước nhảy… lùi. Biến chuyển nho
nhỏ chính là đấy: là không đi với thời đại đèn led, biển hiệu nhấp nháy mà trở
lại một cái thời… đơn giản, ít sung túc hơn. Cái thời mà ai cũng muốn quên,
chắc chắn. Nhưng cùng lúc, nó là cái thời tiền tư bản. Chưa đâu: chưa lo đến
tiền, tiền, tiền, đến nhà đất, ô tô. Anh em khổ cùng với anh em, thương nhau,
câu nói đầu môi chỉ là cơm nắm, chú lợn con nuôi dưới giường. Bao cấp. Cái thời
đau thương, nhưng hay hơn cái lúc này ở cái tinh thần chịu đựng, chấp nhận và
không đua đòi.”
“Vẫn khung cảnh cũ,
cũ kỹ, những chiếc bàn, ghế gỗ thô thô, uống cafe bằng cốc sắt tây, đôi chỗ
nham nhở... Nhưng hình như đã mất đi cái gì đó. Đúng rồi, mất đi những bức
tranh, ảnh châm biếm: anh Nin đội thùng sắt, Stalin mọc sừng... những câu khẩu
hiệu: cộng, cộng nữa, cộng mãi... cũng biến mất. Một số bức ảnh thời bao cấp,
thời chiến tranh... hay ho, chủ quán cũng gỡ mất. Nhất là cuốn Menu bằng sách của
VL Lê Nin cũng được cô bé phục vụ cho biết là cất đi rồi.”
Qua hẳn những đồn thổi
về hành tung của quán café đầy thú vị này, blogger Uyên Vũ nhận xét tại sao cho
đến lúc này ban thì chính quyền mới để ý tới cái quán bé xíu ấy:
“Đó chỉ là sáng tạo của
người kinh doanh. Họ muốn dùng những cách độc đáo và loại hình như vậy không có
ở Việt Nam. Sài Gòn này vốn là một thành phố năng động cởi mở cũng không có dạng
đó. Người kinh doanh như vậy thứ nhất phải có sự nhạy bén của dân kinh doanh. Họ
biết món hàng đọc sẽ hút khách hơn.
Cái quán như vậy
không phải mới mở mà nó đã ra đời cả chuỗi quán như vậy tức là sự tồn tại của
nó đã từ lâu rồi sở dĩ nó được chú ý trở lại là vì cũng có khi người ta muốn
dùng chuyện này để mà khỏa lấp những vấn đề thời sự khác. Khi mà công luận được
tập trung vào một phía thì nó sẽ chia sẻ lượng người quan tâm. Hai nữa có những
người không thể gọi là nhà báo được khi mà họ viết bài với thái độ đầy ác ý với
quán đó bằng những ngôn từ vừa mạ lỵ lại vừa quy kết.”
Nhà văn Nguyễn Viện
đưa ra nhận xét:
“Trong trường hợp của
quán Café Cộng này theo tôi thì nó chả có vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy
nhiên xét ở một góc độ nào đó thì do sống lâu quá trong một thế giới khép kín đến
khi có một hành động gì hơi bất thường một chút, hay biểu lộ một cá tính hay những
suy tưởng muốn làm mới qua hình thức nào đó như tạo ra hình ảnh lạ cho việc
kinh doanh của họ thì có thể nó gây sốc cho một giới nào đó.”
Nhưng có lẽ bài thơ của
tác giả Huỳnh Văn Úc gửi cho trang blog Nguyễn Tường Thụy sẽ nói lên rất nhiều
điều về quán café này:
“Em ơi! Buồn làm chi?
Anh sẽ đưa em đến Cà
Phê Cộng,
Để nhớ lại một thời
ta đã sống.
Ta sẽ ngồi trên chiếc
ghế vải dù
Làm theo kiểu ghế
xích đu
Ngắm những bức tranh
một thời khói lửa
Những bức tranh không
đâu còn nữa
Ngắm chiếc bàn củ kỹ
gỗ nâu
Và ta sẽ nhìn thật
lâu
Những cuốn sách đã đi
vào dĩ vãng
Những khẩu hiệu đã đi
vào quên lãng
Những con người ta đã
tôn thờ
Mà nay chỉ còn thấy
trong mơ
Mỗi khi ta ngược về
quá khứ.
Em ơi! Em bằng lòng
chứ?
Ngồi bên anh với tách
cà phê
Thấy mình nửa tỉnh nửa
mê
Nhấp từng giọt đắng
nhớ về ngày xưa.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét