Đúng vậy,
xà lim và tình yêu cũng có thể nằm chung một chỗ lắm chớ? Có thể có tình với xà
lim lắm. Chẳng hạn như hồi Lêningrad bị địch bao vây cô lập thì được ở Trung
ương khám đường thì còn gì bằng! Nhờ ở tù mà còn sống chắc. Dưới từng đợt mưa
pháo kích thì còn chỗ nào an toàn mà đâu phải chỗ núp riêng của mấy ông điều
tra viên ăn ngủ tại chỗ?
“Kẻ hèn nhát hỏi: ‘Có an toàn không?’ Kẻ cơ hội hỏi: ‘Có khôn khéo không?’ Kẻ rởm đời hỏi: ‘Có được tiếng tăm gì không?’ Nhưng, người có lương tâm hỏi: ‘Có là lẽ phải không?’ Và có khi ta phải chọn một vị trí không an toàn, không khôn khéo, không để được tiếng tăm gì cả, nhưng ta phải chọn nó, vì lương tâm ta bảo ta rằng đó là lẽ phải.”
Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013
HỒI KÝ QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - CỦA ALEKSANDR SOLZHENITSYN - KỲ 4
Bên cạnh
"nhà ga" Byturki có một phòng đặc biệt. Đó là phòng khám người,
tuốt người để thằng nào mới vô là phải chịu lục soát thật kỹ cái đã. Phòng
đủ rộng để 5, 6 cán bộ Cơ quan làm 20 thằng ZEK một lúc. Có
mấy cái bàn nhưng mặt bàn trơ trụi chẳng có gì. Ở một bàn cuối phòng ngồi sừng
sững một ông Thiếu tá NKVD, quân phục chững chạc mớ tóc đen chải đàng hoàng
nhưng dưới ánh đèn chụp khuôn mặt hắn mới mệt mỏi, chán chường làm sao! In hình
hắn mệt vì có ngần ấy đứa mà cứ phải đưa vô từng đứa một, bắt hắn chờ đợi không
đáng. Nếu cần một chữ ký thì bắt chúng ký cả loạt việc và lẹ hơn nhiều.
Thấy tôi vô, ông Thiếu tá biểu ngồi, hỏi tên họ rồi đưa tay lục kiếm "hồ sơ" của tôi trong chồng giấy phía mặt. Cách cái lọ mực cũng có một chồng in hệt, giấy mỏng như giấy đánh máy nhưng chỉ nhỏ bằng nửa tờ. Kiểu bông lãnh xăng, phiếu phát vật liệu các công sở. Đây rồi, hắn rút đúng tờ giấy của tôi, cao giọng đọc cho biết "bản án": 8 năm đi đày. Sau đó hắn lật tờ giấy nắn nót vài chữ, ra điều "án được đọc lên cho kẻ chịu án", đúng ngày giờ đã định.
Thấy tôi vô, ông Thiếu tá biểu ngồi, hỏi tên họ rồi đưa tay lục kiếm "hồ sơ" của tôi trong chồng giấy phía mặt. Cách cái lọ mực cũng có một chồng in hệt, giấy mỏng như giấy đánh máy nhưng chỉ nhỏ bằng nửa tờ. Kiểu bông lãnh xăng, phiếu phát vật liệu các công sở. Đây rồi, hắn rút đúng tờ giấy của tôi, cao giọng đọc cho biết "bản án": 8 năm đi đày. Sau đó hắn lật tờ giấy nắn nót vài chữ, ra điều "án được đọc lên cho kẻ chịu án", đúng ngày giờ đã định.
HỒI KÝ QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - CỦA ALEKSANDR SOLZHENITSYN - KỲ 5
Điều 17
Hình Luật dự liệu xử bắn những thành phần lén lút trở về lãnh thổ Liên bang Xô
Viết. Thông lệ đã có luật định thì chắc chắn sẽ có vô số kẻ vướng những trường
hợp này khác: ai điên khùng đi chui đầu vào bẫy. Điên đầu nhât là Savinkov, bị
quả tang và ra toà không chối mà còn không bị khép vô điều 71 mà. Vậy là điều
71 do chính Lenin chỉ thị cho Kursky đành bỏ xó! Nhưng ngược lại, bản án tống
ra ngoại quốc thay vì xử bắn thì áp dụng tức khắc, liên miên.
