CHƯƠNG 9
Mùa xuân qua rất nhanh. Rồi mùa hè. Cậu Chính
tôi không đến nữa. Mẹ tôi không còn buồn khổ như hồi đầu tiên, khi bị cậu hất
hủi. Tôi học khá, mỗi tháng 1 lần tôi viết thư cho cô Tâm báo cáo việc học
hành. Từ nay, tôi là con người khác, tôi có guồng máy khác thống trị. Đó là
vinh quang của dòng họ Trần, của ông tôi, của bố tôi. Và tất cả được giao lãnh
cho cô Tâm. Thư tôi gửi cho cô chỉ vài dòng. Thư cô trả lời đặc 4 trang giấy.
Phần đối thoại với cuộc đời bị ngắt quãng cô dồn cả về cho tôi. Cô kể cho tôi
nghe đủ thứ chuyện: Nào là đêm rằm tháng trước cô tới chùa Pheo, nghe sư ông
tunïg kinh cả đêâm, về nhà nhẹ lâng lâng như được uống thuốc cải lão hoàn đồnn.
Nào là trong vườn cam, còn sót lại 1 gốc ổi, sát bờ dậu. Vừa rồi gốc ổi ấy bỗng
bị mối đùn to như đống rơm, khiến người làng xôn xao bàn tán. Cô đã đi xem bói
và ông thày mù bảo đó là điềm báo trước họ Trần sắp phát quí, phát phú. Ngôi
sao ứng nghiệm lại là Thái âm nên người thành đạt là phụ nữ. Nào mùa cam năm
nay, cô bán được 6000 quả, còn lại dăm trăm quả cô vùi cát nhờ người chuyển dần
lên Hà Nội cho tôi ăn... Thư nào cũng có lời dặn dò, khích lệ.




















