Kính dâng hương hồn người Chiến Sĩ vô danh
Bác Sỹ Nguyễn Ngọc Ẩn
Trời trên đầu vẫn nắng chang chang. Dưới chân là sỏi đá khô cằn. Đất ở đây như
không đủ sức mời mọc cho cây đâm rễ nên quang cảnh mang một vẻ trơ trụi, hoang
sơ thế nào.
Đoàn tù vẫn lầm lũi bước. Cách từng quãng một là cán binh CS miền Bắc, vai mang
khẩu AK-47, đầu đội mũ tai bèo, chân dép râu cũng tiếp nối từng bước như đoàn
tù nhưng chắc chắn là mang trong họ một trạng thái tinh thần hoàn toàn khác. Họ
là những kẻ chiến thắng, đang giải đoàn tù binh, sản phẩm của chiến bại, về
Bắc. Trước là họ có dịp phô trương cái “anh hùng” của họ ở trong B, sau là biết
đâu họ có thể có dịp tạt qua thăm nhà một lần sau bao nhiêu năm gia nhập bộ đội
để đi “giải phóng miền Nam ruột thịt, đang oằn oại dưới ách thống trị bạo tàn
của Mỹ Thiệu” và quan trọng và chắc chắn hơn hết là họ được tránh xa vùng lửa
đạn có thể làm họ “đi gặp HCM” bất cứ lúc nào...