HỒI KÝ QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - CỦA ALEKSANDR SOLZHENITSYN - KỲ 6
Quần đảo
nằm đâu? Nó rải rác một dọc dài cả ngàn hòn, từ eo Bering chạy tuốt xuống vịnh
Bosporus! Nó lù lù đấy nhưng vẫn là vô hình. Cũng như những thằng dân quần đảo,
đám nô lệ có trọng lượng, cũng choán một khối lượng phải chuyển dịch từ đảo này
sang đảo khác không ngừng nghỉ nhưng chớ cho ai thấy.
HỒI KÝ QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - CỦA ALEKSANDR SOLZHENITSYN - KỲ CUỐI
Toa xe
Stolypin chen chúc, xe bít bùng ngột thở, khám tạm bồn chồn khó sống, sao bằng
vứt bỏ hết ngần ấy giai đoạn để lên toa xe chở súc vật, thẳng đường vào Trại
cho rồi. Tù vừa đỡ mệt mà tiện việc nhà nước biết mấy, thằng nào thành án là
đưa đi đày một mạch. Đỡ tốn chỗ xe lửa, khỏi cần xe bít bùng đưa đón, đỡ phải tổ
chức khám tạm tốn bao nhiêu nhân viên! Bộ máy Cải tạo hẳn nhận ra ngay điều đó
nên tù đi đảo tổ chức thành từng đoàn: Đi xe lửa thì từng đoàn dài toa chở súc
vật, đi đường thủy từng đoàn tàu. Không có đường hoả xa, đường sông thì đoàn tù
lũ lượt đi bộ. (Không lẽ đưa tù đi đày mà phải bắt ngựa, bắt lạc đà lao động?)
Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013
DÂN VẬN CỦA CỘNG VÀ CỘNG VẬN CỦA DÂN!!!
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 172 (01-06-2013)
Nguyễn
Phú Trọng, Tổng bí thư Cộng đảng, trong bài phát biểu bế mạc Hội nghị Trung
ương 7 sáng ngày 11-05-2013, đã đề cập đến một vấn đề quan trọng mang tính sống
còn đối với đảng: đó là vấn đề tuyên truyền, núp dưới mỹ từ “dân vận”: “Tăng cường
và đổi mới sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận là rất cần thiết trong
tình hình hiện nay”. Lý do là: “Trong điều kiện Đảng cầm quyền, xây dựng Nhà nước
pháp quyền, phát triển kinh tế thị trường, hội nhập quốc tế, có rất nhiều vấn đề
mới đặt ra tác động đến tư tưởng, tình cảm, đời sống của cán bộ, đảng viên và
nhân dân. Những hiện tượng phân hóa giàu nghèo, phân tầng xã hội, cùng với tệ
quan liêu, tham nhũng, xa dân, xâm phạm quyền làm chủ của nhân dân, làm suy giảm
niềm tin của nhân dân đối với Đảng là thách thức đối với mối liên hệ giữa dân với
Đảng”. Nói cho đúng, đảng nhận ra rằng dân càng ngày càng thấy rõ: với việc
hành xử độc quyền, xây dựng một nhà nước công an trị, phát triển nền kinh tế chỉ
có lợi cho đảng, tạo ra hiện tượng chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn, củng cố
và bành trướng tệ quan liêu tham nhũng, xâm phạm không những quyền làm chủ của
nhân dân mà cả quyền tự quyết của dân tộc, đảng đã trở thành kẻ thù của đất nước.
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 1
"trời đã sập tối,
lúc này chúng tôi có thể nghe tiếng súng nhỏ nổ rất gần!. Đây là dấu hiệu của
những trận chạm súng giữa CSVN và lực lượng Khmer Tự do.... tiếng súng càng gần...
hoang mang và sợ hãi càng tăng...Khoảng thêm 1 tiếng sau, trại VNLR được lệnh bỏ
trại"
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 2
"Trên suốt con đường mòn trong rừng biên giới, chúng tôi đã
bị chận xét và lục soát để lấy của đến mấy chục lần, bởi hết toán lính này đến
toán lính khác. Cuối cùng, chúng tôi chẳng còn một thứ hành trang nào khác,
ngoài bộ quần áo đen mặc trên người.
Tiền hết, cơn đói rã rời, cơn khát cháy cổ, tất cả những lo âu
và bận tâm ấy làm chúng tôi mệt đến muốn ngất xỉu. Chúng tôi bèn hỏi những người
dân Miên đi buôn rằng bao giờ tới Thái Lan. Ai cũng trả lời còn năm hay mười
cây số nữa thôi. Tuy nhiên, lần nào hỏi cũng chỉ nghe năm hay mười cây số.
Chúng tôi tưởng chừng muốn điên lên vì qúa sức khổ và đói khát."
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 3
"Tối hôm ấy là
ngày 28 tháng 3 năm 1980, bọn lính Para đến bắt hai cô gái của gia đình người
Tàu khác và kéo đi. Những người đã sống trong trại Para vào ngày hôm đó thì tất
cả đều sở đến bủn rủn tay chân. Tiếng la hét thất thanh xin cầu cứu của những
người con gái bất hạnh lúc bị sa cơ nghe rùng rợn và bi thương, kèm theo đó là
những tiếng chửi rủa của bọn Para. Rồi sau đó là tiếng thét thê thảm cùng với
những loạt súng. Thế là xong đời hai người con gái vô tội "
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 4
"Từ đó, cứ mỗi
ngày bọn lính Pol Pot đều phân công cho nhóm dân tị nạn chúng tôi làm công tác
lao động khổ sai như vác củi, đào hầm hố, giao thông hào, hầm chiến lược và đi
tải gạo."
Ông Trương Võ là cựu đại uý Biên Tập Viên, ngành Cảnh sát của Việt Nam Cộng Hòa. Ông Võ sinh năm 1946, tại Tây Ninh. Sau năm 1975, ông Võ là tù nhân chính trị của chế độ Cộng Sản Việt Nam. Ông đã bị giam cầm tại nhiều trại từ Nam đến Bắc Việt trong suốt năm năm (1975-1980). Vợ và con ông Võ đã vượt biển khoảng năm 1978.
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 5
"Tôi
lúc ấy đã sợ quá nên cuống quít gật đầu lia lịa, chẳng biết Lục thum là nghĩa
gì mà cũng gật đầu. Thế là tôi bị bọn chúng đánh gần chết. Hai thằng thay nhau
dùng báng súng đánh rồi đá và đạp tôi. Mình mẩy tôi đau đớn ê ẩm, máu me chảy đầm
đìa, ướt đẫm cả áo quần. Sau đó, bọn chúng bắt tôi cởi hết quần áo để chúng lục
xét. Lúc ấy, tôi chỉ còn mặc có cái quần xà lỏn mà thôi."
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 6
1 2 3 4 5 6 7 8 9
"Tiếng gọi nhau xen lẫn với tiếng rít của pháo nghe rợn người. Chúng tôi lại đổ xô lên nhau mà thoát ra cổng chính. Tất cả 4,473 người chen chúc ra bằng một cánh cổng rộng không quá năm thước. Người ta chen lấn và đè lên nhau để tìm lối thoát. Có kẻ đã phá rào để thoát ra, hòa chung với dân Khmer đang di tản bên ngoài. Mặc dù lính Thái vẫn chưa cho vào đất họ, chúng tôi đã phải dìu dắt nhau mà chạy vì nhiều cụ già, em bé, nhất là các phụ nữ đã té hay bị xây xát trong khi thoát ra khỏi trại. "
"Tiếng gọi nhau xen lẫn với tiếng rít của pháo nghe rợn người. Chúng tôi lại đổ xô lên nhau mà thoát ra cổng chính. Tất cả 4,473 người chen chúc ra bằng một cánh cổng rộng không quá năm thước. Người ta chen lấn và đè lên nhau để tìm lối thoát. Có kẻ đã phá rào để thoát ra, hòa chung với dân Khmer đang di tản bên ngoài. Mặc dù lính Thái vẫn chưa cho vào đất họ, chúng tôi đã phải dìu dắt nhau mà chạy vì nhiều cụ già, em bé, nhất là các phụ nữ đã té hay bị xây xát trong khi thoát ra khỏi trại. "
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 7
1 2 3 4 5 6 7 8 9
"Từ xa, có những tiếng súng nổi lên rồi có những tiếng hét thảm thiết của phụ nữ. Chúng tôi đoán chừng chắc là nhóm lính Para khác đang tra tấn, hành hạ những người ty nạn Việt Nam khác. Tiếng kêu thét như tiếng heo bị thọc tiết, ai oán, nghe như xé ruột, vang động cả núi rừng. Rồi thì tiếng gầm thét của bọn lính. Tôi không ngờ mình đã gặp phải một bọn quỷ râu xanh như bọn Para này. Tôi hoảng quá vì sợ chúng hãm hiếp mình. May mà tôi đang có thai sáu tháng, bụng đã to, chứ không thì... Tôi rùng mình và không dám nghĩ hết"
"Từ xa, có những tiếng súng nổi lên rồi có những tiếng hét thảm thiết của phụ nữ. Chúng tôi đoán chừng chắc là nhóm lính Para khác đang tra tấn, hành hạ những người ty nạn Việt Nam khác. Tiếng kêu thét như tiếng heo bị thọc tiết, ai oán, nghe như xé ruột, vang động cả núi rừng. Rồi thì tiếng gầm thét của bọn lính. Tôi không ngờ mình đã gặp phải một bọn quỷ râu xanh như bọn Para này. Tôi hoảng quá vì sợ chúng hãm hiếp mình. May mà tôi đang có thai sáu tháng, bụng đã to, chứ không thì... Tôi rùng mình và không dám nghĩ hết"
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 8
1 2 3 4 5 6 7 8 9
Nguyễn Văn Thụy Viễn
"Tôi lúc ấy đã sợ quá nên cuống quít gật đầu lia lịa, chẳng biết Lục thum là nghĩa gì mà cũng gật đầu. Thế là tôi bị bọn chúng đánh gần chết. Hai thằng thay nhau dùng báng súng đánh rồi đá và đạp tôi. Mình mẩy tôi đau đớn ê ẩm, máu me chảy đầm đìa, ướt đẫm cả áo quần. Sau đó, bọn chúng bắt tôi cởi hết quần áo để chúng lục xét. Lúc ấy, tôi chỉ còn mặc có cái quần xà lỏn mà thôi. "
Nguyễn Văn Thụy Viễn
"Tôi lúc ấy đã sợ quá nên cuống quít gật đầu lia lịa, chẳng biết Lục thum là nghĩa gì mà cũng gật đầu. Thế là tôi bị bọn chúng đánh gần chết. Hai thằng thay nhau dùng báng súng đánh rồi đá và đạp tôi. Mình mẩy tôi đau đớn ê ẩm, máu me chảy đầm đìa, ướt đẫm cả áo quần. Sau đó, bọn chúng bắt tôi cởi hết quần áo để chúng lục xét. Lúc ấy, tôi chỉ còn mặc có cái quần xà lỏn mà thôi. "
HỒI KÝ VƯỢT BIÊN ĐƯỜNG BỘ - KỲ 9
"Tiếng gọi nhau xen lẫn với tiếng rít của pháo nghe rợn người.
Chúng tôi lại đổ xô lên nhau mà thoát ra cổng chính. Tất cả 4,473 người chen
chúc ra bằng một cánh cổng rộng không quá năm thước. Người ta chen lấn và đè
lên nhau để tìm lối thoát. Có kẻ đã phá rào để thoát ra, hòa chung với dân
Khmer đang di tản bên ngoài. Mặc dù lính Thái vẫn chưa cho vào đất họ, chúng
tôi đã phải dìu dắt nhau mà chạy vì nhiều cụ già, em bé, nhất là các phụ nữ đã
té hay bị xây xát trong khi thoát ra khỏi trại. "
Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013
THỊ “THẮNG” NHƯNG CHƯA PHẢI LÀ CHIM UYÊN
Phàm thường, khi người ta tạo ra một dụng cụ gì thì nó luôn có
được vai trò đặc biệt của nó, dù có những vật dụng khác, cũng tương tự hình
dáng đó, công dụng đó, nhưng chắc chắn là không thể nào thay thế vai trò riêng
biệt của riêng mỗi dụng cụ. Cũng thế, một hành động, thái độ có thể được biểu
hiện trên cùng một hình thức, ngay cả trường hợp ứng dụng, nhưng không thể quả
quyết rằng tất cả những hành động, thái độ đó đều y giống nhau, ngay cả trong ý
nghĩa, trạng thái của chúng.
Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013
HỒ CHÍ MINH CƯỚP ĐẤT, KHÔNG CƯỚP ĐƯỢC HỒN DÂN TỘC
Nguyễn Việt Nữ
Hôm nay cũng còn trong tháng 5 Dương lịch, về phương diện tôn
giáo, vẫn còn trong Mùa Phật Đản, để ta nói về Lễ Phật Đản 2013 tại Hoa Kỳ, một
cường quốc Tây phương trước đây còn rất xa lạ với Phật giáo.
Thái tử Sỉ Đạt Ta ra đời nguyên thủy là ngày mồng 8 tháng 4 Âm lịch
trên 2500 năm trước Tây lịch nên đến nay phải xê xích ngày. Đến thế kỷ 21st Dương
lịch Liên Hiệp Quốc nhìn nhận Ngày Đức
Phật Đản Sinh là ngày Rằm tháng 4 Al, cũng quan trong tương đương với ngày Chúa
Giáng Sinh 25 tháng 12 Noel.
Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013
NHẬT KÝ SÀI GÒN 1975 CỦA WALTER SKROBANEK
Walter Skrobanek (1941-2006) |
Walter Skrobanek Tháng Tư năm 1975, Walter Skrobanek, Giám đốc một tổ chức cứu trợ
trẻ em ở Sài Gòn, đã quan sát và ghi chép tỉ mỉ các sự kiện diễn ra quanh ông.
Nhật ký của Skrobanek, bắt đầu từ ngày 28 tháng Tư năm 1975, được viết với dự cảm
chắc chắn rằng lịch sử đang được xác lập và diễn ra quanh mình. Cuốn nhật ký
cho thấy: (i) Năng lực quan sát sắc bén và không thể bị mua chuộc của một nhà
báo; (ii) Tinh thần trách nhiệm của một người lãnh đạo với công việc và với các
đồng nghiệp Việt Nam cũng như quyết tâm trong việc đưa tổ chức cứu trợ trẻ em
terres des hommes trở lại hoạt động trong hoàn cảnh mới; (iii) Sự thử thách của
các quan điểm chính trị cánh tả của tác giả khi cọ xát với thực tế chính trị mới
của Việt Nam.
Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013
VÕ THỊ THẮNG VÀ NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN, BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG
Trần Trung Đạo - Một nữ đặc công thuộc lực lượng biệt động thành Sài Gòn được bộ máy tuyên truyền Cộng Sản đánh bóng đến mức không thể nào bóng hơn. Đó là bà Võ Thị Thắng. Nụ cười khá ăn ảnh của bà bên ngoài tòa đại hình Sài Gòn, được một phóng viên Nhật chụp ngày 27 tháng 7 năm 1968 và được Trần Quang Long đưa vào nhạc phẩm Nụ cười chiến thắng. Bắt lấy cơ hội tuyên truyền, theo chỉ thị của đảng, từ đó, không biết bao nhiêu phim, nhạc, thơ, bình luận, hồi ký, bút ký đã viết về bà Võ Thị Thắng.
Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013
THÔNG ĐIỆP DÀNH CHO NHỮNG AI YÊU MẾN NICK VUJICIC
Hãy hình dung nếu bạn sinh ra và không có tay. Không có tay để
ôm bạn bè; không có tay để cầm tay người yêu của bạn; không có ngón tay để cảm
nhận sự động chạm; không có cách nào để nâng hoặc theo bất cứ vật gì. Cuộc sống
sẽ khó khăn như thế nào nếu như bạn sống mà không có cả cánh tay và bàn tay? Thế
còn về chân thì sao? Hãy hình dung nếu như thay vì không có tay, bạn không có cả
chân. Không cách nào có thể nhảy, đi lại, chạy hoặc thậm chí là đứng. Nào, bây
giờ hãy kết hợp cả hai điều trên… không tay và không chân. Bạn có làm gì? Cuộc
sống của bạn sẽ bị ảnh hưởng như thế nào??
THỦY QUÂN LỤC CHIẾN KỊCH CHIẾN VỚI CỘNG QUÂN QUANH CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ THÁNG 9/1972
LTS- Theo yêu cầu của nhiều độc giả, kể từ trung tuần tháng
9/2009, Chúng tôi mở thêm phần mục Quân sử Việt Nam, lần lượt trình
bày tiến trình hình thành Quân đội Quốc gia Việt Nam (từ 1946-1955), và sự phát
triển của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa ( từ 26/10/1955, Quân đội Quốc gia VN được
cải danh thành Quân Lực VNCH), và tình hình chiến trường VN từ 1965 đến 1972,
có sự tham chiến của lực lượng đồng minh.. Loạt bài này được biên soạn dựa theo
các tài liệu của Khối Quân sử/Phòng 5/Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH), cuốn Việc từng
ngày 1945-1969 của Đoàn Thêm, và các bài viết về quân sử của cựu Trung tướng Trần
Văn Đôn, cựu Trung tướng Nguyễn Chánh Thi, cựu Thiếu tướng Đỗ Mậu, hồi ký của cựu
Đại tướng Westmoreland và của nhiều tác giả khác.
NGƯỜI LÍNH THỦY QUÂN LỤC CHIẾN BÊN BỜ BẾN HẢI
Kính dâng hương hồn người Chiến Sĩ vô danh
Bác Sỹ Nguyễn Ngọc Ẩn
Trời trên đầu vẫn nắng chang chang. Dưới chân là sỏi đá khô cằn. Đất ở đây như
không đủ sức mời mọc cho cây đâm rễ nên quang cảnh mang một vẻ trơ trụi, hoang
sơ thế nào.
Đoàn tù vẫn lầm lũi bước. Cách từng quãng một là cán binh CS miền Bắc, vai mang
khẩu AK-47, đầu đội mũ tai bèo, chân dép râu cũng tiếp nối từng bước như đoàn
tù nhưng chắc chắn là mang trong họ một trạng thái tinh thần hoàn toàn khác. Họ
là những kẻ chiến thắng, đang giải đoàn tù binh, sản phẩm của chiến bại, về
Bắc. Trước là họ có dịp phô trương cái “anh hùng” của họ ở trong B, sau là biết
đâu họ có thể có dịp tạt qua thăm nhà một lần sau bao nhiêu năm gia nhập bộ đội
để đi “giải phóng miền Nam ruột thịt, đang oằn oại dưới ách thống trị bạo tàn
của Mỹ Thiệu” và quan trọng và chắc chắn hơn hết là họ được tránh xa vùng lửa
đạn có thể làm họ “đi gặp HCM” bất cứ lúc nào...
Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013
HỒI KÝ 26 NĂM LƯU ĐÀY CỦA THƯỢNG TỌA THÍCH THIỆN MINH - KỲ 1
Lời Nói Đầu:
Sau 26 năm lưu đày biệt xứ với 2 bản án chung thân của người tù trải qua hơn một phần tư thế kỷ, tôi trở về từ cõi chết được bình an, trong sự chào đón hân hoan vui mừng của mọi người thân ruột thịt cốt nhục gia đình của quý chư Tôn Đức Pháp quyến. Đặc biệt các Tổ chức Nhân quyền LHQ, Hội Ân xá Quốc tế, Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam tại Hải ngoại, Phòng Thông tin Phật Giáo Quốc tế tại Paris, các Đài Truyền thông Quốc tế loan tải phổ biến tin vui. Nhiều đồng bào Phật Tử xa gần trong và ngoài nước, đã gửi điện thư, điện thoại, đến đất Bạc nơi mái tranh nghèo tôi đang tạm trú, chúc mừng thăm hỏi, tặng quà vật, tịnh tài để tôi điều trị bệnh và hỗ trợ buổi ban đầu lúc mới ra khỏi nhà tù.
HỒI KÝ 26 NĂM LƯU ĐÀY CỦA THƯỢNG TỌA THÍCH THIỆN MINH - KỲ 2
TRẠI TÙ THỨ HAI
TY CÔNG AN TỈNH MINH HẢI
Từ khi di chuyển từ trại giam huyện Vĩnh Lợi đến phòng cảnh sát hình sự Ty công an Minh Hải, tôi càng gặp nhiều chuyện buồn thêm. Thứ nhất do khinh suất sai lầm của mình, một sự va vấp khiến tôi phải ân hận suốt đời. Đó chính là lý do tôi phải nói lên sự thật qua trang hồi ký nhỏ bé nầy những thiếu sót của mình để giải tỏa bớt những khúc mắc mà nhiều năm qua tôi mang nặng canh cánh bên lòng. Do bức thư tôi gởi về bị phát hiện, nên công an tỉnh đã bắt thêm một số người gồm:
HỒI KÝ 26 NĂM LƯU ĐÀY CỦA THƯỢNG TỌA THÍCH THIỆN MINH - KỲ 3
RỜI “THUNG LŨNG TỬ THẦN” VỀ TRẠI GIAM Z30A XUÂN LỘC ĐỒNG NAI
Sau khi tôi bị kết án chung thân lần hai, tại trại Xuân Phước vào năm 1987 họ chuyển tôi về đội lao động đào ao, khuân đất, đá. Được khoảng hơn 2 năm họ chuyển tới về trại giam Z30A Xuân Lộc, Đồng Nai. Trại giam nầy trước đây giam giữ những người tập trung cải tạo hầu hết các sĩ quan, Tá, Tướng, ở tù từ 10 năm trở lên. Sau những đợt thả tù để xoa dịu dư luận, một số được trở về được định cư sang nước khác, có người sống lây lất cảnh nghèo hèn tại quê nhà, chỉ có những người chết thì còn nằm lại tại nghĩa trang “Cây Sung”. Nghĩa trang nơi đây hương tàn khói lạnh, không người đi tảo mộ, họ là những chiến sĩ vô danh không chết vì cuộc chiến mà chết trong “ Hòa bình”. Nghĩa trang sau nấy hằng năm vào mùa lễ Thanh Minh được tù chính trị phát quang, cuốc cỏ.....
HỒI KÝ 26 NĂM LƯU ĐÀY CỦA THƯỢNG TỌA THÍCH THIỆN MINH - KỲ CUỐI
NHỮNG ÂN CÔNG… NHỚ MÃI TRONG ĐỜI
Trải qua 26 năm dài trong nhà tù Cộng Sản, bản thân tôi đã từng nếm đủ mùi chua cay, mặn nồng, ấm lạnh, đói no và khổ nhục. Cuối cùng tôi chỉ còn nhớ một câu xem như là tư tưởng để đánh giá con người “Chân giá trị của con người khó có thể đánh giá trong đời sống bình thường, mà chỉ có thể đánh giá chính xác trong lúc khốn cùng nhất của cuộc sống”. Tôi không nhớ bao nhiêu việc thiện, bao nhiêu người mình đã giúp đỡ, nhưng tôi không thể quên được cho dù những việc nhỏ nhất, những ai đã giúp đỡ mình trong lúc khốn cùng, những người mà tôi mang ơn và trân trọng khá nhiều từ trong nhà tù Xuân Phước cho đến trại Xuân Lộc, Đồng Nai đó là:
Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013
CHÚNG TA CÓ RẤT NHIỀU NICK VUJICIC
Đặng Chí Hùng -24-05-2013 Cái đáng làm ta suy nghĩ ở đây là ở Việt Nam có rất nhiều ,
nhiều người như Nick mà đảng cộng sản đã cố tình quên hoặc cố tình trà đạp
họ.Những giọt nước mắt của Fan, niềm vui và tự hào, số tiền hàng tỉ đồng khi
đón một Nick ở xa xôi xin hãy một lần biết chia xẻ với những Nick ở ngay quê
nhà. Những người mà tôi nhắc đến trong bài này là ai?
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013
DƯ LUẬN TRƯỚC PHIÊN PHÚC THẨM CÁC THANH NIÊN CÔNG GIÁO VÀ TIN LÀNH
Thanh Quang RFA
Thứ Năm ngày 23 tháng 5, tại Trụ sở Tòa án Nhân dân tỉnh Nghệ
An, Tòa Phúc thẩm thuộc Tòa án Nhân dân Tối cao Hà Nội sẽ xử phúc thẩm 8 thanh
niên Công Giáo và Tin Lành, thuộc trong số 14 người đã bị tòa sơ thẩm Nghệ an kết
án nặng nề hồi tháng Giêng vừa rồi. Thanh Quang tổng hợp thông tin liên hệ và
ghi nhận một số ý kiến, kể cả nhận xét của LS Hà Huy Sơn bào chữa trong phiên
phúc thẩm này.
TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP: PHIÊN TÒA PHÚC THẨM 8 THANH NIÊN KITÔ GIÁO YÊU NƯỚC
Thưa quý vị
Chúng tôi sẽ cố gắng
nhất có thể, để đưa đến quý vị những thông tin về cái gọi là “Phiên tòa Công
khai” phúc thẩm 8 Thanh niên Kitô giáo yêu nước sẽ diễn ra tại Thành phố Vinh,
Tỉnh Nghệ An hôm nay 23/5/2013.
Do điều kiện tác nghiệp
vô cùng khó khăn bởi nhà cầm quyền CSVN đã tung hàng ngàn công an ngăn chặn
người dân đến “Phiên tòa Công khai” này, do vậy việc tường thuật có thể không
đáp ứng được ngay lập tức những thông tin như mong mỏi của lòng hiệp thông của
quý vị khắp năm châu đối với nạn nhân này.
Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013
NHÂN SỸ TRÍ THỨC VIỆT NAM KÊU GỌI TRẢ TỰ DO CHO HAI SINH VIÊN NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN VÀ ĐINH NGUYÊN KHA
Hôm Chủ nhật 19/5, hơn 100 trí thức Việt Nam đã ký vào Lời
kNhiều trí thức có tiếng ở cả trong nước và hải ngoại đã ký tên vào Lời kêu gọi
trả tự do cho hai sinh viên đang bị cầm tù - Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên
Kha.
Hai sinh viên Uyên và Kha vừa bị tòa án tỉnh Long An khép án tù
sáu năm và tám năm, thêm ba năm quản chế, vì Tội Tuyên truyền chống Nhà nước
XHCN, theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự.êu gọi, hiện đang lưu truyền trên mạng
internet, "đòi nhà cầm quyền trả tự do cho Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên
Kha và cho những người yêu nước có hành động biểu thị chính kiến một cách ôn
hòa đã bị kết án và bị tù đày trong thời gian qua".
TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM ĐỖ THỊ MINH HẠNH LẠI BỊ ĐÁNH TRONG TÙ
LỜI KÊU GỌI TRẢ TỰ DO CHO NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN VÀ ĐINH NGUYÊN KHA
Tiếp theo kiến nghị đề ngày 30-10-2012 gửi Chủ
tịch nước Trương Tấn Sang yêu cầu chỉ thị cho các cơ quan có trách nhiệm trả tự
do cho Nguyễn Phương Uyên khi mới bị bắt và Lời kêu gọi thực
thi quyền con người ngày 25-12-2012, chúng tôi những người ký
tên dưới đây rất phẫn nộ trước bản án mà phiên tòa mở ngày 16-5-2013 tại tỉnh
Long An đã tuyên đối với Nguyễn Phương Uyên (6 năm tù, 3 năm quản thúc) và Đinh
Nguyên Kha (8 năm tù, 3 năm quản thúc).
Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013
NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN, MỘT THIÊN THẦN BÉ NHỎ
Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013
PHẠM TỘI GÌ ĐÂY? TA THỬ HỎI: TỘI "TRUNG VỚI NƯỚC, VỚI DÂN" À?
Giáo Sư Tương Lai
Nhân ngày 19 tháng 5
Câu thơ Hồ Chí Minh viết trong “Ngục trung
nhật ký” cách nay đúng 70 năm bỗng ngân vang trong những ngày tháng Năm cháy
bỏng qua lời của Phương Uyên trước tòa án Long An ngày 16.5: “Tôi yêu nước,
tôi thể hiện lòng yêu nước. Tôi không ngờ tôi bị bỏ tù vì thể hiện lòng yêu
nước ấy… Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm
lược đất nước, chúng tôi làm xuất phát từ tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu
để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn”.
Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013
TƯỜNG THUẬT PHIÊN TÒA KẺ BÁN NƯỚC XÉT XỬ HAI SINH VIÊN YÊU NƯỚC NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN VÀ ĐINH NGUYÊN KHA
Hôm nay, 16/5/2013, phiên tòa vụ án 2 sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha diễn ra tại Trụ sở Tòa án tỉnh Long An (116 Trương Định, phường 1, thành phố Tân An, tỉnh Long An). Đây là một phiên tòa được sự quan tâm, chú ý rất lớn của dư luận; đông đảo người dân khắp nơi đã kéo về Long An để ủng hộ tinh thần 2 sinh viên yêu nước...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)