![]() |
Có thể
nói sếp cũ của tôi là một ông già, già nhất trong những người giữ nhiệm vụ chỉ
huy đơn vị tác chiến. Ông đi lính từ một thuở thật xa, lâu lắm, cách đây hơn
hai mươi năm lúc quân đội chỉ độc các loại commando, Lê-Dương, Nhẩy Dù thuộc địa...
Đánh nhau bằng súng mút-cờ-tông từng phát một hay những cây FM đầu bạc bắn gật
gù như ông già ho lao. Lúc chiến tranh còn nằm tít trên biên giới Lào - Việt -
Trung, trận đánh toàn một cách xung phong ầm ầm, ào ào để giữ những làng, thị
trấn mang tên lạ hoắc như Bản Hiu-Siu, Mường Phen, Thất Khê... Ông già sếp tôi
thuở đó khởi nghiệp nhà binh với lon Cai ở Commando. Không rõ những ngày ở đơn
vị đó ông có những gì đặc biệt, chỉ biết ông ta nhắc lại đoạn đời qua bằng một
câu thật gọn: Cai thậttrẻ... Giọng Bắc Kỳ khàn khàn xuống mạnh vào chữ mang đầy
kiêu hãnh và tự tín. Tước hiệu "cai thật trẻ" hình như là nỗi hãnh diện
đầu tiên và đích thực nên sau này khi đã đóng đến lon "quan Năm", lúc
say rượu, dù cơn say vào độ tơi bời tàn khốc, ông vẫn còn nhớ được: "Tao
là Cai Hùng, đếch phải là trung tá cái củ c... gì ráo...". Cai Hùng! Cai
Hùng! Một tuổi trẻ gió bão nào đó đã đi qua.