Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

TỔNG THỐNG THỨ 42: BILL CLINTON

Nhiệm kỳ 20 tháng 1, 1993 – 20 tháng 1, 2001
Tiền nhiệm George H. W. Bush
Kế nhiệm George W. Bush
Thống đốc bang Arkansas
Nhiệm kỳ 11 tháng 1, 1983 – 12 tháng 12, 1992
Tiền nhiệm Frank D. White
Kế nhiệm Jim Guy Tucker
Nhiệm kỳ 9 tháng 1, 1979 – 19 tháng 1, 1981
Tiền nhiệm Joe Purcell
Kế nhiệm Frank D. White
Trưởng lý bang Arkansas
Nhiệm kỳ 3 tháng 1, 1977 – 9 tháng 1, 1979
Tiền nhiệm Jim Guy Tucker
Kế nhiệm Steve Clark
Đảng Dân chủ
Sinh 19 tháng 8, 1946 (66 tuổi)
Học trường Đại học Georgetown
Nghề nghiệp Luật sư
Chữ ký
Vợ hay chồng Hillary Rodham Clinton
Con cái Chelsea Clinton

William Jefferson Clinton (tên khai sinh là William Jefferson Blythe III) sinh ngày 19 tháng 8 năm 1946[1], là tổng thống thứ 42 của Hoa Kỳtừ năm 1993 đến năm 2001. Trước khi vào Nhà Trắng, Clinton đã phục vụ hai nhiệm kỳ thống đốc tiểu bang Arkansas.

Clinton được xem là thuộc cánh Tân Dân chủ có khuynh hướng trung dung trong Đảng Dân chủ. Có nhiều nhãn hiệu được gán cho ông như "ôn hòa" hoặc "trung dung" nhưng, chính xác hơn, có lẽ ông nên được xem là người của quần chúng (populist). Suốt trong nhiệm kỳ của mình, ưu tiên hàng đầu của tổng thống trong các vấn đề trong nước là thúc đẩy thông qua các đạo luật nâng cấp giáo dục, hạn chế bán súng ngắn, củng cố các qui định về môi trường và bảo vệ việc làm cho các cá nhân cần nghỉ hộ sản hoặc nghỉ bệnh. Trên trường quốc tế, ông thiết lập ưu tiên cho nỗ lực giảm thiểu hàng rào mậu dịch giữa các quốc gia, và làm trung gian hòa giải cho các cuộc tranh chấp tại Bắc IrelandTrung Đông (giữaIsraelPalestine). Nhằm tìm kiếm sự ủng hộ từ giới bảo thủ, Clinton đưa vào danh mục các ưu tiên cuộc chiến chống ma tuý và án tử hình. Năm 1996, chính phủ Clinton một mình phủ quyết việc tái bổ nhiệm tổng thư ký Liên hiệp quốc Boutros Boutros-Ghali.

Là tổng thống trẻ tuổi thứ ba trong lịch sử Hoa Kỳ và là người đầu tiên thuộc thế hệ Baby Boomer (sinh trong thời gian 1946-1964)[2], nhiệm kỳ tổng thổng của Clinton đánh dấu sự chuyển giao quyền lực từ thế hệ các tổng thống tiền nhiệm là cựu binh Thế chiến thứ hai, và là những người chứng kiến sự khởi đầu của cuộc Chiến tranh Lạnh trong thập niên 1950.

Nhiệm kỳ của Clinton cũng được đánh dấu bởi mối quan hệ thù địch với Đảng Cộng hòa đang kiểm soát Quốc hội. Ông cũng là mục tiêu của một loạt các cuộc điều tra tiến hành bởi công tố viên độc lập được bổ nhiệm bởi quốc hội, như vụ Whitewater, khi một vài phụ tá của ông bị truy tố về những tội danh mà gia đình Clinton không dính líu, Clinton cũng được tuyên bố vô tội trong vụ tai tiếng Whitewater. Ông là người thứ hai trong số các tổng thống Hoa kỳ bị đem ra luận tội về các tội danh man khai và ngăn cản công lý trước một đại bồi thẩm đoàn do cung cách hành xử của ông trong mối quan hệ tình cảm với Monica Lewinsky. Vụ bê bối về tình cảm này của ông đã bị Kenneth Starr- một công tố viên độc lập phanh phui, nhưng cuối cùng ông được tha bổng bởi thượng viện.

Một trong những đặc điểm nổi trội nhất trong giai đoạn cầm quyền của Clinton là thời kỳ bùng nổ kinh tế lâu dài nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, có lẽ được cấu thành bởi các nhân tố như cơn sốt tăng giá tại thị trường chứng khoán, chiến dịch gìn giữ hòa bình của NATO trong cuộc chiếnKosovo, và sự chuyển đổi ngoạn mục từ mức thâm thủng ngân sách khoảng 250 tỷ đô la vào lúc bắt đầu nhiệm kỳ tổng thống, trở nên thặng dư ngân sách vào khoảng 523 tỷ vào cuối nhiệm kỳ của ông.
Thời thơ ấu

Cậu bé William Jefferson Blyth lúc 4 tuổi (năm 1950)

Clinton chào đời với tên William Jefferson Blythe III tại Hope, tiểu bang Arkansas [3] và lớn lên tại Hot Spring, Arkansas. Clinton được đặt tên theo tên cha,William Jefferson Blythe Jr., một người chào hàng lưu động, qua đời trong một tai nạn xe hơi tại hạt Scott, tiểu bang Missouri, ba tháng trước khi con trai của ông chào đời. Mẹ ông, Virginia Dell Cassidy, tái hôn vào năm 1950 với Roger Clinton. Billy được nuôi dưỡng bởi mẹ và cha kế, sử dụng họ Clinton cho mình suốt những năm tiểu học, nhưng không chịu chính thức đổi họ cho đến năm 14 tuổi. Cậu bé lớn lên trong một gia đình truyền thống, nhưng cha kế của cậu, nghiện cả rượu và cờ bạc, thường ngược đãi mẹ cậu, và đôi khi, cả người em cùng mẹ khác cha với cậu, Roger Clinton, Jr..[4][5]

Năm 1963, xảy ra hai sự kiện khiến Clinton quyết định trở thành người của công chúng. Đó là khi cậu được chọn vào đoàn học sinh trung học đến thăm Nhà Trắng và gặp Tổng thống John F. Kennedy. Sự kiện thứ hai là khi cậu nghe bài diễn văn "Tôi có một giấc mơ" của Martin Luther King, Jr. đọc trong cuộc Tuần hành vì Tự do và Việc làm tại Washington, D.C..
[sửa]Arkansas

Clinton theo học tại trường ngoại giao Edmund A. Walsh thuộc Đại học Georgetown tại Washington, D.C., tại đây Clinton làm việc cho thượng nghị sĩ J. William Fullbright, rồi giành được học bổng Rhodes để theo học tại Đại học Oxford. Trở về từ Oxford, Clinton đến học tại trường luật thuộc Đại học Yale, nơi ông gặp người bạn cùng lớp và sau này là vợ của ông, Hillary Rodham.

Sau khi tốt nghiệp từ Yale, Clinton về dạy môn luật tại Đại học Arkansas. Trong thời gian này, ông ra tranh cử dân biểu năm 1974, đối đầu với John Paul Hammerschmidt, một dân biểu đương nhiệm, và thất cử. Năm 1976, ông được bầu làm bộ trưởng tư pháp tiểu bang Arkansas; hai năm sau, năm 1978, ông đắc cử thống đốc tiểu bang Arkansas, trở thành thống đốc tiểu bang trẻ tuổi nhất vào lúc ấy, và là người trẻ tuổi nhất từng được bầu vào chức vụ thống đốc kể từ năm 1938. Nhiệm kỳ đầu của ông sa lầy trong nhiều khó khăn như kế hoạch thuế đánh trên xe hơi rất mất lòng dân, và sự phẫn nộ của công luận về vụ đào thoát vào năm 1980 của các tù nhânCuba (là các thuyền nhân đến nước Mỹ trong đợt Mariel boatlift) bị giam giữ tại nhà tù Fort Chafee. Thêm vào đó, quyết định của Hillary Rodham duy trì họ của bà khi đang là phu nhân thống đốc một bang có truyền thống bảo thủ như Arkansas đã gây ra nhiều bực tức ở đây. Cuối cùng, Hillary cũng chấp nhận họ của chồng và vai trò truyền thống làm vợ của một chính trị gia, trong khi lặng lẽ gây dựng cho mình sức mạnh chính trị qua kỹ năng của một luật sư.
Bill Clinton gặp Tổng thống Jimmy Carternăm 1978

Hết nhiệm kỳ đầu, Clinton bị đánh bại bởi một đối thủ thuộc Đảng Cộng hòa, Frank D. White, vào năm 1980; và theo cách nói đùa của ông, trở thành cựu thống đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong kỳ tuyển cử kế tiếp vào năm 1982, ông đắc cử và đảm nhiệm chức vụ thống đốc trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp cho đến năm 1992, khi ông trở thành ông chủ Nhà Trắng. Năm 1984, Clinton đã gặt hái thành công khi cố tu chính để thay đổi nhiệm kỳ thống đốc từ 2 năm trở thành 4 năm.

Thái độ thân thiện với giới doanh nghiệp làm giảm thiểu các chỉ trích từ phe bảo thủ trong suốt nhiệm kỳ này của Clinton, nhưng một vài giao dịch của ông trong giai đoạn này dẫn đến cuộc điều tra Whitewater, theo đuổi ông trong suốt nhiệm kỳ tổng thống sau này.
[sửa]Nhà Trắng

Clinton xuất hiện lần đầu trên sân khấu chính trị quốc gia khi đăng đàn diễn thuyết tại đại hội Đảng Dân chủ năm 1988, giới thiệu ứng cử viên Michael Dukakis. Bài diễn văn là một thất bại thảm hại khi ông nói dông dài đến nửa giờ thay vì giới hạn trong 15 phút cho phép.

Bốn năm sau, Clinton chuẩn bị tranh cử chống lại tổng thống đương nhiệm George H. W. Bush. Sau cuộc Chiến tranh vùng Vịnh, Bush được xem như bất khả chiến bại. Đặt mình vào vị trí của một người đơn độc thích nói thẳng, Clinton khéo léo giành được sự đề cử của Đảng Dân chủ.

Ngày 9 tháng 7 năm 1992, Clinton chọn thượng nghị sĩ Albert A. Gore, Jr. (Dân chủ – Tennessee) là người đứng cùng liên danh với mình. Lúc đầu, sự chọn lựa này bị chỉ trích bởi nhiều nhà chiến lược với lý do Gore đến từ tiểu bang Tennessee kề cận với tiểu bang quê hương của Clinton. Nay nhìn lại, nhiều người nhận thấy Gore là nhân tố hữu dụng dẫn đến sự thành công của chiến dịch tranh cử năm 1992.

Trong suốt chiến dịch, các đối thủ của Clinton nêu lên nhiều điểm yếu của ông như việc trốn quân dịch trong Chiến tranh Việt Nam, cung cách ông giải thích về việc sử dụng cần sa trước đây, theo lời miêu tả của ông, "hút nhưng không hít", cùng với những cáo buộc về tính trăng hoa và một số giao dịch mờ ám. Dù những cáo buộc này không ngăn được Clinton bước chân vào Nhà Trắng, chúng đã khuấy động được sự chống đối mạnh mẽ từ những người bảo thủ ngay từ những ngày đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống.

Nhờ chọn lựa chiến lược thích hợp cho chiến dịch tranh cử, tập chú vào các vấn đề trong nước, đặc biệt là tình trạng suy thoái kinh tế trong giai đoạn ngay trước cuộc tuyển cử năm 1992, Clinton trở thành người chiến thắng với 42,9% số phiếu bầu; George H. W. Bush giành được 37,4%, và ứng cử viên độc lập H. Ross Perot được 18,9%.
Bill Clinton đọc Thông điệp Liên bang năm 1997, phía sau là Al GoreNewt Gingrich

Kể từ Franklin D. Roosevelt, Clinton là tổng thống đầu tiên thuộc Đảng Dân chủ phục vụ đủ hai nhiệm kỳ, mặc dù ông cũng là tổng thống đầu tiên kể từ John F. Kennedy không giành được đa số phiếu phổ thông, vì bị chia phiếu bởi ứng cử viên đảng thứ ba. Chiến thắng của Clinton chấm dứt thời kỳ thống trị của Đảng Cộng hòa nắm giữ chức vụ tổng thống trong 12 năm liên tiếp, và trong suốt 20 năm trong số 24 năm trước đó. Chiến thắng này cũng trao quyền kiểm soát cho Đảng Dân chủ tại các nhánh của chính quyền liên bang, bao gồm hai viện quốc hội và chức vụ tổng thống, lần đầu tiên kể từ chính phủ của tổng thống Dân chủ sau cùng, Jimmy Carter.

Đề án quan trọng nhất trong nghị trình lập pháp của Clinton là kế hoạch cải cách hệ thống chăm sóc sức khỏe, thực hiện bởi Hillary Clinton, nhắm vào mục đích thiết lập một hệ thống chăm sóc sức khoẻ cho toàn dân. Dù được chào đón vào lúc đầu, cuối cùng kế hoạch này bị sụp đổ khi gặp sự chống đối có tổ chức từ những người bảo thủ và từ ngành công nghiệp bảo hiểm; họ thuyết phục người dân Mỹ hãy đọc kỹ từng chi tiết của kế hoạch. Đây là thất bại quan trọng đầu tiên của chính phủ Clinton.

Sau hai năm cầm quyền dưới sự lãnh đạo của Clinton, Đảng Dân chủ thất bại thảm hại trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ năm 1994. Họ mất quyền kiểm soát tại hai viện quốc hội lần đầu tiên trong suốt 40 năm, phần lớn là do những dự luật đang bị cầm giữ tại quốc hội như việc không thể xây dựng một hệ thống chăm sóc sức khỏe phổ thông trong khuôn khổ của kế hoạch được thiết lập bởi Đệ nhất Phu nhân Hillary Rodham Clinton.

Sau cuộc tuyển cử năm 1994, sự quan tâm của công luận chuyển sang sáng kiến Khế ước với nước Mỹ (Contract with America) đang được đẩy mạnh bởi Chủ tịch Hạ viện Newt Gingrich. Với quốc hội đang ở trong tay của Đảng Cộng hòa, Clinton phải chống đỡ dữ dội để bảo vệ ngân sách, dẫn đến sự tê liệt của chính quyền, vì chính phủ Clinton và quốc hội không đồng ý được với nhau về một biện pháp thoả hiệp.

Trong cuộc bầu cử tổng thống năm 1996, Clinton tái đắc cử với 49,2% số phiếu phổ thông, ứng viên Đảng Cộng hòa Bob Dole nhận được 40,7% và ứng viên Đảng Cải cách Ross Perot 8,4%, trong khi Đảng Cộng hòa vẫn duy trì quyền kiểm soát quốc hội dù mất một ít ghế.

Clinton xây dựng mối quan hệ công việc thân thiết với Tony Blair, thủ tướng Anh, khi Blair đắc cử năm 1997.

Năm 1999, qua những nỗ lực của Clinton, Hoa Kỳ có được thặng dư ngân sách liên bang lần đầu tiên kể từ năm 1969.

Clinton quan tâm đến các cuộc bạo động xảy ra tại Bắc Ireland; ba lần trong nhiệm kỳ tổng thống, ông đến thăm Bắc Ireland nhằm cổ vũ cho hòa bình tại vùng đất này. Sự can thiệp của ông giúp thúc đẩy tiến trình giải giới PIRA bắt đầu từ ngày 23 tháng 10 năm 2001.

Năm 2002, một mẫu tin của UPI trình bày những tư liệu được tìm thấy tại Afghanistan cho thấy al-Qaeda đang âm mưu hạ sát Clinton vào lúc cuối nhiệm kỳ của ông.
Bổ nhiệm
Nội các

Kinh tế

Trong hai nhiệm kỳ tổng thống của Clinton, người dân Mỹ hưởng một sự phát triển liên tục về kinh tế, số người thất nghiệp sút giảm, tài sản gia tăng qua sự tăng giá ào ạt tại thị trường chứng khoán. Mặc dù còn nhiều tranh cãi về nguyên nhân của sự phát triển kinh tế, Clinton có thể tự hào về một số thành tựu sau:
Hơn 22 triệu chỗ làm mới
Số người sở hữu nhà tăng từ 64,0% lên đến 67.5%
Mức thất nghiệp thấp nhất trong 30 năm
Lợi tức được nâng cao tại mọi mức độ
Mức thâm hụt ngân sách cao nhất trong lịch sử Mỹ được đảo ngược để trở nên mức thặng dư cao nhất vượt qua con số 200 tỷ đô la
Chi tiêu của chính quyền thấp nhất tính theo tỷ lệ với GDP kể từ năm 1974
Số gia đình sở hữu chứng khoán nhiều nhất

Nguyên nhân của sự tăng trưởng vẫn còn đang tranh cãi, nhưng nhiều người cho rằng nhờ kế hoạch tăng thuế vào năm 1993 kéo mức thâm thủng xuống thấp, dẫn đến việc hạ lãi suất, nhờ vậy mà kích cầu và làm gia tăng mức tiêu dùng. Cần biết rằng Chủ tịch Quỹ dự trữ liên bang Alan Greenspan ủng hộ kế hoạch này, trong khi những người chỉ trích Clinton cho rằng sự tăng trưởng là thành quả đến từ Alan Greenspan, chương trình cắt giảm chi tiêu của quốc hội năm 1995 (dưới quyền kiểm soát của Đảng Cộng hòa), những đề xuất của "Hợp đồng với nước Mỹ" và ngay cả kế hoạch giảm thuế của chính phủ Ronald Reagan năm 1980.
[sửa]Đối ngoại
Bill Clinton và Boris Yeltsin, 18 tháng 11 năm 1999

Vài lần Clinton đã gởi quân đến những vùng đất thù nghịch. Năm 1993, quân đội Hoa Kỳ chiến đấu tại Mogadishuđể cố bắt giữ lãnh chúa Mohamed Farah Aidid tại Somalia. Năm 1994, Clinton gởi quân đến Haiti để phục hồi chế độ Jean-Bertrand Aristide, chấm dứt một thời kỳ bạo loạn. Aristide đắc cử tổng thống, nhưng bảy tháng sau lại bị lật đổ trong một cuộc đảo chánh vào năm 1997. Quân đội Hoa Kỳ cũng hai lần có mặt tại Kosovo để ngăn chặn những cuộc bạo động giữa các sắc tộc. Thêm vào đó, Clinton đã cho quân đội đột kích vào Iraq vài lần với mục đích trừng phạt chính quyền Saddam Hussein vì vi phạm lệnh cấm vận của Liên hiệp quốc và vì âm mưu ám sát cựu tổng thống George H. W. Bush. Tuy nhiên, vì bị ám ảnh bởi sự thất bại và sỉ nhục tại Somalia, Clinton từ chối can thiệp vào Rwanda, lúc đó đang đẫm máu vì những cuộc tàn sát diệt chủng.

Vào tháng 1 năm 1994, chính phủ Clinton gỡ bỏ lệnh cấm vận kinh tế và thương mại đối với Việt Nam; tháng 5 năm 1994, hai bên tuyên bố thiết lập văn phòng liên lạc tại Hà NộiWashington, D.C.. Mười lăm tháng sau, ngày 15 tháng 7 năm 1995, Clinton tuyên bố thiết lập bang giao đầy đủ với Việt Nam.
Clinton thăm trẻ em ở Việt Namnăm 2000

Ngày 17 tháng 11 năm 2000, Bill Clinton, cùng với vợ và con gái, Hillary và Chelsea Clinton, bắt đầu chuyến viếng thăm Việt Nam kéo dài bốn ngày. Clinton là tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên đến thăm đất nước này kể từ lúc chấm dứt cuộc chiến Việt Nam 25 năm trước.

Sau khi rời Nhà Trắng, Clinton cho rằng thành quả ngoại giao lớn nhất của ông là dàn xếp những cuộc đàm phán hòa bình giữa Israel và Palestine, dẫn đếnThoả ước Oslo. Theo Clinton, thất bại lớn nhất trong chính sách đối ngoại của ông là không chịu làm gì khi cuộc bạo động diệt chủng xảy ra tại Rwanda năm 1994. Cùng với Liên hiệp quốc, chính phủ Clinton lúc ban đầu không chịu thừa nhận là cuộc diệt chủng đang xảy ra.
[sửa]Luận tội

Clinton, với tư cách là Tổng thống Hoa Kỳ, bị đem ra luận tội ngày 19 tháng 12 năm 1998 bởi Hạ viện. Các cáo buộc là man khai và ngăn cản công lý. Thượng viện tha bổng Clinton vào ngày 12 tháng 2 năm 1999. Một ngày trước khi rời chức vụ, Clinton đồng ý chịu đình chỉ 5 năm giấy phép hành nghề luật tiểu bang Arkansas, như là một phần trong một thoả thuận với công tố viên độc lập nhằm chấm dứt cuộc điều tra. Dựa vào sự đình chỉ này, Clinton đương nhiên bị đình chỉ tại luật sư đoàn toà án tối cao, lần này Clinton quyết định xin rút khỏi luật sư đoàn mặc dù trong thực tế ông chưa bao giờ hành nghề luật tại toà tối cao, cũng không dự tính làm công việc này trong tương lai.
Bắt tay Chủ tịch Giang Trạch Dân, 11 tháng 9 năm 1999

Ngoài chuyện bị luận tội, Nhà Trắng dưới thời Clinton còn là mục tiêu trong nhiều vụ tai tiếng khác. "Travelgate" liên quan đến vụ sa thải các nhân viên văn phòng du lịch tại Nhà Trắng. "Filegate" liên quan đến cung cách Nhà Trắng xử lý hàng trăm hồ sơ nhân viên mà không xin phép họ. "Chinagate" dính líu đến các đảng viên Dân chủ nhận những khoản đóng góp bất hợp pháp cho chiến dịch tranh cử; người ta cho rằng số tiền này đến từ chính quyền Trung Quốc. "Pardongate" là chuyện ân xá cho các thành viên của FALN (một tổ chức khủng bố) vào năm 1999, lệnh ân xá cho Marc Rich và những người khác vào ngày cuối cùng của nhiệm kỳ tổng thống năm 2001. Tháng 3 năm 1998, Kathleen Willey, một nhân viên Nhà Trắng, cáo buộc Clinton về tội cưỡng bức tình dục. Cũng trong năm 1998, Juanita Broaddrick nói rằng đã bị Clinton cưỡng bức vào năm 1978.
]Uy tín

Là tổng thống đầu tiên thuộc thế hệ Baby Boomer, Clinton được xem là dấu mốc của sự chuyển đổi từ các tổng thống thuộc thế hệ Đệ nhị thế chiến. Với kỹ năng cao trong thuật dụng ngữ nhằm nhấn mạnh vào vào trọng tâm của chủ đề khi đối thoại, và đi tiên phong trong việc du nhập văn hoá bình dân vào các chiến dịch tranh cử của mình, Clinton thường được miêu tả, một cách tiêu cực, là "tổng thống MTV". Bất kể những chỉ trích cho rằng sức thu hút của ông đối với giới trẻ là thiếu nền tảng, Clinton giành được đa số phiếu của cử tri thuộc thế hệ trẻ trong cuộc tuyển cử năm 1992.

Clinton rất được yêu thích trong cộng đồng người Mỹ gốc Phi, ông cũng xem việc cải thiện các quan hệ chủng tộc là chủ đề chính cho nhiệm kỳ tổng thống của mình. Nhà văn Toni Morrison gọi Clinton là "tổng thống da đen đầu tiên", giải thích rằng "xuất thân của Clinton phô bày mọi đặc điểm của một người da đen tiêu biểu: một cậu bé Arkansas sống trong một gia đình thiếu cha hoặc mẹ, luôn túng thiếu, lao động chân tay, chơi kèn saxophone, thích thức ăn McDonald".

Ảnh hưởng lớn của Hillary Clinton trong chính phủ dẫn đến nhiều chỉ trích nhất nhắm vào một đệ nhất phu nhân kể từ Eleanor Roosevelt. Nhiều người xem Bill và Hillary Clinton là cặp bài trùng chưa từng có trên chính trường nước Mỹ, trong khi nhiều người khác cho rằng chính Hillary, chứ không phải Clinton, là sức mạnh chủ đạo đằng sau bộ máy cầm quyền.

Sự kiện Clinton từng thử cần sa - được bào chữa cách vụng về là "hút chứ không hít" – làm hoen ố hình ảnh của ông đối với một số cử tri. Clinton ủng hộ án tử hình, giới nghiêm, đồng phục trong trường công, và một số biện pháp khác đi ngược lại quan điểm của những người ủng hộ quyền của giới trẻ, ông cũng đẩy mạnh cuộc chiến chống ma túy.

Từ khi bắt đầu chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992, đã có nhiều lời đồn đại về vụ ngoại tình của Clinton. Tuy nhiên, điều này được công luận quan tâm khi Paula Jones cáo buộc ông về hành vi quấy rối tình dục. Tiếp bước Paula Jones là Gennifer FlowerKathleen Willey với những cáo buộc tương tự. Cuộc sống tình dục của Clinton trở nên tâm điểm của công luận vào tháng 1 năm 1998 khi những lời tự sự của Monica Lewinsky, bị ghi âm bí mật bởi Linda Tripp, nói về những kinh nghiệmkích thích dương vật bằng miệng thực hành với Clinton được đưa ra công luận.
Di sản
Gia đình Clinton

Những năm cầm quyền của Clinton là giai đoạn phát triển kinh tế lâu dài nhất trong lịch sử hiện đại của Mỹ.

Cùng với Hội đồng lãnh đạo Đảng Dân chủ, Clinton dẫn dắt Đảng Dân chủ tách rời khỏi khuynh hướng thiên tả, hướng về chủ trương trung dung ôn hòa. Suốt trong thập niên 1990, Đảng Dân chủ bị cáo buộc là bỏ rơi các thành trì truyền thống của họ (nghiệp đoàn, giới lao động, các nhóm thiểu số) để chấp nhận khuynh hướng trung hữu, hầu có thể có được những khoản đóng góp từ các tập đoàn và từ những bà mẹ mẫu mực (soccer mom).

Trong mắt của nhiều người Mỹ, những khuyết tật của Clinton về mặt đạo đức đã vấy bẩn lên di sản của ông bất kể những thành quả kinh tế đạt được vào cuối thập kỷ 1990. Cơn sốt giá tại thị trường chứng khoán cùng với tình trạng tham nhũng tại Enron đã làm suy yếu những thành quả kinh tế có được trước đó.

Thêm vào đó là những tranh cãi về các quyết định của Clinton trong chính sách đối ngoại; nhiều người cho rằng chính sách ngoại giao của ông đã tạo ra một môi trường thuận lợi cho phép những tay khủng bố như Osama bin Laden và mạng lưới al-Qaeda chuẩn bị và tổ chức các cuộc tấn công như Sự kiện 11 tháng 9. Cũng vậy, trong mắt của những người chỉ trích ông, Clinton là một tổng thống dựa vào hình ảnh của mình được khuếch trương trên TV, cùng với khả năng dụng ngữ điêu luyện nhằm che dấu sự thiếu thực chất.[cần dẫn nguồn]
[sửa]Mãn nhiệm

Ngày 18 tháng 1 năm 2001, tại Phòng Bầu dục (Oval Office), Clinton đọc bài diễn văn trước toàn thể quốc dân lần cuối cùng, hai ngày trước khi bàn giao choGeorge W. Bush, con trai của người tiền nhiệm mà Clinton đã đánh bại trong cuộc tuyển cử năm 1992. Hiện nay, ông là hội viên của Câu lạc bộ Madrid.
[sửa]Diễn thuyết

Giống các tổng thống tiền nhiệm, Clinton hoạt động tích cực trong cương vị một diễn giả về các đề tài khác nhau. Trong những chuyến du hành diễn thuyết trên khắp thế giới, Clinton tiếp tục nhận định về những khía cạnh của nền chính trị đương đại. Một trong những chủ đề ông thích đề cập là các giải pháp đa phương nhằm giải quyết các vấn nạn đang thách thức thế giới. Mối quan hệ mật thiết với cộng đồng người Mỹ gốc Phi là điểm nổi bật trong các hoạt động của vị tổng thống mãn nhiệm với chọn lựa đặt văn phòng của ông tại khu Harlem (một trung tâm văn hóa và doanh nghiệp của người da đen) thuộc Thành phố New York. Tại đây, với sự hỗ trợ từ chồng, Hillary Clinton đã giành được ghế tại Thượng viện Hoa Kỳ đại diện cho tiểu bang New York.

Ngày 26 tháng 7 năm 2004, Clinton đăng dàn diễn thuyết lần thứ năm liên tiếp tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ, sử dung cơ hội nầy để ủng hộ ứng cử viên John Kerry. Nhiều đảng viên Dân chủ tin rằng đây là một trong những bài diễn văn hay nhất trong lịch sử các kỳ đại hội.

Ngày 9 tháng 12 năm 2005, khi diễn thuyết trước Hội nghị của Liên Hiệp Quốc về Thay đổi Khí hậu tổ chức tại Montréal, Clinton công khai phê phán chủ trương của chính phủ Bush về hạn chế khí thải. Trong năm 2006, hai lần Clinton đến thăm Đại học California tại Los Angeles, để cổ xúy cho những sáng kiến liên quan đến bảo vệ môi trường. Lần đầu vào ngày 1 tháng 8 năm 2006, Clinton hội kiến với Tony Blair, Ken Livingstone, Antonio Villaraigosa và Gavion Newsom để quảng bá Nhóm Lãnh đạo về Khí hậu tại các thành phố lớn. Lần sau, ông vận động cho Đề án California 87, về sau đề án này bị bác bỏ.
Bill Clinton, năm 2004

Ngày 22 tháng 6 năm 2004, Clinton cho phát hành cuốn hồi ký My Life (Đời tôi), lập kỷ lục ba lần có tên trong danh mục sách bán chạy nhất củaAmazon.com. Trong một cuộc phỏng vấn phát trên sóng BBC ngày 23 tháng 6 năm 2004, khi được hỏi về những ảnh hưởng của vụ tai tiếng Monica Lewinsky đối với chức vụ tổng thống của ông, Clinton thừa nhận ông đã phạm nhiều sai lầm trong thời gian đương chức. Ông cũng nói về triển vọng cho nhiệm kỳ tổng thống của một Clinton khác khi vợ ông, Hillary Clinton, có thể quyết định ra tranh cử vào năm 2008.

Ngày 18 tháng 11 năm 2004, ông khánh thành thư viện tổng thống, Trung tâm William J. Clinton, tại Little Rock, tiểu bang Arkansas. Dưới trời mưa, Clinton nhận những lời khen ngợi từ các cựu Tổng thống Jimmy Carter và George H. W. Bush, cũng như tổng thống đương nhiệm George W. Bush.
[sửa]Hoạt động từ thiện

Khi tham dự Diễn đàn Doanh nghiệp Toàn cầu ở Sydney, Clinton ký kết bản ghi nhớ với chính phủ Úc nhằm quảng bá các chương trình phòng chốngHIV/AIDS trong khu vực Châu Á-Thái Bình Dương.

Ngày 5 tháng 12 năm 2006, Việt Nam là điểm dừng chân sau cùng của Clinton trong hành trình châu Á thăm các nước bị ảnh hưởng bởi Thảm họa Sóng thần Ấn Độ Dương năm 2004 và thăm các dự án sáng kiến phòng chống HIV/AIDS của Quỹ Clinton. Tại đây, ông ký một biên bản thỏa thuận với Bộ Y tế Việt Nam về việc cung cấp thuốc điều trị và thuốc thử nghiệm HIV cho 1.200 trẻ em nhiễm HIV ở Việt Nam đến cuối năm 2007.

Clinton cũng tham dự một buổi tọa đàm với sinh viên và học sinh Việt Nam về vai trò của thanh niên trong nỗ lực chống HIV/AIDS[1].
[sửa]Tình bạn với George H. W. Bush

Có những dấu hiệu cho thấy mối thân tình đang phát triển giữa hai cựu tổng thống, Clinton và George H.W. Bush. Sau buổi lễ giới thiệu chân dung Clinton tại Nhà Trắng vào tháng 6 năm 2004, thảm họa sóng thần châu Á, Bão Katrina, và kỳ bầu cử năm 2004, Clinton và Bush đã gặp nhau.

Ngày 3 tháng 1 năm 2005, Tổng thống George W. Bush ủy nhiệm Clinton và George H.W. Bush lãnh đạo chiến dịch toàn quốc trợ giúp nạn nhân thảm họa động đất Ấn Độ Dương năm 2004. Ngày 1 tháng 2 năm 2005, Clinton được Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan mời cầm đầu những nỗ lực của LHQ về cứu trợ và tái thiết sau thảm họa. Năm ngày sau đó, Clinton cùng xuất hiện với Bush trong một chương trình của đài truyền hình Fox biểu thị sự ủng hộ dành cho nỗ lực của hai chính đảng nhằm quyên góp tiền cứu trợ, một hành động mà Bush mô tả là “vượt qua các lằn ranh chính trị”. Mười ba ngày sau, cả hai cùng đến thăm những khu vực bị ảnh hưởng.

Ngày 31 tháng 8 năm 2005, sau những thiệt hại nặng nề bởi Cuồng phong Katrina, Clinton lại cộng tác với George H.W. Bush để điều phối các quỹ từ thiện trong khuôn khổ của một chiến dịch đáp ứng các nhu cầu cấp thiết cho nạn nhân.

Ngày 2 tháng 4 năm 2005, cùng với Tổng thống George W. Bush và cựu Tổng thống George H. W. Bush, Bill Clinton tham dự tang lễ của Giáo hoàng John Paul II tại Vatican.

Sang Bắc Hàn năm 2009

Clinton đã thực hiện một chuyến đi không được thông báo tới Bắc Triều Tiên, mà Hoa Kỳ không có quan hệ ngoại giao, ngày 4 tháng 8 năm 2009.[6] Clinton tới Bình Nhưỡng để đàm phán giải thoát các công dân Mỹ Euna LeeLaura Ling, đã bị các lực lượng Bắc Triều Tiên bỏ tù do xâm nhập bất hợp pháp nước này từ Trung Quốc khi đang quay một phim tài liệu và tuyên án 12 năm tù.[7] Chuyến thăm Bắc Triều Tiên của ông là chuyến đi thứ hai như thế của một cựu tổng thống Mỹ, chuyến viếng thăm kia xảy ra khi Jimmy Carter tới nước này năm 1994.[7] Sau khi gặp gỡ với lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong-il, Kim đã ra một lệnh ân xá đặc biệt cho hai nhà báo Mỹ.[8] Buổi sáng ngày 5 tháng 8 hai nhà báo được thả và bay về Mỹ với Clinton.[9]
Chuyện bên lề

Bill Clinton vật lộn với thói quen phàm ăn của mình, thói quen này là một trong những nguyên nhân dẫn đến bệnh tim của ông.
Tiếng tăm của Clinton lớn đến nỗi đã có một vài cuốn phim và các bài hát "nhái" được sáng tác nói về kỹ năng sử dụng cần sa "hút mà không hít", tính trăng hoa, và bà vợ đầy uy quyền của ông.
Clinton cao 6 foot, 3 inch (191 cm).
Roger Clinton, Jr. là một trong số 140 người được ông anh ân xá trong ngày cuối cùng của nhiệm kỳ tổng thống của Clinton.
Sau khi mãn nhiệm tổng thống, ông Clinton đã bị tòa dân sự rút bằng luật sư hành nghề vì tội khai man trong các vụ việc lem nhem tình ái của mình lúc còn đương nhiệm.
Trong thời gian diễn ra World Cup 2010, ông tỏ ra là một tín đồ trung thành của đội tuyển bóng đá quốc gia Hoa Kỳ

Bill Clinton

42nd President of the United States

In office
January 20, 1993 – January 20, 2001
Vice President Al Gore
Preceded by George H. W. Bush
Succeeded by George W. Bush
In office
January 11, 1983 – December 12, 1992
Lieutenant Winston Bryant
Preceded by Frank White
Succeeded by Jim Tucker
In office
January 9, 1979 – January 19, 1981
Lieutenant Joe Purcell
Preceded by Joe Purcell (Acting)
Succeeded by Frank White
In office
January 3, 1977 – January 9, 1979
Governor David Pryor
Preceded by Jim Tucker
Succeeded by Steve Clark
Personal details
Born William Jefferson Blythe III
August 19, 1946 (age 66)
Political party Democratic Party
Spouse(s) Hillary Rodham (1975-present)
Children 1; Chelsea
Religion Baptist
Signature


William Jefferson "Bill" Clinton (born William Jefferson Blythe III; August 19, 1946) is an American politician who served as the 42nd President of the United States from 1993 to 2001. Inaugurated at age 46, he was the third-youngest president. He took office at the end of the Cold War, and was the first president of the baby boomer generation. Clinton has been described as a New Democrat. Many of his policies have been attributed to acentrist Third Way philosophy of governance.

Born and raised in Arkansas, Clinton became both a student leader and a skilled musician. He is an alumnus of Georgetown University where he was a member of Phi Beta Kappa and Kappa Kappa Psi and earned a Rhodes Scholarship to attend the University of Oxford. He is married to Hillary Rodham Clinton, who has served as the United States Secretary of State since 2009 and was a Senator from New York from 2001 to 2009. Both Clintons received law degrees from Yale Law School, where they met and began dating. As Governor of Arkansas, Clinton overhauled the state's education system, and served as Chair of the National Governors Association.

Clinton was elected president in 1992, defeating incumbent president George H. W. Bush. As president, Clinton presided over the longest period of peacetime economic expansion in American history. He signed into law the North American Free Trade Agreement. He implemented Don't ask, don't tell, a controversial intermediate step to full gay military integration. After he failed to introduce health care reform, the Republican Party won control ofCongress in 1994 for the first time in 40 years. Two years later, the re-elected Clinton became the first member of the Democratic Party since Franklin D. Roosevelt to win a second full term as president. He successfully passed welfare reform and the State Children's Health Insurance Program, providing health coverage for millions of children. Later, he was impeached for perjury and obstruction of justice in a scandal involving a White House intern, but was acquitted by the U.S. Senate and served his complete term of office. The Congressional Budget Office reported a budget surplus between the years 1998 and 2000, the last three years of Clinton's presidency.

Clinton left office with the highest end-of-office approval rating of any U.S. president since World War II. Since then, he has been involved in public speaking and humanitarian work. Based on his philanthropic worldview, Clinton created the William J. Clinton Foundation to promote and address international causes such as prevention of AIDS and global warming. In 2004, he released his autobiography My Life. He has remained active in politics by campaigning for Democratic candidates, most notably for his wife's campaign for the 2008 Democratic presidential nomination, and thenBarack Obama's presidential campaigns in 2008 and 2012. In 2009, he was named United Nations Special Envoy to Haiti, and after the 2010 earthquake he teamed with George W. Bush to form the Clinton Bush Haiti Fund. Since leaving office, Clinton has been rated highly in public opinion polls of U.S. presidents.
Early life and career
William Jefferson Blythe III, in 1950 at age four

Bill Clinton was born William Jefferson Blythe, III, at Julia Chester Hospital in Hope, Arkansas.[1][2] His father, William Jefferson Blythe, Jr., was a traveling salesman who died in an automobile accident three months before Bill was born.[3] His mother, Virginia Dell Cassidy (1923–1994), traveled to New Orleans to study nursing soon after he was born. She left Bill in Hope with grandparents Eldridge and Edith Cassidy, who owned and ran a small grocery store.[2] At a time when the Southern United States was segregated racially, Bill's grandparents sold goods on credit to people of all races.[2] In 1950, Bill's mother returned from nursing school and married Roger Clinton, Sr., who owned an automobile dealership in Hot Springs, Arkansas with his brother.[2] The family moved to Hot Springs in 1950.
Bill Clinton boyhood home in Hope, Arkansas

Although he assumed use of his stepfather's surname, it was not until Billy (as he was known then) turned fifteen[4]that he formally adopted the surname Clinton as a gesture toward his stepfather.[2] Clinton says he remembers his stepfather as a gambler and an alcoholic who regularly abused his mother and half-brother, Roger Clinton, Jr., to the point where he intervened multiple times with the threat of violence to protect them.[2][5]

In Hot Springs, Bill attended St. John's Catholic Elementary School, Ramble Elementary School, and Hot Springs High School – where he was an active student leader, avid reader, and musician.[2] He was in the chorus and played the tenor saxophone, winning first chair in the state band's saxophone section. He briefly considered dedicating his life to music, but as he noted in his autobiography My Life:
"Sometime in my sixteenth year, I decided I wanted to be in public life as an elected official. I loved music and thought I could be very good, but I knew I would never be John Coltrane or Stan Getz. I was interested in medicine and thought I could be a fine doctor, but I knew I would never be Michael DeBakey. But I knew I could be great in public service."[2]

Clinton has named two influential moments in his life that contributed to his decision to become a public figure, both occurring in 1963. One was his visit as a Boys Nation senator to the White House to meet President John F. Kennedy.[2][5] The other was listening to Martin Luther King's 1963 I Have a Dream speech, which impressed him enough that he later memorized it.[6]
College and law school years
Clinton ran for President of the Student Council while attending the School of Foreign Service atGeorgetown University.

With the aid of scholarships, Clinton attended the Edmund A. Walsh School of Foreign Service at Georgetown University in Washington, D.C., receiving aBachelor of Science in Foreign Service (B.S.) degree in 1968. He spent the summer of 1967, the summer before his senior year, interning for Arkansas SenatorJ. William Fulbright.[2] While in college, he became a brother of Alpha Phi Omega and was elected to Phi Beta Kappa. Clinton was also a member of the Order of DeMolay, a youth group affiliated with Freemasonry, but he never became a Freemason.[7] He is a member of Kappa Kappa Psi honorary band fraternity.[8]

Upon graduation, he won a Rhodes Scholarship to University College, Oxford where he studied Philosophy, Politics and Economics, though because he had switched programs and had left early for Yale University, he did not receive a degree there.[5][9] He developed an interest in rugby union, playing at Oxford[10] and later for the Little Rock Rugby club in Arkansas. While at Oxford he also participated in Vietnam War protests and organized an October 1969 Moratoriumevent.[2]

Clinton's political opponents charge that to avoid being drafted into the Vietnam War during his college years, he used the political influence of a U.S. Senator, who employed him as an aide.[11] Col. Eugene Holmes, an Army officer who was involved in Clinton's case, issued a notarized statement during the 1992 presidential campaign: "I was informed by the draft board that it was of interest to Senator Fullbright's office that Bill Clinton, a Rhodes Scholar, should be admitted to the ROTC program... I believe that he purposely deceived me, using the possibility of joining the ROTC as a ploy to work with the draft board to delay his induction and get a new draft classification."[12][13] Although legal, Clinton's actions were criticized by conservatives and some Vietnam veterans during his presidential campaign in 1992.[14][15][16]

After Oxford, Clinton attended Yale Law School and earned a Juris Doctor (J.D.) degree in 1973.[5] In a Yale library in 1971 he met fellow law student Hillary Rodham, who was a year ahead of him.[17] They began dating and soon were inseparable. After only about a month, Clinton postponed his plans to be a coordinator for the McGovern campaign for the 1972 United States presidential election in order to move in with her in California.[18] They later married on October 11, 1975, and their only child,Chelsea, was born on February 27, 1980.[17]

Clinton did eventually move to Texas with Rodham to take a job leading McGovern's effort there in 1972. He spent considerable time in Dallas, at the campaign's local headquarters on Lemmon Avenue, where he had an office. There, Clinton worked with future two-term mayor of Dallas, Ron Kirk, future governor of Texas, Ann Richards, and then unknown television director (and future filmmaker), Steven Spielberg.
Political career 1978–1992
Further information: Electoral history of Bill Clinton
Governor of Arkansas

After graduating from Yale Law School, Clinton returned to Arkansas and became a law professor at the University of Arkansas. A year later, he ran for the House of Representatives in 1974. The incumbent, Republican John Paul Hammerschmidt, defeated Clinton in the general election by a 52% to 48% margin. With only minor opposition in the primary and no opposition at all in the general election,[19] Clinton was elected Arkansas Attorney General in 1976.[5]
Clinton, as the newly elected Governor of Arkansas, meeting with President Jimmy Carter in 1978

Clinton was elected Governor of Arkansas in 1978, having defeated the Republican candidate Lynn Lowe, a farmer from Texarkana. He became the youngest governor in the country at 32. Due to his youthful appearance, Clinton was often called the "Boy Governor", a referent that continues to be used to refer to him during his gubernatorial era on occasion.[20][21][22] He worked on educational reform and Arkansas's roads, with wife Hillary leading a successful committee on urban health care reform. However, his term included an unpopular motor vehicle tax and citizens' anger over the escape ofCuban refugees (from the Mariel boatlift) detained in Fort Chaffee in 1980. Monroe Schwarzlose of Kingsland in Cleveland County, polled 31% of the vote against Clinton in the Democratic gubernatorial primary of 1980. Some suggested Schwarzlose's unexpected voter turnout foreshadowed Clinton's defeat in the general election that year by Republican challenger Frank D. White. As Clinton once joked, he was the youngest ex-governor in the nation's history.[5]

Clinton joined friend Bruce Lindsey's Little Rock law firm of Wright, Lindsey and Jennings.[23] In 1982, he was again elected governor and kept this job for ten years.[19] He helped Arkansas transform its economy and significantly improve the state's educational system. He became a leading figure among the New Democrats.[24][25] The New Democrats, organized as the Democratic Leadership Council (DLC), were a branch of the Democratic Party that called for welfare reform and smaller government, a policy supported by both Democrats and Republicans. He gave the Democratic response to President Reagan's 1985 State of the Union Address and served as Chair of the National Governors Association from 1986 to 1987, bringing him to an audience beyond Arkansas.[5] Clinton made economic growth, job creation and educational improvement high priorities. For senior citizens, he removed the sales tax from medications and increased the home property-tax exemption.[24]

In the early 1980s, Clinton made reform of the Arkansas education system a top priority. The Arkansas Education Standards Committee, chaired by Clinton's wife, attorney and Legal Services Corporation chair Hillary Rodham Clinton, succeeded in reforming the education system, transforming it from the worst in the nation into one of the best. Many have considered this the greatest achievement of the Clinton governorship. Clinton and the committee were responsible for state educational improvement programs, notably more spending for schools, rising opportunities for gifted children, an increase in vocational education, raising of teachers' salaries, inclusion of a wider variety of courses, and compulsory teacher testing for aspiring educators.[5][24] He defeated four Republican candidates for governor: Lowe (1978), White (1982 and 1986), and businessmen Woody Freeman of Jonesboro, (1984) and Sheffield Nelson of Little Rock (1990).[19]

The Clintons' personal and business affairs during the 1980s included transactions that became the basis of the Whitewater investigation that dogged his later presidential administration.[26] After extensive investigation over several years, no indictments were made against the Clintons related to the years in Arkansas.[5][27]

According to some sources, Clinton was in his early years a death penalty opponent who switched positions.[28][29] During Clinton's term, Arkansas performed its first executions since 1964 (the death penalty had been re-enacted on March 23, 1973).[30] As Governor, he oversaw four executions: one by electric chair and three by lethal injection. Later, as president, Clinton was the first President to pardon a death-row inmate since the federal death penalty was reintroduced in 1988.[31]
Democratic presidential primaries of 1988
Governor and Mrs. Clinton attend the Dinner Honoring the Nation's Governors in the White House with President Ronald Reagan and first lady Nancy Reagan, 1987.

In 1987, there was media speculation Clinton would enter the race after then-New York Governor Mario Cuomo declined to run and Democratic front-runner Gary Hart withdrew owing to revelations of marital infidelity. Clinton decided to remain as Arkansas governor (following consideration for the potential candidacy of Hillary Rodham Clinton for governor, initially favored – but ultimately vetoed – by the First Lady).[32] For the nomination, Clinton endorsed Massachusetts Governor Michael Dukakis. He gave the nationally televised opening night address at the 1988 Democratic National Convention, but his speech, which was 33 minutes long and twice as long as it was expected to be, was criticized for being too long[33] and poorly delivered.[34] Presenting himself as a moderate and a member of the New Democrat wing of the Democratic Party, he headed the moderate Democratic Leadership Council in 1990 and 1991.[24][35]
1992 presidential campaign

In the first primary contest, the Iowa caucus, Clinton finished a distant third to Iowa Senator Tom Harkin. During the campaign for the New Hampshire primary, reports of an extramarital affair with Gennifer Flowers surfaced. As Clinton fell far behind former Massachusetts Senator Paul Tsongas in the New Hampshire polls,[5] following Super Bowl XXVI, Clinton and his wife Hillary went on 60 Minutes to rebuff the charges. Their television appearance was a calculated risk, but Clinton regained several delegates. He finished second to Tsongas in the New Hampshire primary, but after trailing badly in the polls and coming within single digits of winning, the media viewed it as a victory. News outlets labeled him "The Comeback Kid" for earning a firm second-place finish.[36]

Winning the big prizes of Florida and Texas and many of the Southern primaries on Super Tuesday gave Clinton a sizable delegate lead. However, former California Governor Jerry Brown was scoring victories and Clinton had yet to win a significant contest outside his native South.[5][35] With no major Southern state remaining, Clinton targeted New York, which had many delegates. He scored a resounding victory in New York City, shedding his image as a regional candidate.[35] Having been transformed into the consensus candidate, he secured the Democratic Party nomination, finishing with a victory in Jerry Brown's home state of California.[5]
Clinton family in White House

During the campaign, questions of conflict of interest regarding state business and the politically powerful Rose Law Firm, at which Hillary Rodham Clinton was a partner, arose. Clinton argued the questions were moot because all transactions with the state had been deducted before determining Hillary's firm pay.[2][37] Further concern arose when Bill Clinton announced that, with Hillary, voters would be getting two presidents "for the price of one".[38]

While campaigning for U.S. President, the then Governor Clinton returned to Arkansas to see that Ricky Ray Rector would be executed. After killing a police officer and a civilian, Rector shot himself in the head, leading to what his lawyers said was a state where he could still talk but did not understand the idea of death. According to Arkansas state and Federal law, a seriously mentally impaired inmate cannot be executed. The courts disagreed with the allegation of grave mental impairment and allowed the execution. Clinton's return to Arkansas for the execution was framed in a The New York Times article as a possible political move to counter "soft on crime" accusations.[28][39]

Because Bush's approval ratings were in the 80% range during the Gulf War, he was described as unbeatable. However, when Bush compromised with Democrats to try to lower Federal deficits, he reneged on his promise not to raise taxes, hurting his approval rating. Clinton repeatedly condemned Bush for making a promise he failed to keep.[35] By election time, the economy was souring and Bush saw his approval rating plummet to just slightly over 40%.[35][40] Finally, conservatives were previously united by anti-communism, but with the end of the Cold War, the party lacked a uniting issue. WhenPat Buchanan and Pat Robertson addressed Christian themes at the Republican National Convention – with Bush criticizing Democrats for omitting God from their platform – many moderates were alienated.[41] Clinton then pointed to his moderate, "New Democrat" record as governor of Arkansas, though some on the more liberal side of the party remained suspicious.[42] Many Democrats who had supported Ronald Reagan and Bush in previous elections switched their support to Clinton.[43] Clinton and his running mate, Al Gore, toured the country during the final weeks of the campaign, shoring up support and pledging a "new beginning".[43]

Clinton won the 1992 presidential election (43.0% of the vote) against Republican incumbent George H. W. Bush (37.4% of the vote) and billionaire populist Ross Perot, who ran as an independent (18.9% of the vote) on a platform focusing on domestic issues; a significant part of Clinton's success was Bush's steep decline in public approval.[43] Clinton's election ended twelve years of Republican rule of the White House and twenty of the previous twenty-four years. The election gave Democrats full control of the United States Congress,[3] the first time one party controlled both the executive and legislative branches since Democrats held the 95th United States Congress during the Jimmy Carter presidency in the late 1970s.[44][45]
Presidency, 1993–2001
Countries visited by President Clinton during his terms in office

During his presidency, Clinton advocated for a wide variety of legislation and programs, much of which was enacted into law or was implemented by the executive branch. Some of his policies, such as the North American Free Trade Agreement and welfare reform, have been attributed to a centrist Third Way philosophy of governance, while on other issues his stance was left-of-center.[46][47] Clinton presided over the longest period of peacetime economic expansion in American history.[48][49][50] The Congressional Budget Office reported budget surpluses of $69 billion in 1998, $126 billion in 1999, and $236 billion in 2000,[51] during the last three years of Clinton's presidency.[52] At the end of his presidency, Clinton moved to New York and helped his wife win election to the U.S. Senate there.
First term, 1993–1997

Clinton takes the oath of office during his1993 presidential inauguration on January 20, 1993. 


Clinton was inaugurated as the 42nd President of the United States on January 20, 1993. Shortly after taking office, Clinton signed the Family and Medical Leave Act of 1993 on February 5, which required large employers to allow employees to take unpaid leave for pregnancy or a serious medical condition. This action had bipartisan support,[53] and proved quite popular with the public.[54]

On February 15, 1993, Clinton made his first address to the nation, announcing his plan to raise taxes to cap the budget deficit.[55] Two days later, in a nationally televised address to a joint session of Congress, Clinton unveiled his economic plan. The plan focused on reducing the deficit rather than on cutting taxes for the middle class, which had been high on his campaign agenda.[56] Clinton's advisers pressured him to raise taxes on the theory that a smaller federal budget deficit would reduce bond interest rates.[57]

On May 19, 1993, Clinton fired seven employees of the White House Travel Office, causing a controversyeven though the Travel Office staff served at the pleasure of the President, who could dismiss them without cause. The White House responded to the controversy by claiming the firings were done because of financial improprieties that had been revealed by a brief FBI investigation.[58] Critics contended the firings had been done to allow friends of the Clintons to take over the travel business and that the involvement of the FBI was unwarranted.[59]


"Our democracy must be not only the envy of the world but the engine of our own renewal. There is nothing wrong with America that cannot be cured by what is right with America."
Inaugural address, January 20, 1993.[60]

Clinton signed the Omnibus Budget Reconciliation Act of 1993 in August of that year, which passed Congress without a Republican vote. It cut taxes for fifteen million low-income families, made tax cuts available to 90% of small businesses,[61] and raised taxes on the wealthiest 1.2% of taxpayers. Additionally, through the implementation of spending restraints, it mandated the budget be balanced over a number of years.[62]
Clinton, Yitzhak Rabin and Yasser Arafatduring the Oslo Accords on 13 September 1993.

Clinton made a major speech to Congress regarding a health care reform plan on September 22, 1993, aimed at achieving universal coverage through a national health care plan. This was one of the most prominent items on Clinton's legislative agenda, and resulted from a task force headed by Hillary Clinton. Though at first well received in political circles, it was eventually doomed by well-organized opposition from conservatives, the American Medical Association, and the health insurance industry. However, John F. Harris, a biographer of Clinton's, states the program failed because of a lack of coordination within theWhite House.[27] Despite the Democratic majority in Congress, the effort to create a national health care system ultimately died when compromise legislation by George J. Mitchell failed to gain a majority of support in August 1994. It was the first major legislative defeat of Clinton's administration.[24][27]

In November 1993, David Hale, the source of criminal allegations against Bill Clinton in the Whitewater affair, alleged that Clinton, while governor of Arkansas, pressured him to provide an illegal $300,000 loan to Susan McDougal, the partner of the Clintons in the Whitewater land deal.[63] A U.S. Securities and Exchange Commission investigation did result in convictions against the McDougals for their role in the Whitewater project, but the Clintons themselves were never charged, and Clinton maintains innocence in the affair.

Clinton signed the Brady Bill into law on November 30, 1993, which imposed a five-day waiting period on handgun purchases. He also expanded the Earned Income Tax Credit, a subsidy for low-income workers.[27]

In December of that year, allegations by Arkansas state troopers Larry Patterson and Roger Perry were first reported by David Brock in the American Spectator. Later known as Troopergate, the allegations by these men were that they arranged sexual liaisons for Bill Clinton back when he was governor of Arkansas. The story mentioned a woman named Paula, a reference to Paula Jones. Brock later apologized to Clinton, saying the article was politically motivated "bad journalism" and that "the troopers were greedy and had slimy motives."[64]


Clinton's December 8, 1993 remarks on the signing of the North American Free Trade Agreement
That month, Clinton implemented a Department of Defense directive known as "Don't Ask, Don't Tell", which allowed gay men and women to serve in the armed services provided they kept their sexuality a secret, and forbade the military from inquiring about an individual's sexual orientation.[65] This move garnered criticism from the left (for being too tentative in promoting gay rights) and from the right (who opposed any effort to allow gays to serve). Some gay-rights advocates criticized Clinton for not going far enough and accused him of making his campaign promise to get votes and contributions.[66] Their position was that Clinton should have integrated the military by executive order, noting that President Harry Truman used executive order to racially desegregate the armed forces. Clinton's defenders argue that an executive order might have prompted the Senate to write the exclusion of gays into law, potentially making it harder to integrate the military in the future.[24] Later in his presidency, in 1999, Clinton criticized the way the policy was implemented, saying he did not think any serious person could say it was not "out of whack."[67] The policy remained controversial, and was finally repealed in 2011, removing open sexual preference as a reason for dismissal from the armed forces.[68]

On January 1, 1994, Clinton signed the North American Free Trade Agreement into law.[69] Throughout his first year in office, Clinton consistently supported ratification of the treaty by the U.S. Senate. Clinton and most of his allies in the Democratic Leadership Committee strongly supported free trade measures; there remained, however, strong disagreement within the party. Opposition came chiefly from anti-trade Republicans, protectionist Democrats and supporters of Ross Perot. The bill passed the house with 234 votes against 200 opposed (132 Republicans and 102 Democrats voting in favor; 156 Democrats, 43 Republicans, and 1 independent against). The treaty was then ratified by the Senate and signed into law by the President.[69]

Clinton's 1994 Omnibus Crime Bill made many changes to U.S. law, including the expansion of the death penalty to include crimes not resulting in death, such as running a large-scale drug enterprise. During Clinton's re-election campaign he said, "My 1994 crime bill expanded the death penalty for drug kingpins, murderers of federal law enforcement officers, and nearly 60 additional categories of violent felons."[70]


"When I took office, only high energy physicists had ever heard of what is called the Worldwide Web.... Now even my cat has its own page."
Bill Clinton's announcement of Next Generation Internet initiative, 1996.[71]

The Clinton administration also launched the first official White House website, whitehouse.gov, on October 21, 1994.[72][73] It was followed by three more versions, resulting in the final edition launched in 2000.[74][75] The White House website was part of a wider movement of the Clinton administration toward web-based communication. According to Robert Longley, "Clinton and Gore were responsible for pressing almost all federal agencies, the U.S. court system and the U.S. military onto the Internet, thus opening up America's government to more of America's citizens than ever before. On July 17, 1996, Clinton issued Executive Order 13011 – Federal Information Technology, ordering the heads of all federal agencies to utilize information technology fully to make the information of the agency easily accessible to the public."[76]

After two years of Democratic Party control, the Democrats lost control of Congress in the mid-term elections in 1994, for the first time in forty years.[77]
Clinton and Boris Yeltsin share a laugh in October 1995.

Law professor Ken Gromley's book The Death of American Virtue reveals that Clinton escaped a 1996 assassination attempt in the Philippines by terrorists working for Osama bin Laden.[78] During his visit to the Asia-Pacific Economic Cooperation forum in Manila in 1996, he was saved shortly before his car was due to drive over a bridge where a bomb had been planted. Gromley said he was told the details of the bomb plot by Louis Merletti, a former director of the Secret Service. Clinton was scheduled to visit a local politician in central Manila, when secret service officers intercepted a message suggesting that an attack was imminent. A transmission used the words "bridge" and "wedding", supposedly a terrorist's code words for assassination. The motorcade was re-routed and the US agents later discovered a bomb planted under the bridge. The report said the subsequent US investigation into the plot "revealed that it was masterminded by a Saudi terrorist living in Afghanistan named Osama bin Laden". Gromley said, "It remained top secret except to select members of the US intelligence community. At the time, there were media reports about the discovery of two bombs, one at Manila airport and another at the venue for the leaders' meeting".[79]

The White House FBI files controversy of June 1996 arose concerning improper access by the White House to FBI security-clearance documents. Craig Livingstone, head of the White House Office of Personnel Security, improperly requested, and received from the FBI, background report files without asking permission of the subject individuals; many of these were employees of former Republican administrations.[80] In March 2000, Independent Counsel Robert Ray determined that there was no credible evidence of any crime. Ray's report further stated, "there was no substantial and credible evidence that any senior White House official was involved" in seeking the files.[81]

On September 21, 1996, barely three years after the "Don't Ask, Don't Tell" imbroglio, and further straining relations with the LGBT community, Clinton signed into law the Defense of Marriage Act(DOMA), which defines marriage as the legal union of one man and one woman.[82] Paul Yandura, speaking for the White House gay and lesbian liaison office, said that Clinton's signing of DOMA "was a political decision that they made at the time of a re-election." Administration spokesman Richard Socarides said, "... the alternatives we knew were going to be far worse, and it was time to move on and get the president re-elected."[83] Clinton himself stated that DOMA was something "which the Republicans put on the ballot to try to get the base vote for President Bush up, I think it’s obvious that something had to be done to try to keep the Republican Congress from presenting that."[84] Others were more critical. Representative Barney Frank (D-MA) called these claims "historic revisionism”.[83] In a July 2, 2011 editorial the New York Times opined, "The Defense of Marriage Act was enacted in 1996 as an election-year wedge issue, signed by President Bill Clinton in one of his worst policy moments."[85]

As part of a 1996 initiative to curb illegal immigration, Clinton signed the Illegal Immigration Reform and Immigrant Responsibility Act (IIRIRA) on September 30, 1996. Appointed by Clinton,[86] theU.S. Commission on Immigration Reform recommended reducing legal immigration from about 800,000 people a year to about 550,000.[87][88]

The 1996 United States campaign finance controversy was an alleged effort by the People's Republic of China (PRC) to influence the domestic policies of the United States, before and during the Clinton administration, and involved the fundraising practices of the administration itself. The Chinese government denied all accusations.[89]
Second term, 1997–2001
President Bill Clinton (center), first lady Hillary Rodham Clinton (right) and their daughter Chelsea (left) wave to watchers at a parade down Pennsylvania Avenue on Inauguration Day, January 20, 1997.

In the 1996 presidential election, Clinton was re-elected, receiving 49.2% of the popular vote over Republican Bob Dole (40.7% of the popular vote) andReform candidate Ross Perot (8.4% of the popular vote), becoming the first Democratic incumbent since Lyndon Johnson to be elected to a second term and the first Democrat since Franklin Roosevelt to be elected President more than once.[90] The Republicans lost a few seats in the House and gained a few in the Senate, but retained control of both houses of the 105th United States Congress. Clinton received 379, or over 70% of the Electoral College votes, with Dole receiving 159 electoral votes.
Al Gore and Newt Gingrich applaud as US president Clinton waves during the State of the Union address in 1997.

In the January 1997 State of the Union address, Clinton proposed a new initiative to provide coverage to up to five million children. Senators Ted Kennedy – a Democrat – and Orrin Hatch – a Republican – teamed up with Hillary Rodham Clinton and her staff in 1997, and succeeded in passing legislation forming the State Children's Health Insurance Program (SCHIP), the largest (successful) health care reform in the years of the Clinton Presidency. That year, Hillary Clinton shepherded through Congress the Adoption and Safe Families Act and two years later she succeeded in helping pass the Foster Care Independence Act. In October 1997, he announced he was getting hearing aids, due to hearing loss attributed to his age, and his time spent as a musician in his youth.[91]
Impeachment

In a lame-duck session of Congress after the 1998 elections, the House voted to impeach Clinton, based on the results of the Lewinsky scandal.[27]This made Clinton only the second U.S. president to be impeached (the first being Andrew Johnson). Impeachment proceedings were based on allegations that Clinton had lied about his relationship with 22-year-old White House intern Monica Lewinsky in a sworn deposition in the Paula Joneslawsuit.[92] After the Starr Report was submitted to the House providing what it termed "substantial and credible information that President Clinton Committed Acts that May Constitute Grounds for an Impeachment",[93] the House began impeachment hearings against Clinton before the mid-term elections. To hold impeachment proceedings, the Republican leadership called a lame-duck session in December 1998.
The impeachment trial of President Bill Clinton in 1999, Chief Justice William H. Rehnquist presiding

While the House Judiciary Committee hearings ended in a straight party-line vote, there was lively debate on the House floor. The two charges passed in the House (largely with Republican support, but with a handful of Democratic votes as well) were for perjury and obstruction of justice. The perjury charge arose from Clinton's testimony about his relationship to Lewinsky during a sexual harassment lawsuit[94] brought by former Arkansas state employee Paula Jones. The obstruction charge was based on his actions during the subsequent investigation of that testimony.

The Senate later voted to acquit Clinton on both charges.[95] The Senate refused to meet to hold an impeachment trial before the end of the old term, so the trial was held over until the next Congress. Clinton was represented by Washington law firm Williams & Connolly.[96] The Senate finished a twenty-one-day trial on February 12, 1999, with the vote (55 Not Guilty/45 Guilty) on both counts falling short of the Constitutional two-thirds majority requirement to convict and remove an officeholder. The final vote was generally along party lines, with no Democrats voting guilty, and only a handful of Republicans voting not guilty.[95]

Clinton controversially issued 141 pardons and 36 commutations on his last day in office on January 20, 2001.[27][97] Most of the controversy surroundedMarc Rich and allegations that Hillary Clinton's brother, Hugh Rodham, accepted payments in return for influencing the president's decision-making regarding the pardons.[98] Some of Clinton's pardons remain a point of controversy.[99]
Military and foreign events
President Clinton speaks with Col. Paul Fletcher, USAF, before boarding Air Force One, November 4, 1999.

Many military events occurred during Clinton's presidency. The Battle of Mogadishu occurred in Somalia in 1993. During the operation, two U.S. helicopters were shot down by rocket-propelled grenade attacks to their tail rotors, trapping soldiers behind enemy lines. This resulted in an urban battle that killed 18 American soldiers, wounded 73 others, and one was taken prisoner. There were many more Somali casualties. Some of the American bodies were dragged through the streets – a spectacle broadcast on television news programs. In response, U.S. forces were withdrawn from Somalia and later conflicts were approached with fewer soldiers on the ground. In 1995, U.S. and NATO aircraft attacked Bosnian Serb targets to halt attacks on U.N. safe zones and to pressure them into a peace accord. Clinton deployed U.S. peacekeepers to Bosnia in late 1995, to uphold the subsequentDayton Agreement.
General John P. Jumper, U.S. Air Forces in Europe commander, escorts President William Jefferson Clinton upon his arrival to Ramstein Air Base, Germany, May 5, 1999. The president visited several European air bases to thank the troops (not shown) for their support of NATO Operations Allied Force and Shining Hope, 1999.

Capturing Osama bin Laden had been an objective of the United States government from the presidency of Bill Clinton until bin Laden's death in 2011.[100] It has been asserted by Mansoor Ijaz that in 1996 while the Clinton Administration had begun pursuit of the policy, the Sudanese government allegedly offered to arrest and extradite Bin Laden as well as to provide the United States detailed intelligence information about growing militant organizations in the region, including Hezbollah and Hamas,[101] and that U.S. authorities allegedly rejected each offer, despite knowing of bin Laden's involvement in bombings on American embassies in Kenya and Tanzania.[101] However, the 9/11 Commission found that although "former Sudanese officials claim that Sudan offered to expel Bin Laden to the United States", "we have not found any reliable evidence to support the Sudanese claim."[102] In 1998, two years after the warning, the Clinton administration ordered several military missions to capture or kill bin Laden that failed.[103]

In response to the 1998 al-Qaeda bombings of U.S. embassies in East Africa that killed a dozen Americans and hundreds of Africans, Clintonordered cruise missile strikes on terrorist targets in Afghanistan and Sudan. First was a Sudanese Pharmaceutical company suspected of assisting Osama Bin Laden in making chemical weapons. The second was Bin Laden's terrorist training camps in Afghanistan.[104] Clinton was subsequently criticized when it turned out that a pharmaceutical plant in Sudan (originally alleged to be a chemical warfare plant) had been destroyed.
President Clinton greets Air Force personnel at Spangdahlem Air Base, May 5, 1999.

To stop the ethnic cleansing and genocide[105][106] of Albanians by nationalist Serbs in the formerFederal Republic of Yugoslavia's province of Kosovo, Clinton authorized the use of American troops in aNATO bombing campaign against Yugoslavia in 1999, named Operation Allied Force. General Wesley Clark was Supreme Allied Commander of NATO and oversaw the mission. With United Nations Security Council Resolution 1244, the bombing campaign ended on June 10, 1999. The resolution placed Kosovo under UN administration and authorized a peacekeeping force.[107] NATO announced that its forces had suffered zero combat deaths,[108] and two deaths from an Apache helicopter crash.[109] Opinions in the popular press criticized pre-war genocide statements by the Clinton administration as greatly exaggerated.[110][111] A U.N. Court ruled genocide did not take place, but recognized, "a systematic campaign of terror, including murders, rapes, arsons and severe maltreatments".[112] The term "ethnic cleansing" was used as an alternative to "genocide" to denote not just ethnically motivated murder but also displacement, though critics charge there is no difference.[113] Slobodan Milošević, the President of Yugoslavia at the time, was eventually charged with the "murders of about 600 individually identified ethnic Albanians" and "crimes against humanity."[114]

In Clinton's 1998 State of the Union Address, he warned Congress of Iraqi dictator Saddam Hussein's possible pursuit of nuclear weapons:
Together we must also confront the new hazards of chemical and biological weapons, and the outlaw states, terrorists and organized criminals seeking to acquire them. Saddam Hussein has spent the better part of this decade, and much of his nation's wealth, not on providing for the Iraqi people, but on developing nuclear, chemical and biological weapons and the missiles to deliver them. The United Nations weapons inspectors have done a truly remarkable job, finding and destroying more of Iraq's arsenal than was destroyed during the entire gulf war. Now, Saddam Hussein wants to stop them from completing their mission. I know I speak for everyone in this chamber, Republicans and Democrats, when I say to Saddam Hussein, "You cannot defy the will of the world", and when I say to him, "You have used weapons of mass destruction before; we are determined to deny you the capacity to use them again.[115]
Bill Clinton and Jiang Zemin holding a joint press conference at the White House, October 29, 1997

To weaken Saddam Hussein's grip of power, Clinton signed H.R. 4655 into law on October 31, 1998, which instituted a policy of "regime change" against Iraq, though it explicitly stated it did not provide for direct intervention on the part of American military forces.[116][117] The administration then launched a four-day bombing campaign named Operation Desert Fox, lasting from December 16 to December 19, 1998. For the last two years of Clinton's presidency, U.S. aircraft routinely attacked hostile Iraqi anti-air installations inside the Iraqi no-fly zones.

Clinton's November 2000 visit to Vietnam was the first by a U.S. President since the end of the Vietnam War.[118] Clinton remained popular with the public throughout his two terms as President, ending his presidential career with a 65% approval rating, the highest end-of-term approval rating of any President since Dwight D. Eisenhower.[119] Further, the Clinton administration signed over 270 trade liberalization pacts with other countries during its tenure.[120] On October 10, 2000, Clinton signed into law the U.S.–China Relations Act of 2000, which granted permanent normal trade relations (PNTR) trade status to People's Republic of China.[121] The president asserted that free trade would gradually open China to democratic reform.[122] Clinton also oversaw a boom of the U.S. economy. Under Clinton, the United States had a projected federal budget surplus for the first time since 1969.[123]

After initial successes such as the Oslo accords of the early 1990s, Clinton attempted to address the Arab-Israeli conflict. Clinton brought Israeli Prime Minister Ehud Barak and Palestinian Authority Chairman Yasser Arafat together at Camp David.[27] Following the peace talk failures, Clinton stated Arafat "missed the opportunity" to facilitate a "just and lasting peace." In his autobiography, Clinton blames Arafat for the collapse of the summit.[2][124]The situation broke down completely with the start of the Second Intifada.[27]
Judicial appointments

Clinton appointed the following justices to the Supreme Court:

Along with his two Supreme Court appointments, Clinton appointed 66 judges to the United States Courts of Appeals, and 305 judges to the United States district courts. His 373 judicial appointments are the second most in American history behind those of Ronald Reagan. Clinton also experienced a number of judicial appointment controversies, as 69 nominees to federal judgeships were not processed by the Republican-controlled Senate Judiciary Committee. In all, 84% of his nominees were confirmed.[127]
Public opinion
Clinton's approval ratings throughout his presidential career

Clinton's job approval rating fluctuated in the 40s and 50s throughout his first term. In his second term, his rating consistently ranged from the high-50s to the high-60s.[128] After his impeachment proceedings in 1998 and 1999, Clinton's rating reached its highest point.[129] He finished with an approval rating of 68%, which matched those of Ronald Reagan and Franklin D. Roosevelt as the highest ratings for departing presidents in the modern era.[130]

As he was leaving office, a CNN/USA TODAY/Gallup poll revealed 45% said they would miss him. While 55% thought he "would have something worthwhile to contribute and should remain active in public life", 68% thought he would be remembered for his "involvement in personal scandal", and 58% answered "No" to the question "Do you generally think Bill Clinton is honest and trustworthy?" Forty-seven percent of the respondents identified themselves as being Clinton supporters. The same percentage said he would be remembered as either "outstanding" or "above average" as a president, while 22% said he would be remembered as "below average" or "poor".[131]

The Gallup Organization published a poll in February 2007, a correspondents to name the greatest president in U.S. history; Clinton came in fourth place, capturing 13% of the vote. In a 2006 Quinnipiac University Polling Institute poll asking respondents to name the best president since World War II, Clinton ranked number two behind Ronald Reagan. However, in the same poll, when respondents were asked to name the worst president since World War II, Clinton was placed number three behind Richard Nixon and George W. Bush.[132]In May 2006, a CNN poll comparing Clinton's job performance with that of his successor, George W. Bush, found that a strong majority of respondents said Clinton outperformed Bush in six different areas questioned.[133]

ABC News characterized public consensus on Clinton as, "You can't trust him, he's got weak morals and ethics – and he's done a heck of a good job."[134] After leaving office, Clinton's Gallup Poll rating of 66% was the highest approval rating of any postwar, three points ahead of both Reagan and John F. Kennedy.[135]
Bill Clinton's official White House portrait

In March 2010, a Newsmax/Zogby poll asking Americans which of the current living former presidents they think is best equipped to deal with the problems the country faces today, found that a wide margin of respondents would pick Bill Clinton. Clinton received 41% of the vote, while George W. Bush received 15%, George H. W. Bush received 7%, and Jimmy Carter received 5%.[136]
Public image

As the first baby boomer president, Clinton was the first president in a half-century not to have been alive during World War II.[137] Authors Martin Walker and Bob Woodward state Clinton's innovative use of sound bite-ready dialogue, personal charisma, and public perception-oriented campaigning was a major factor in his high public approval ratings.[138][139] When Clinton played the saxophone on The Arsenio Hall Show, he was described by some religious conservatives as "the MTV president."[140] Opponents sometimes referred to him as "Slick Willie",[141] a nickname first applied while he was governor of Arkansas and lasting throughout his presidency.[142] Standing at a height of 6 ft 2 in (1.88 m), Clinton is tied with five others as the fourth-tallest president in the nation's history.[143][144] His folksy manner led him to be nicknamed "Bubba", especially in the Southern U.S.[145] Since 2000, he has frequently been referred to as "The Big Dog" or "Big Dog."[146][147]
Clinton greets a Hurricane Katrinaevacuee, who is in a wheelchair, in the Reliant Center at the Houston Astrodome on September 5, 2005. Standing behind Clinton is then-Senator Barack Obama.

Clinton drew strong support from the African American community and made improving race relations a major theme of his presidency.[148] In 1998, Nobel laureate Toni Morrison called Clinton "the first Black president", saying, "Clinton displays almost every trope of blackness: single-parent household, born poor, working-class, saxophone-playing, McDonald's-and-junk-food-loving boy from Arkansas".[149] Noting that Clinton's sex life was scrutinized more than his career accomplishments, Morrison compared this to the stereotyping and double standards that blacks typically endure.[149]
Allegations of sexual misconduct

Clinton has been subject to several allegations of sexual misconduct, though he has only admitted extramarital relationships with Monica Lewinsky andGennifer Flowers.[150]

In 1994, Paula Jones brought a sexual harassment lawsuit against Clinton, claiming he made unwanted advances in 1991, which he denied. The case was initially dismissed,[151] but Jones appealed.[152] During the deposition for the Jones lawsuit, which was held at the White House,[153] Clinton denied having sexual relations with Monica Lewinsky – a denial that became the basis for the impeachment charge of perjury.[154] He later agreed to an out-of-court settlement and paid $850,000.[155] His attorney Bob Bennett stated that he only made the settlement so he could end the lawsuit for good and move on with his life.[156]

In 1992 nude model and actress Gennifer Flowers stated that she had a relationship with Clinton that began in 1980.[157] Flowers at first denied that she had an affair with Clinton, but later changed her story.[158][159] Clinton admitted that he had a sexual encounter with Flowers.[160]

In 1998, Kathleen Willey alleged Clinton groped her in a hallway in 1993. An independent counsel determined Willey gave "false information" to the FBI, inconsistent with sworn testimony related to the Jones allegation.[161] Also in 1998, Juanita Broaddrick alleged Clinton had raped her though she did not remember the exact date, which may have been 1978.[162] In another 1998 event,Elizabeth Ward Gracen recanted a six-year-old denial and stated she had a one night stand with Clinton in 1982.[163] Gracen later apologized to Hillary Clinton.[164] Throughout the year, however, Gracen eluded a subpoena from Kenneth Starr to testify her claim in court.[165]
Post-presidential career

Bill Clinton continues to be active in public life, giving speeches, fundraising, and founding charitable organizations.[166] Altogether, Clinton has spoken at the last six Democratic National Conventions, dating to 1988.
Activities up until 2008 campaign

In 2002, Clinton warned that pre-emptive military action against Iraq would have unwelcome consequences.[167][168] In 2005, Clinton criticized the Bush administration for its handling of emissions control, while speaking at the United Nations Climate Change Conference in Montreal.[169]

The William J. Clinton Presidential Center and Park in Little Rock, Arkansas was dedicated in 2004.[170] Clinton released a best-selling autobiography,My Life in 2004.[171] In 2007, he released Giving: How Each of Us Can Change the World, which also became a The New York Times Best Seller and garnered positive reviews.[172]
Clinton with former President George H. W. Bush in January 2005

In the aftermath of the 2005 Asian tsunami, U.N. Secretary-General Kofi Annan appointed Clinton to head a relief effort.[173] After Hurricane Katrina, Clinton joined with fellow former President George H. W. Bush to establish the Bush-Clinton Tsunami Fund in January 2005, and the Bush-Clinton Katrina Fund in October of that year.[174] As part of the tsunami effort, these two ex-presidents appeared in a Super Bowl XXXIX pre-game show,[175] and traveled to the affected areas.[176] They also spoke together at the funeral of Boris Yeltsin in 2007.[177]

Based on his philanthropic worldview,[178] Clinton created the William J. Clinton Foundation to address issues of global importance. This foundation includes the Clinton Foundation HIV and AIDS Initiative (CHAI), which strives to combat that disease, and has worked with the Australian government toward that end. The Clinton Global Initiative (CGI), begun by the Clinton Foundation in 2005, attempts to address world problems such as global public health, poverty alleviation and religious and ethnic conflict.[179] In 2005, Clinton announced through his foundation an agreement with manufacturers to stop selling sugared drinks in schools.[180] Clinton's foundation joined with the Large Cities Climate Leadership Group in 2006 to improve cooperation among those cities, and he met with foreign leaders to promote this initiative.[181] The foundation has received donations from a number of governments all over the world, including Asia and the Middle East.[182] In 2008, Foundation director Inder Singh announced that deals to reduce the price of anti-malaria drugs by 30% in developing nations.[183] Clinton also spoke in favor of California Proposition 87 on alternative energy, which was voted down.[184]
2008 presidential election

During the 2008 Democratic presidential primary campaign, Clinton vigorously advocated on behalf of his wife, Hillary Clinton. Through speaking engagements and fundraisers, he was able to raise $10 million toward her campaign.[185] Some worried that as an ex-president, he was too active on the trail, too negative to Clinton rival Barack Obama, and alienating his supporters at home and abroad.[186] Many were especially critical of him following his remarks in the South Carolina primary, which Obama won. Later in the 2008 primaries, there was some infighting between Bill and Hillary's staffs, especially in Pennsylvania.[187] Considering Bill's remarks, many thought that he could not rally Hillary supporters behind Obama after Obama won the primary.[188] Such remarks lead to apprehension that the party would be split to the detriment of Obama's election. Fears were allayed August 27, 2008, when Clinton enthusiastically endorsed Obama at the 2008Democratic National Convention, saying that all his experience as president assures him that Obama is "ready to lead".[189] After Hillary Clinton's presidential campaign was over, Bill Clinton continued to raise funds to help pay off her campaign debt.[190][191]
After the 2008 election
Clinton with President Barack Obama and Senior Advisor Valerie Jarrett in July 2010

In 2009, Clinton travelled to North Korea on behalf of two American journalists imprisoned in North Korea. Euna Lee and Laura Ling had been imprisoned for illegally entering the country from China.[192] Jimmy Carter had made a similar visit in 1994.[192] After Clinton met with North Korean leader Kim Jong-il, Kim issued a pardon.[193][194]

Since then, Clinton has been assigned a number of other diplomatic missions. He was named United Nations Special Envoy to Haiti in 2009.[195] In response to the 2010 Haiti earthquake, U.S. President Barack Obama announced that Clinton and George W. Bush would coordinate efforts to raise funds for Haiti's recovery.[196] Clinton continues to visit Haiti to witness the inauguration of refugee villages, and to raise funds for victims of the earthquake.[197] In 2010, Clinton announced support of, and delivered the keynote address for, the inauguration of NTR, Ireland's first environmental foundation.[198][199] In July 2012, Clinton gave the keynote address at the Re|Source Conference, a collaboration between Oxford University, theStordalen Foundation and the Rothschild Foundation.[200] At the 2012 Democratic National Convention, Clinton gave a widely praised speech nominating Barack Obama.
Post-presidential health concerns

In September 2004, Clinton received a quadruple bypass surgery.[201] In March 2005, he underwent surgery for a partially collapsed lung.[202] On February 11, 2010, he was rushed to Columbia Presbyterian Hospital in New York City after complaining of chest pains, and had two coronary stents implanted in his heart.[201][203] After this experience, Clinton adopted the plant-based whole foods (vegan) diet recommended by doctors Dean Ornish and Caldwell Esselstyn.[204]
Honors and accolades
Secretary of Defense Cohen presents President Clinton the DoD Medal for Distinguished Public Service.
Monumental Clinton statue in the capital of the Republic of Kosovo.

Various colleges and universities have awarded Clinton honorary degrees, including Doctorate of Lawdegrees[205][206] and Doctor of Humane Letters degrees.[207] Schools have been named for Clinton,[208][209][210]and statues do homage him.[211][212][213] U.S. states where he has been honored include Missouri,[214]Arkansas,[215] Kentucky,[216] and New York.[217] He was presented with the Medal for Distinguished Public Service by Secretary of Defense William S. Cohen in 2001.[218] The Clinton Presidential Center was opened inLittle Rock, Arkansas in his honor on December 5, 2001.[219]

He has been honored in various other ways, in countries that include the Czech Republic,[220] Papua New Guinea,[221] Germany,[222] and Kosovo.[211] The Republic of Kosovo, in gratitude for his help during the Kosovo War, renamed a major street in the capital city of Pristina as Bill Clinton Boulevard and added a monumental Clinton statue.[223][224][225]

In 1993, Clinton was selected as Time's "Man of the Year",[226] and again in 1998, along with Ken Starr.[227]From a poll conducted of the American people in December 1999, Clinton was among eighteen included inGallup's List of Widely Admired People of the 20th century.[228] He has been honored with a Grammy Award for Best Spoken Word Album for Children, a J. William Fulbright Prize for International Understanding,[229] a TED Prize (named for the confluence of technology, entertainment and design),[230] and many other awards and honors.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét