Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

NHẤT TƯỚNG CÔNG THÀNH VẠN CỐT KHÔ

Nguyễn Phúc Bảo Ân

Dân Quảng Bình đói không gạo phải bắt 
nòng nọc để ăn, trong khi Nông Ðức Mạnh 
đem 3000 tấn gạo cho không nước Cuba

Kính Thưa Quý vị,
Kính Thưa Đồng Bào Quốc Nội Và hải Ngoại,

Vào cuối tháng 5 năm 2007 chính phủ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam đã tiêu tốn một số tiền khổng lồ khoảng 300 tỷ đồng để làm một việc mà thực ra không đáng phải mất một xu lẻ nào từ đồng tiền xương máu của nhân dân, đó là việc đảng cử dân bầu ra một quốc hội bù nhìn của những ông nghị gật. Và gần đây, vào đầu tháng 6, trong chuyến vi hành đến các nước xã hội chủ nghĩa anh em thuộc Châu Mỹ Latin, ngài Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đã hào phóng tặng cho nhân dân Cuba anh em đến 3,000 tấn gạo máu xương của đồng bào Việt Nam đang rên xiết trong đói nghèo cơ lại.


Rồi mới đây vào ngày 28 tháng 09 năm 2009 này, trong chuyến công du đến đến đất nước "CUBA của Phidel Castrol anh hùng, người đồng chí, người bạn thân thiết của nhân dân Việt nam  ở Thiên Đường XHCN", chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cũng hào phóng tặng nhân dân CUBA 3.000 tấn gạo xướng máu của đồng bào Việt Nam cũng đang đói rách lầm than!

Nếu chỉ nhìn vào cách tiêu xài hoang phí của của các cấp lãnh đạo Đảng và Nhà nước cùng với nét hào nhoáng giả tạo của các đô thị Việt Nam, chắc nhiều người đã dám nghĩ rằng nước Việt Nam đã thực sự phú cường, dân Việt Nam đã no cơm ấm áo, mà  không còn ai phải sống cảnh đói nghèo!

Không ! Nếu ai đã từng xuôi Nam ngược Bắc trên những chuyến tàu Thống Nhất, hẳn không thể không chạnh lòng trước những làng mạc điêu tàn, những ngôi nhà xác xơ, và cả những ngôi trường rách nát đến tang thương suốt dọc hai bên tuyến đường xuyên Việt đó. 
Ở mỗi chặng tàu ngừng trong suốt hành trình Nam-Bắc, hình ảnh hàng trăm cụ già, hàng ngàn em bé quần không đủ lành, áo không đủ kín thân, mặt mày xanh xao lem luốc chìa những bàn tay cũng gầy guộc lấm lem và luôn mồm van xin hành khách trên tàu bố thí cho những đồng tiền lẻ hay những phần cơm cặn cá thừa. Có những cụ già không đủ sức để len lên phía trước tranh xin ăn với các cháu bé thì lầm lũi trong lặng lẽ ở một góc xa hơn, nhặt nhạnh, bới móc từ những túi rác mà một số hành khách trên tàu ném xuống, rồi thỏa vui với những gì còn sót lại trong đó, các cụ ngấu nghiến ăn một cách ngon lành tất cả những gì mà chiều hôm trước còn được gọi là thức ăn. 
Mấy ai dám nghĩ rằng ngay tại Hà Nội, thủ đô nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, trước mỗi quán cơm bình dân, dễ có đến hàng chục cụ già và cháu bé, cũng lem luốc, nhếch nhác và rách rưới, hở hang đang hau háu dán mắt vào những thực khách, người thì vội vàng kẻ thì khoan thai dùng bữa. Và khi các thực khách vừa buông đũa chưa kịp đứng lên, thì các cháu bé, các cụ già và có khi cả những thiếu phụ tay bế tay bồng đã kịp thời có mặt tại bàn ăn tranh nhau ăn hết, uống hết tất cả những gì còn sót lại trong mớ chén đĩa của thực khách chưa kịp rời bàn, với lòng thỏa vui và mãn nguyện vô bờ.

Có mấy ai từng lưu ý rằng hiện đang có hơn 500,000 lao nô Việt Nam đang đi làm thuê ở mướn ở Hàn Quốc, Đài Loan, Malaysia và một số nước khác ở Châu Phi và các nước vùng Vịnh Ba Tư. Mà để được sang đó làm kiếp trâu ngựa tôi đòi thì gia đình của họ đã phải cầm ruộng, cố nhà cho các ngân hàng của nhà nước để có tiền cho họ đóng lệ phí. Nhiều thị trấn, thị tứ trù phú với những ngôi phố chợ hay biệt thự mọc lên ở khắp các tỉnh thành trong nước như thị trấn Hàn Quốc, thị tứ Đài Loan ở các huyện Nam Sách của Hải Dương, huyện Tiên Lữ của Hưng Yên, khiến các gia đình nông dân khác ở các tỉnh thuần nông thuộc khu vực đồng bằng Bắc Bộ lại tiếp tục cố đất, cầm nhà để đi làm lao nô theo chương trình xuất khẩu lao động, với giấc mơ thoát khỏi cái đói nghèo cố hữu đã đeo đuổi suốt cả cuộc đời họ kể từ khi Bác và Đảng dành lại cho họ cái độc lập nhưng thiếu tự do và hạnh phúc. 

Tuy nhiên, chắc cũng mấy ai biết được rằng để có được cái thị trấn Hàn Quốc, cái thị tứ Đài Loan ở quê nhà thì hàng ngàn, hàng ngàn người lao động Việt nam ở nơi đất khách quê người đang phải từng ngày, từng giờ bị bị đánh đập bị hành hung, và không ít chị em còn thường xuyên bị cả gia đình từ bố cho đến các con trai nhà chủ thường xuyên cưỡng hiếp nữa. Và chắc cũng ít ai dám ngờ rằng để có được con số khoảng 500,000 lao nô đang được làm tôi mọi ở nước ngoài thì cũng có cùng con số đó ở trong nước đang cửa nát nhà tan vì ruộng đất, cửa nhà đã cầm cố cho ngân hàng nhà nước để chạy chọt một chân đi xuất khẩu lao động, nhưng rồi bị các công ty môi giới, các cò lao động lừa đảo rồi tiền mất tật mang.

Mấy ai từng biết rằng hàng năm dễ có đến vài chục ngàn thiếu nữ Việt Nam rời bỏ gia đình, họ tộc, đất tổ quê cha để đi lấy chồng tận xứ Hàn Quốc, xứ Đài Loan xa xôi, thông qua các dịch vụ môi giới lấy chồng ngọai, mà những đức ông chồng nếu không phải bất toại bán thân thì cũng thiểu năng trí tuệ. Họ rời bỏ quê nhà, họ hy sinh lấy chồng tật nguyền chỉ với một ước vọng duy nhất là cha mẹ không còn cảnh quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà cơm vẫn không đủ ăn, áo không đủ mặc, và cao cả hơn cho sự hy sinh này là đàn em của họ ở quê nhà không còn rách rưới, lang thang và thất học nữa. Rồi cũng nhiều làng Đài Loan, nhiều thôn Hàn Quốc lại được mọc lên khắp các tỉnh đồng bằng Nam Bộ… Nhưng mấy ai hiểu được rằng đa phần các cô dâu Việt nơi xứ người hoặc cùng một lúc phải làm vợ cho cả một gia đình, hoặc rất nhiều chị em sau khi đến được Đài Loan, Hàn Quốc thì không phải để làm vợ như họ vẫn lầm tưởng, mà họ bị đưa ngay vào các nhà chứa để làm thân phận của các nàng Kiều,  để rồi phải thường xuyên đưa người cửa trước, rước người cửa sau.

Và chắc chắn cũng ít người biết được rằng mỗi năm, trong Nam, ngòai Bắc dễ có đến 3 vạn thiếu nữ Việt nam bị dụ dỗ, bị lừa bán và cả tự nguyện sang các nước láng giềng để làm gái mại dâm cũng với ước vọng là mẹ cha không còn phải quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà cơm vẫn không đủ ăn, áo không đủ mặc và ngôi nhà vẫn xơ xác không đủ che nắng che mưa. Riêng tại các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long cũng vì cơ lại, đói nghèo mà mỗi năm cũng dễ có đến 10,000 thiếu nữ Việt nam hoặc tự nguyện hoặc bị lừa phỉnh bán sang các động chứa mại dâm tại Cam Bốt để làm gái mà không ít trong số này là các em gái vị thành niên từ 8 đến 12 tuổi.
Biết đâu chừng, việc ngài Tổng bí thư Nông Đức Mạnh hào phóng tặng cho nhân dân Cuba 3,000 tấn gạo sẽ làm gia tăng số lượng các làng mạc xác xơ suốt hai bên con đường xuyên Việt, gia tăng số lượng các cháu nhỏ và các cụ già quần không đủ lành, áo không đủ kín thân hằng ngày chờ đợi ở các điểm tránh tàu để van xin và lượm ăn tất cả những gì còn sót lại mà hành khách tung xuống đường ở mỗi chặng khi tàu dừng. Biết đâu chừng sau khi 3,000 tấn gạo rời hải cảng Việt Nam để đến với nhân dân Cuba xã hội chủ nghĩa anh em, thì lại có thêm hàng ngàn, hàng ngàn trẻ em cùng các cụ già và các thiếu phụ tay bế tay bồng chờ chực ở các quán cơm bình dân ở Sài Gòn, Hà Nội để xông vào tranh dành nhau và ăn vội uống vội tất cả những phần cá cặn canh thừa ngay khi các thực khách chưa kịp rời bàn.
 

Biết đâu sự hào phóng của ngài Tổng bí thư sẽ làm gia tăng thêm số lượng những lao nô Việt Nam ở Đài Loan, ở Hàn Quốc, tăng thêm về số lượng những gia đình tan cửa nát nhà vì bị các cò xuất khẩu lao động lừa đảo, tăng thêm số lượng những cô dâu Việt ở Đài Bắc, ở Seoul với giấc mộng gia đình sớm thóat cảnh đói nghèo. Và biết đâu sự hào phóng của ngài Tổng bí thư sẽ khiến cho mỗi năm lại có thêm nhiều chục ngàn thiếu nữ và trẻ em gái vị thành niên Việt nam sẽ phải sang Cam Bốt, Thái Lan và các nước láng giềng để làm gái  mại dâm, vì người ta sinh ra ai cũng mắc chứng bệnh… đói lòng. 
Ngài Tổng bí thư, đứa con rơi con rớt vô thừa nhận Nông Đức Mạnh ơi, Chủ Tịch, Danh Hài Nguyễn Minh Triết  ơi!: Nhất tướng công thành, vạn cốt khô.

Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ, 
Sinh dân hà kế lạc tiều tô. 
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, 
Nhất tướng công thành vạn cốt khô. 

Huế, những ngày lập đông năm 2009
 
Nguyễn Phúc Bảo Ân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét