Kính dâng hương hồn người Chiến Sĩ vô danh
Bác Sỹ Nguyễn Ngọc Ẩn
Trời trên đầu vẫn nắng chang chang. Dưới chân là sỏi đá khô cằn. Đất ở đây như
không đủ sức mời mọc cho cây đâm rễ nên quang cảnh mang một vẻ trơ trụi, hoang
sơ thế nào.
Đoàn tù vẫn lầm lũi bước. Cách từng quãng một là cán binh CS miền Bắc, vai mang
khẩu AK-47, đầu đội mũ tai bèo, chân dép râu cũng tiếp nối từng bước như đoàn
tù nhưng chắc chắn là mang trong họ một trạng thái tinh thần hoàn toàn khác. Họ
là những kẻ chiến thắng, đang giải đoàn tù binh, sản phẩm của chiến bại, về
Bắc. Trước là họ có dịp phô trương cái “anh hùng” của họ ở trong B, sau là biết
đâu họ có thể có dịp tạt qua thăm nhà một lần sau bao nhiêu năm gia nhập bộ đội
để đi “giải phóng miền Nam ruột thịt, đang oằn oại dưới ách thống trị bạo tàn
của Mỹ Thiệu” và quan trọng và chắc chắn hơn hết là họ được tránh xa vùng lửa
đạn có thể làm họ “đi gặp HCM” bất cứ lúc nào...
Trước đó không lâu mà tưởng chừng như ở vào thế kỷ khác, quân CS
đã bất ngờ vượt vùng phi quân sự để tràn xuống tấn công miền Nam. Trở tay không
kịp, các căn cứ hoả lực ở vùng phía Nam Phi Quân Sự bị đánh tan vỡ, quân đội
VNCH đã lập tức gởi ngay quân ở trong miền Nam ra cứu viện và các đơn vị Biệt động
quân gồm 3 Liên Đoàn Tổng Trừ Bị được đưa ra và trong đó, Liên Đoàn 5 BĐQ là
đơn vị ra tới đầu tiên mà trong đó có tôi với tư cách Y sĩ điều trị của Liên
Đoàn.
Tôi là một bác sĩ, tính tới hôm ra tới Quảng Trị là ngày 5/4/72 thì tôi mới ra
trường chưa được 5 tháng, do đó tôi còn ở dưới quyền một đàn anh là Y Sĩ Trưởng
của đơn vị, hiện anh đang trở về làm việc ở hậu cứ khi có tôi ra thay ở mặt
trận (hai anh em chúng tôi thay phiên nhau đi hành quân mỗi người nửa tháng).
Tuy tôi không được dự các cuộc họp hành quân nhưng theo tin tức tôi thu nhặt
được từ các sĩ quan trẻ trong BCH Liên Đoàn thì tôi biết, Chuẩn Tướng Vũ Văn
Giai, Tư Lệnh SĐ3BB là sĩ quan cao cấp nhất được trên chỉ định làm Tư Lệnh mặt
trận và ông đã điều quân như sau: LĐ5 chịu tuyến cực Bắc của mặt trận là thị
trấn Đông Hà chạy dài về phía Nam ở hướng Tây của quốc lộ 1. Kế tiếp là LĐ4 BĐQ
rồi tới LĐ7 BĐQ tiếp tục phòng thủ và chiến đấu để giữ gìn phía Tây QL 1. Còn
về hướng Đông là phía biển thì mặt trận chắc chắn sẽ nhẹ hơn sẽ do SĐ 3 BB, sau
trận đánh mấy ngày trước đã mỏi mòn trấn giữ.
Nhưng tới trận phục kích chót của quân CS vào BCH/LĐ trong đêm 30/4/72, trên
đường rút quân của đơn vị tôi sau khi thành phố Quảng Trị đã thất thủ thì đơn
vị tôi chính thức cũng đã bị xoá tên trong trận chiến. Hỏi làm sao không xóa
tên tại chỗ được khi một Liên đoàn BĐQ như đơn vị tôi mà có những 18 sĩ quan bị
bắt làm tù binh trong đó phải kể đến: Tiểu Đoàn Trưởng và TĐ phó TĐ 38 BĐQ, sĩ
quan trưởng ban 3 LĐ, sĩ quan trưởng ban Truyền Tin LĐ, bác sĩ (tôi), Đại Đội
Trưởng Trinh Sát của LĐ và bao nhiêu sĩ quan cấp thấp khác ở các ban ngành của
cả BCH LĐ cũng như của TĐ 38 là TĐ đi bọc hậu cho LĐ trên đường rút quân. Dĩ
nhiên tôi được biết sau nầy là sau khi tập trung lại ở Huế, LĐ được đưa về để
“làm máy lại,” tái tạo. bổ sung các cấp từ sĩ quan đến binh sĩ và tung vào hành
quân 2 tháng sau đó. Còn chúng tôi, 18 sĩ quan xấu số, trên con đường định mệnh
không biết sẽ đi về đâu, đang bị xỏ xâu vào nhau và lầm lũi bước đi về hướng
Bắc.
Tôi viết hồi nãy là LĐ tôi có 18 sĩ quan bị bắt là do về tới chỗ tạm giam gặp
nhau chớ còn lúc giải đi trên đường thì làm sao tôi biết được? Cá nhân tôi thì
trừ một số ít sĩ quan trong đơn vị là tôi biết mặt, hầu như tất cả anh em tù
binh ở Quảng trị tôi mới gặp đều như gặp lần đầu, tôi mới biết mặt họ mà họ
cũng mới biết mặt tôi. “À, anh là bác sĩ mới về đó hả ? Tui có nghe mà chưa
gặp, không dè mình gặp trong hoàn cảnh nầy, thiệt xui !!”
Nãy giờ tôi mãi nói về đơn vị tôi, thực sự ra, đoàn tù binh bị giải đi về hướng
bắc nầy hàng mấy trăm người là ít gồm sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ của mọi binh
chủng có mặt trong trận Quảng Trị hồi tháng 4/72: TQLC, BĐQ, Thiết Giáp, Bộ
Binh, Địa Phương Quân, Nghĩa Quân và cả dân sự là mấy anh ở các ngành gọi là
“ác ôn” dưới con mắt của CS như Chiêu Hồi, Xây Dựng Nông Thôn ...
Tôi biết mình đi về hướng Bắc là vì dễ thôi, mặt trời bao giờ cũng mọc và ở
suốt ngày bên tay phải tôi, có điều đi tới đâu thì mình không biết được, chỉ
biết đôi chân quen mang giày dép, nay phải để trần dẩm lên sỏi đá, mỗi bước chân
là hai hàng nước mắt chảy ra. Tôi không khóc đâu, nước mắt chảy là do cái đau
đớn buốt lên từ lòng bàn chân bắn thẳng lên óc làm nước mắt tự động chảy thôi
chớ phải nói, lòng căm giận đầy ngập trong tim thì dễ gì tôi khóc được?
Cái bụng thì cồn cào, từ hồi bị bắt tới giờ cũng đã 5, 6 ngày rồi còn gì mà tôi
chỉ được có mấy nắm cơm vắt nhỏ xíu bằng bàn tay (mỗi bửa ăn là nửa vắt!), còn
khát thì còn nói gì! Nắng, nóng, hoạt động (đi bộ ròng rã) mà không hề có nước
uống, nhìn chung quanh mình, tôi thấy ai cũng ở vào tình trạng gọi là khát rã
họng là đúng chữ nhất !
Đã vậy mà thôi đâu, trong khi hạ sĩ quan hay binh sĩ thì cứ chậm rãi đi thành
hàng một, còn chúng tôi, sĩ quan đâu được như vậy. Chúng dùng sợi dây dài cột
tay trái người đi trước vào tay trái người đi sau thành từng hàng dài cho tới
khi nào sợi dây hết thì chúng dùng sợi dây khác nên không có con số nhất định
mỗi xâu là bao nhiêu người mà chỉ do độ dài ngắn của sợi dây...
Tôi thì đi lọt vào áp chót của một sợi dây, vừa bước đi khập khiểng do đau hai
lòng bàn chân tột cùng, vừa đau đớn cho số phận của riêng mình kể gì nói cho
hết.
Tuy lúc đầu lệnh của bọn cán binh là tù binh phải đi thành hàng một nhưng phải
nói, do bị xâu chùm lại với nhau (với không biết có phải do lòng hai bàn chân
của các sĩ quan thì “tiểu thơ” hơn anh em hạ sĩ quan và binh sĩ hay không?) mà
đám tù sĩ quan đi chậm hơn đám tù đa số kia nhiều nên việc chúng tôi đi hàng
xâu bên nầy song song với những anh lính của chúng tôi cách đó vài mét là
thường. Có khi tên bộ đội đi gần đó mở miệng quát tháo, có khi chúng cũng mặc
kệ mấy thằng tù, đi kiểu nào thì đi, miễn cứ đi là được rồi...
Từ lúc bị bắt đưa về cái nhà lá làm nơi tập trung đám tù binh mới bắt ngoài mặt
trận cho tới ngày hôm nay, tôi đã bị đưa đi qua không biết bao nhiêu là cảnh
vật thay đổi đủ kiểu. Chỗ gần nơi tôi bị bắt (sau nầy tôi mới biết là quận Hải
Lăng) thì có ruộng lúa, lúa cao ngang ngực như lúa sạ ở Đồng Tháp Mười, còn
giải đi thì lúc qua xóm Cửa Việt, chúng tôi đi dọc dài theo bờ biển cát êm mịn
xinh đẹp với tiếng sóng vỗ rì rào. Nhưng cảnh vật khi họ dẫn chúng tôi từ phía
đông QL 1 băng dần về phía núi rừng phía tây thì thay đổi hẳn, những đám rừng
lúc trước giờ chỉ là những cây với những cành trơ trụi vì bom đạn làm tôi nhớ
tới bài hát "Sương Trắng Miền Quê Ngoại" có 2 câu thơ :
Gio Linh ơi, đất thiêng chừ run rẩy
Tội lũ chim rừng không chỗ đậu vì bom...
Con đường càng đi về hướng Tây Bắc càng trơ trụi, sỏi đá khô cằn. Chỉ vài ngày
đi bộ là tôi đã thấy thấm mùi đời lắm rồi nhưng ở trong tư thế không biết làm
sao nên tôi cứ nhắm mắt mà bước theo những bước chân của những người bạn xấu số
đồng cảnh của mình.
Tới buổi trưa hôm đó thì đoàn tù (hay đúng ra là cái xâu của
tôi) đang bước chân qua một dòng nước nhỏ bề ngang chừng 1 mét. Ai cũng cố dừng
lại để cúi người xuống hầu ké một ngụm nước và vì chúng tôi bị xâu lại với nhau
nên sự bò xuống uống nước không thể làm cùng lúc bao nhiêu người được. Vì thế
mới có sự trùng trình ở chỗ lạch nước nầy. Lúc tôi vừa uống nước xong thì có
tên bộ đội nhóc đứng gần đâu đó cất tiếng:
- Chúng mầy có biết dòng nước nầy có tên gì không?
Khi không nghe ai trả lời cả (hoặc bận uống nước hoặc không bận cũng chẳng buồn
trả lời làm gì) hắn ta nói tiếp, giọng oang oang đầy vẽ tự hào:
- Sông Bến Hải đấy chúng mầy ạ! Hễ chúng mầy bước qua nó là chúng mầy đã chính
thức đặt chân lên miền Bắc xã hội chủ nghĩa của chúng tao rồi đấy!
Trong lúc tôi còn bàng hoàng vì đây chỉ là một lạch nước nhỏ xíu mà người ta có
thể bước ngang được dễ dàng mà lại là thượng nguồn của một con sông lịch sử,
con sông chia cắt hai miền Nam Bắc của nước mình từ mấy mươi năm qua bổng, hết
sức bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của tôi hay bất kỳ ai, một anh lính TQLC,
chúng tôi biết anh là TQLC do tù binh vẫn còn bộ đồ lính trên người tuy lon lá
đều đã bị tháo gở, anh ở trong đám binh sĩ đi gần chúng tôi, nhào lên bóp cổ
tên bộ đội nhóc, vừa bóp cổ vừa gặc gặc cho cái siết cổ thêm mạnh trong khi
miệng anh bật lên bao nhiêu là tiếng Đức, tiếng Đan Mạch, và đối tượng để anh
chửi rủa là HCM, là “cha già kính yêu” của bọn bộ đội. Anh chửi rủa rất to
tiếng trong khi nắm tay siết chung quanh cổ tên bộ đội như hai gọng kềm căm thù
đã nung nấu từ hồi nào đến giờ, giờ mới có dịp phát huy.
Tên bộ đội cố hết sức dãy dụa, tuy tay còn cầm khẩu AK nhưng mọi thứ đều thành
vô dụng trong lúc nầy. Rồi một tên bộ đội khác nhanh chân chạy đến, bắn ngay
một phát súng vào chân anh lính TQLC, anh đau đớn nên lỏng vòng tay và tên bộ
đội vùng thoát ra được, hắn không ngần ngại đá một phát vào anh lính lúc nầy đã
nằm xuống đất...
Sự việc viết lại tưởng như dông dài nhưng thực ra đã diễn ra trong chớp mắt
trước sự ngỡ ngàng của đám tù binh chúng tôi. Rồi đám bộ đội đã tụ tập đến
chung quanh anh lính miền Nam, một tên có vẻ là cao cấp nhất trong bọn đã nói
gì không rõ với lũ thuộc cấp, sau đó hắn quay sang chúng tôi, ra lệnh mở trói
xâu cho 2 sĩ quan tù binh ở cuối xâu và... tôi là một trong hai sĩ quan tù binh
đó. Hắn ra lệnh cho đám bộ đội kia rồi không biết lấy ở đâu ra mà ngay sau đó
vài phút là một tên đã đưa đến cho chúng tôi một cây đòn dài, một tên khác thì
đưa chúng tôi một cái võng rồi tên chỉ huy ra lệnh cho hai anh em chúng tôi
“cáng” anh lính đi tiếp.
Tôi thì vì phản xạ nghề nghiệp nên khi vừa được “mở xâu” là đã chạy ngay đến
anh lính TQLC đang nằm dưới đất để xem xét vết thương của anh nhưng ngay lập
tức, một tên bộ đội đã xua tôi đứng dậy để làm nhiệm vụ cáng anh TQLC. Tuy
nhiên trong một tích tắc đó, tôi cũng đã thấy được anh lính thần sắc đã tả tơi
sau mấy ngày làm tù binh cho bọn chết đói, bộ quân phục sọc ngang cố hữu của
binh chủng oai hùng ngày nào giờ cũng xác xơ giống như chủ nó, và viên đạn đi
vào đùi anh lính, tôi đã không nhìn kịp coi có lỗ đạn ra hay không cũng như
không thử mạch nên không biết có trúng động mạch đùi không và hơn hết, không
biết cái chân có còn nhúc nhích được không nữa. Tuy nhiên, tôi cũng đã xé được
từ cái áo thun của chính tôi được một miếng vải để cột ngay phía trên vết
thương trong khi miệng thì nói với mấy thằng bộ đội:
- Mấy anh muốn cáng anh nầy thì ít ra cũng phải để cho tôi băng bó sơ anh ấy
cái chớ......
Một tên bộ đội thì nói:
- Thường ngày chúng mầy là sĩ quan quen nạt nộ lính, hôm nay cho chúng mầy cáng
lính của chúng mầy để đền tội......
Trong khi tôi băng bó cho anh lính TQLC thì anh bạn tù sĩ quan của tôi (anh
thuộc SĐ3BB, rất tiếc tôi không còn nhớ tên anh) đã nhanh nhẹn cột hai đầu cái
võng vào cái đòn dài để hoàn thành cái cáng tức là có sau đó, chúng tôi sẽ gánh
anh thương binh nằm trên đó. Nhưng khi chúng tôi mở cái võng ra cho ngay ngắn
và sửa soạn để khiêng anh thương binh đặt lên thì anh đã nói:
- Tui cám ơn mấy ông lo cho tui nhưng tui làm là tui chịu, tui hổng có làm
phiền tới mấy ông đâu. Mấy ông cứ đi đi, tui hổng để mấy ông khiêng tui
đâu......
- Anh nói gì lạ vậy, tôi nói. Anh để chúng tôi khiêng anh đi, ít ra tới chỗ nào
đó mình mới có thể có phương tiện chữa cho anh được chớ.
Nói qua nói lại gì thì nói, hai lần chúng tôi đặt anh thương binh lên võng, hai
lần anh đều lăn ra khỏi cái võng. Bọn bộ đội quay quần chung quanh nóng ruột,
chúng hối thúc chúng tôi liền miệng nhưng - tôi nhớ đời câu nói nầy - anh
thương binh nói:
- Mấy thằng VC nầy nói cái gì sinh Bắc tử Nam, tui thì dốt thiệt nhưng quyết
sinh Nam tử Nam, tui không phải như mấy ông để tụi nó dẩn ra ngoài Bắc để hành
hạ rồi chết ngoài đó đâu. Đây nè, tay tui còn xâm 2 chữ “Sát Cộng”, mấy ông
tưởng tui sợ chết mà chịu sống chung với tụi chó đẻ nầy hả?
Tới đó thì bọn bộ đội chịu hết nổi, tên chỉ huy bèn quát:
- Thôi hai thằng nầy về hàng trở lại đi để thằng nầy lại cho chúng tao!
Bọn bộ đội đưa 2 người tù sĩ quan trở về xâu trở lại rồi ra lệnh tiếp tục lên
đường. Tôi còn cố nhìn lại anh thương binh TQLC đang nằm dưới đất, cổ còn cố
ngểnh lên để nhìn theo chúng tôi như tiển, như đưa... Bọn cán binh CS thì bàn
soạn xì xào...
Được một khoảng xa vài trăm thước, tôi nghe một tiếng súng nổ ở phía sau. Chỉ
một tiếng súng nổ phá tan cái yên tỉnh của buổi trưa hè mà như đã phá nát cái
định kiến cố hữu vẫn có trong lòng tôi, anh lính TQLC, tuy vì lý do thiếu văn
hoá một chút nên dùng toàn những từ ngữ máy nước để chửi bọn CS nhưng đã đánh
thức dậy trong tôi, đã nói vào tri thức tôi rằng, những tự hào tôi đã và đang
có là một người ngang tàng không biết sợ, với cái học vấn hơn người thường một
chút để tự cho mình là một người trí thức. Hay nhìn xuống những người không
được may mắn có cái học vấn của tôi hay các sĩ quan khác, phải đi hạ sĩ quan
hay binh sĩ và cho họ là những người không đáng được kính trọng, họ chỉ là để
phục vụ cho chúng tôi, các sĩ quan ăn trên ngồi trước, tất cả những suy nghĩ đó
đều sai hết.
Chỉ có một kết luận duy nhất, tôi là một thằng hèn, tôi đã vì sự sống của chính
tôi, vì gia đình và vì... tiếc của đời, tôi đâu có dám làm như một anh lính
thường ở đơn vị TQLC, không chấp nhận sinh Nam tử Bắc, thẳng tay chửi bới già
Hồ để ung dung đi vào cõi chết!
Cái chết của anh là một bài học lớn cho tôi mà suổt đời, tôi đã không bao giờ
dám quên. Từ đó, tôi đã không bao giờ coi lon lá nhà binh, bằng cấp bỏ trong
túi hay tiền tài vật chất có trong cuộc sống là thực sự giá trị con người (có ở
hoàn cảnh khốn cùng mới thấy lon lá hay ông lớn chừng nào lại dễ thành thằng
hèn, thằng ăng-ten chừng nấy).
Chỉ có Danh Dự, xin dùng chữ hoa ở đây, mới xác định giá trị con người. Xin cám
ơn anh, một người tôi đã không được hân hạnh biết tên biết tuổi, đã dạy cho tôi
một bài học vô cùng thắm thía mà suốt đời tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nước mắt chảy dài trên má tôi, lần nầy không phải vì cái buốt đưa lên từ hai
bàn chân đi đất mà là từ trái tim, khối óc chợt nhận ra cái hèn không dám chết
của mình.
Nguyễn Ngọc Ẩn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét