Trại Suối
Máu nằm theo hình chữ nhật. Nếu tính từ cổng chính (cổng mới, còn cổng cũ quay
mặt ra con đường nhựa đã bị rào lại) thì bệnh xá chiếm một góc trong cùng. Để
đi tới bệnh xá, người bệnh (dù lao vờ để trốn học chính trị như Vĩnh!) phải đi
dọc theo con đường chính của trại vào sâu phía trong. Trên con đường này người
bệnh sẽ lần lượt đi qua K.1, K.2 rồi K.3. Đối diện với ba K, phía bên này đường
là ban chỉ huy của các K ấy. Phía trước mặt các ban chỉ huy có rất nhiều vọng
gác, và từ các vọng gác súng đại liên đều chĩa sang phía các K. Đặc biệt, một
lô-cốt coi mòi vững nhất và nhiều ổ súng nhất lại chính là ngôi thánh đường nho
nhỏ ngày xưa. Chưa hết, trên con đường này, ngay phía trước hàng rào các K, người
bệnh còn được hưởng một cảm giác ghê hồn khi nhìn thấy những dãy connex đen xì
nằm dài dài bên lề đường dưới trời trưa nắng. Bên trong những connex ấy, ngoại
trừ một cái có những tiếng hò hét không mệt mỏi thường xuyên phát ra, thứ hò
hét của một con người đã xa vời lý trí, còn thì chỉ có những tiếng thở mệt nhọc,
những tiếng cục cựa rã rời, chật chội giống như đời sống khốn cùng của những
loài bò sát, những sinh vật cấp thấp dưới hang ổ chìm sâu trong lòng đất!...
“Kẻ hèn nhát hỏi: ‘Có an toàn không?’ Kẻ cơ hội hỏi: ‘Có khôn khéo không?’ Kẻ rởm đời hỏi: ‘Có được tiếng tăm gì không?’ Nhưng, người có lương tâm hỏi: ‘Có là lẽ phải không?’ Và có khi ta phải chọn một vị trí không an toàn, không khôn khéo, không để được tiếng tăm gì cả, nhưng ta phải chọn nó, vì lương tâm ta bảo ta rằng đó là lẽ phải.”
Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013
HỒI KÝ ĐẠI HỌC MÁU CỦA HÀ THÚC SINH - KỲ 12
Bọn khung
bệnh xá và K.4 chào mừng lễ quốc khánh 2 tháng 9 năm 1978 của chúng bằng một
cái chết thê thảm của một vệ binh. Buổi chiều trước ngày lễ, chả hiểu chúng bị
thanh tra thế nào, thằng thủ trưởng sai hai thằng vệ binh dẫn mấy con heo nuôi
lậu giấu nơi cái connex nằm bên ngoài hàng rào. Chẳng hiểu ma đưa lối quỷ dẫn
đường ra sao, một thằng đạp trúng ngay quả lựu đạn gài của bọn an ninh vòng đai
trại. Ôi thôi! Cỏ cây hoa lá bỗng một thoáng nhuộm đầy máu me Việt cộng lẫn máu
heo lậu. Tiếng nổ vang lên vào lúc bọn Vĩnh đang chờ chích thuốc trên phòng
khám bệnh. Tất cả bỗng ngừng tay và ùa về phía hàng rào sau K.30, nơi gần nhất
chỗ phát ra tiếng nổ. Lúc ấy quả bọn tù bệnh và bọn thợ mộc chưa ai rõ là chuyện
gì, chỉ khi từ hàng rào bò vào một thằng máu me cùng mình, mọi người mới biết
là lũ cháu ngoan bác Hồ có thằng lâm nạn.
HỒI KÝ ĐẠI HỌC MÁU CỦA HÀ THÚC SINH - KỲ 13
Những
ngày cuối năm Tây lịch 1978, không khí trại Hàm Tân nhộn nhịp hẳn lên. Hầu như
mọi tin tức về sự căng thẳng quân sự vùng biên giới Việt-Hoa và Việt-Miên bọn
tù đều nắm vững hết. Giai đoạn này, nếu bình tâm mà xét, có lẽ là một giai đoạn
bi hài nhất trong suốt quá trình lịch sử mấy ngàn năm của Việt Nam. Không bi
hài sao được, khi mà hầu như cả nước, vì hận thù một chủ nghĩa và một bọn người
đồng chủng có chính sách cai trị bạo tàn, đều cùng mong có một thế lực nào
khác, dù thế lực ấy là bọn Tàu có mối thù nghìn đời với dân tộc, kéo đến đập
tan cái bọn đồng chủng tàn bạo vô nhân kia đi, rồi sau đó ra sao thì ra, cùng
chết hết một lượt cũng được!
HỒI KÝ ĐẠI HỌC MÁU CỦA HÀ THÚC SINH - KỲ CUỐI
Có lẽ chỉ Vĩnh và một vài người khác có đủ dữ kiện đoán biết rằng,
lần vượt ngục hồi tháng Nam của Tân Dân và Dũng có hẹn hò trước với nhau. Cuộc
vượt ngục ấy đã thất bại thê thảm bằng kết quả Tân Dân bị bắn chết. Dân đã làm
đúng như lời anh từng nói với Vĩnh: Sẽ có lần tôi chạy thử xem tôi và đạn AK
cái nào nhanh hơn cái nào! Riêng Dũng của đội 17 bị bắt ngay chiều hôm ấy, bắt
tại dòng suối! Khi đội trưởng Lễ phát hiện ra Dũng vắng mặt, Dũng đang còn ngậm
một cái ống tre và lẩn trốn dưới đáy một vực nước sâu. Việc ngậm ống sậy hay ống
tre để nằm trốn dưới nước chỉ xảy ra một cách an toàn và dễ dàng trên phim ảnh,
còn thực tế khác hẳn! Chỉ ít phút sau khi đội 17 rời địa điểm trở về trại, bọn
an ninh hiện trường đã lùng kiếm và bắt gặp Dũng trồi đầu lên thở...
THƯ GIẢN VỚI TIẾNG GUITAR CỦA MỘT THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT Ở HOA KỲ
Tiếng Đàn Của Một Thần Đồng Guitar Viêt Nam:
Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013
HỒI KÝ TÙ BINH VÀ HÒA BÌNH CỦA PHAN NHẬT NAM - KỲ 1
Tôi muốn nói về tác giả Phan Nhật Nam từ tác phẩm đến đời sống của ông suốt
trong cả cuộc chiến và sau cuộc chiến ở vị trí của một độc giả qua những cảm nhận
của cá nhân mình. Có thể đó là những nhận xét có nhiều chất chủ quan và nhiều
khi đầy cảm tính.
Theo tôi, ở cương vị một người lính, Phan Nhật Nam phát biểu rất trung thực cái
tâm cảm của một thế hệ thanh niên phải bắt buộc đi vào chiến tranh. Những tác
phẩm của ông mang chất lửa của một người tốt nghiệp khóa sĩ quan hiện dịch của
trường Võ Bị Đà Lạt chọn võ nghiệp làm mục đích cho cuộc sống mình. Từ khi ra
trường, viết lên những dòng chữ nói lên hoài bão của mình, dù cả những lúc binh
nghiệp bị gập ghềnh trắc trở, ông vẫn là người lính trẻ thật nhiều mơ mộng và
lãng mạn, tham dự cuộc chiến như một việc phải làm của một thanh niên như mọi
người trong thế hệ của ông…
HỒI KÝ TÙ BINH VÀ HÒA BÌNH CỦA PHÂN NHẬT NAM - KỲ 2
Phi đạo nằm
theo hướng Nam - Bắc vạch một đường đỏ thẫm giữa lòng rừng cao su xanh lá. Trực
thăng hạ xuống theo lối xoắn trôn ốc, mặt phi đạo hiện rõ dần... Bước xuống sân
bay Minh Thạnh, cách quốc lộ 13 không đầy mười lăm cây số đường chim bay. Tôi
vào đất địch.
Dưới tàng cây xanh im bóng, trong khu rừng tịch mịch, từ tốn hít từng hơi thuốc ấm, nghe tiếng gió vi vu thổi qua hàng lá dày... Tôi tận hưởng hết tất cả bình yên trước một ngày căng thẳng. Đám cán bộ cộng sản đến từ Sài Gòn đang "hội ý" với những cán bộ địa phương. Chỉ còn khoảng thời gian "trong sáng" này để sống cho riêng mình. Nửa giờ nữa, một con người thật lạ phải thế chỗ trong tôi.
Dưới tàng cây xanh im bóng, trong khu rừng tịch mịch, từ tốn hít từng hơi thuốc ấm, nghe tiếng gió vi vu thổi qua hàng lá dày... Tôi tận hưởng hết tất cả bình yên trước một ngày căng thẳng. Đám cán bộ cộng sản đến từ Sài Gòn đang "hội ý" với những cán bộ địa phương. Chỉ còn khoảng thời gian "trong sáng" này để sống cho riêng mình. Nửa giờ nữa, một con người thật lạ phải thế chỗ trong tôi.
HỒI KÝ TÙ BINH VÀ HÒA BÌNH CỦA PHÂN NHẬT NAM - KỲ 3
Khi người
dân trên toàn thế giới rung chuông, mở rượu, tung giấy ngũ sắc để chào mừng Hòa
Bình Việt Nam, cùng lúc đó tại một hóc hẻm của Việt Nam, trên ngọn đồi cao năm
mươi thước giữa ranh giới hai tỉnh Tây Ninh, Bình Long, một cứ điểm quân sự
trông xuống hai con suối bắt đầu nổ súng như tia chớp giữa ngày quang.
Trận đánh Tống Lệ Chân bắt đầu nặng độ. Lợi dụng ngưng bắn, Cộng sản ra mặt tấn công ngày. Không ai trên thế giới biết đến, tất cả muốn xóa đi, bỏ qua tai nạn cục bộ của một Việt Nam rắm rối. Hòa Bình: thứ rượu nhạt mà thế giới hằng lâu không được uống. Tống Lệ Chân: trận chiến cuối mùa và cô đơn nhất của dòng thời gian binh lửa. Tính đến nay, căn cứ bị vây đúng 17 tháng hay 510 ngày. Không ai trong chúng ta nghĩ đến con số nhỏ bé ghê gớm này. Chúng ta cũng là những kẻ có tội.
Trận đánh Tống Lệ Chân bắt đầu nặng độ. Lợi dụng ngưng bắn, Cộng sản ra mặt tấn công ngày. Không ai trên thế giới biết đến, tất cả muốn xóa đi, bỏ qua tai nạn cục bộ của một Việt Nam rắm rối. Hòa Bình: thứ rượu nhạt mà thế giới hằng lâu không được uống. Tống Lệ Chân: trận chiến cuối mùa và cô đơn nhất của dòng thời gian binh lửa. Tính đến nay, căn cứ bị vây đúng 17 tháng hay 510 ngày. Không ai trong chúng ta nghĩ đến con số nhỏ bé ghê gớm này. Chúng ta cũng là những kẻ có tội.
HỒI KÝ TÙ BINH VÀ HÒA BÌNH CỦA PHÂN NHẬT NAM - KỲ CUỐI
Ngày 27
tháng 1 năm 1973 trên thế giới, ngày ký kết Hiệp Định tái lập Hòa Bình tại Việt
Nam. Những người dân văn minh, những người mang áo quần đẹp trong những căn nhà
sang trọng, nơi đường phố ở những thủ đô thị tân tiến cùng nhau hân hoan nâng
rượu, tung giấy ngũ sắc, hoa giấy lên bầu trời trong xanh vàng rực ánh nắng hay
trắng mênh mông mưa tuyết để chào mừng Hòa Bình Việt Nam, nơi xa họ nửa vòng thế
giới, cách biệt bởi Thái Bình Dương, hai giải đại lục Âu - Á ngút ngàn. Nơi bây
giờ là đêm tối dằng dặc với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và dưới trần
thế, trên đất đen, có những bước chân thì thầm độc địa, những mũi súng lạnh và
âm vang của tiếng nổ trái phá vừa dứt. Nơi xa xôi, trong đáy cốc rực rỡ của
Paris, Rome, Washington, NewYork người ta hân hoan trao cho nhau những nồng nhiệt
của hòa bình, siết chặt tay nhau với nụ cười rạng rỡ của văn minh, thế giới tiến
bộ nhân loại. Hòa Bình, báo hiệu sự thắng lớn của ánh sáng xua tan bóng tối,
hòa giải chiến tranh, của ý hướng xây dựng trên phá vỡ tiêu hủy. Ở Việt Nam,
đêm 27 rạng 28-1-1972 có những tiếng động tức tưởi hơi thở bị dứt khúc, tiếng
thét kinh hoàng của kẻ sắp chết bị một lưỡi dao sáng loáng ngập xuống thân thể
nồng ấm sức sống!!
HỒI KÝ DẤU BINH LỬA CỦA PHAN NHẬT NAM - KỲ 1
Theo lời dặn của C— Anh cố vấn văn chương— Tôi phải viết một cái tựa thật hách, ngắn, cô đọng và hay ho không chịu được... Nhưng viết thế nào để có thể gọi là " hách"? Thôi, tôi mở đầu bằng cách bày tỏ nguyên do đồng thời đề biện hộ cho những dòng viết ở những trang sau. Đến cái tuổi này lẽ tất nhiên tôi chẳng hy vọng gì nơi văn chương nữa, cũng không thể ước mơ nhờ cái ngõ văn chương để kiếm một chút danh gia. Hơn nữa, danh vọng của một người viết văn ở Việt Nam cũng chẳng lấy gì làm sáng sủa. Bao nhiêu năm làm văn nghệ, cũ như Lê Văn Trương, Đinh Hùng, mới như Quách Thoại, đến khi chết đi thì cũng chẳng còn gì - Thế Phong đó - anh chàng làm văn nghệ như một gã tiền phong, "Nửa đường đi xuống" phải đóng bộ ka-ki độ nhật qua ngày với tờ báo của Không Quân. Thế nên tôi chẳng hy vọng gì ở cái "nghề của chàng" nữa. Nhưng vẫn muốn viết, viết như một "nhu cầu", nói cho có vẻ thiết tha. Tôi đâu phải là hoàng tử văn chương ngoại hạng, xem chuyện viết lách như một công việc nghiêm trang giữa người và thế giới bí ẩn của chữ nghĩa, viết đối với tôi đúng ra chỉ là một cách thoát hơi - Viết để khoỉ ấm ức bực mình.
HỒI KÝ DẤU BINH LỬA CỦA PHAN NHẬT NAM - KỲ 2
Vừa chạm
phải mặt đất, chiếc phi cơ đã hãm ngay đà lại, thân tàu rung mạnh dữ dội như
chiếc tàu thủy bị sóng dồi. Núi đồi hai bên chạy ngược qua cửa phi cơ loáng
thoáng. Phi trường thuộc hạng B, từ lâu chỉ được xử dụng cho các loại phi cơ cỡ
C.47 nay vì tình trạng nghiêm trọng cần tăng viện một số binh sĩ tổng trừ bị,
chiếc C.123 phải đáp xuống trong điều kiện kém an toàn. Ra được khỏi phi cơ,
tôi thở phào khoan khoái như vừa thoát một đại nạn, mặt đất yên tĩnh dưới chân.
Đất vẫn mầu nhiệm cho người sau nguy biến. Nhớ đến lần hạ cánh vừa rồi tôi vẫn
còn khiếp hãi... Phi cơ phải lượn từng vòng thật thấp, núi bên trái, núi bên phải,
đầu và cuối phi đạo hai vực thẳm, từ ngày bị rớt máy bay ở Bình Giã, tôi đâm ra
sợ tất cả các loại phi cơ nên khi từ trên cao nhìn xuống phi đạo ngắn ngủn này
tôi đã hoang mang sợ hãi. Nhưng bây giờ thì yên trí. Đất đây rồi.
HỒI KÝ DẤU BINH LỬA CỦA PHAN NHẬT NAM - KỲ 3
Chúng tôi
đến Huế từ tháng Chín,trời còn nóng như đang mùa hè. Đóng quân ở thôn Nguyệt Biều,
bên cạnh sông Hương trông sang chùa Linh Mụ. Bao nhiêu lâu tôi không về lại Huế,
từ một tuổi nhỏ bỏ đi xa nay trở về như khách lạ. Làng thật đẹp, cây im mát,
con đường đất nhỏ dẫn xuống một bờ sông nước trong ngăn ngắt, tôi căng chiếc
võng ngủ dưới tàn cây, đêm xanh xao ánh trăng, cô gái da trắng mát tự nhiên
chao đôi thùng trên giòng nước long lanh... Bên kia sông, chùa Linh Mụ đổ hồi
chuông, âm thanh trôi chảy trên sóng nước. Và sâu đêm khuya im lặng, sóng vỗ thật
nhỏ, khẽ đập vào bờ lách tách như tiếng sông đang thở... Tôi tưởng ra một thiên
nhiên đang nở dài im lặng. Trong những đêm khuya đẹp đẽ này, tôi thường mượn một
chiếc thuyền, chỉ đủ cho một người ngồi bơi lang thang trên dòng sông để hiểu tại
sao người Huế tạo ra những điệu hò buồn bã một hơi thở tàn...
HỒI KÝ DẤU BINH LỬA CỦA PHAN NHẬT NAM - KỲ CUỐI
Có thể
nói sếp cũ của tôi là một ông già, già nhất trong những người giữ nhiệm vụ chỉ
huy đơn vị tác chiến. Ông đi lính từ một thuở thật xa, lâu lắm, cách đây hơn
hai mươi năm lúc quân đội chỉ độc các loại commando, Lê-Dương, Nhẩy Dù thuộc địa...
Đánh nhau bằng súng mút-cờ-tông từng phát một hay những cây FM đầu bạc bắn gật
gù như ông già ho lao. Lúc chiến tranh còn nằm tít trên biên giới Lào - Việt -
Trung, trận đánh toàn một cách xung phong ầm ầm, ào ào để giữ những làng, thị
trấn mang tên lạ hoắc như Bản Hiu-Siu, Mường Phen, Thất Khê... Ông già sếp tôi
thuở đó khởi nghiệp nhà binh với lon Cai ở Commando. Không rõ những ngày ở đơn
vị đó ông có những gì đặc biệt, chỉ biết ông ta nhắc lại đoạn đời qua bằng một
câu thật gọn: Cai thậttrẻ... Giọng Bắc Kỳ khàn khàn xuống mạnh vào chữ mang đầy
kiêu hãnh và tự tín. Tước hiệu "cai thật trẻ" hình như là nỗi hãnh diện
đầu tiên và đích thực nên sau này khi đã đóng đến lon "quan Năm", lúc
say rượu, dù cơn say vào độ tơi bời tàn khốc, ông vẫn còn nhớ được: "Tao
là Cai Hùng, đếch phải là trung tá cái củ c... gì ráo...". Cai Hùng! Cai
Hùng! Một tuổi trẻ gió bão nào đó đã đi qua.
Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ 1
Tác giả quý mến tặng
cuốn sách này tới
các bạn trẻ Việt Nam
trong và ngoài nước
• với niềm ân hận của
thế hệ đi trước
thành tích ít, lỗi lầm
nhiều
• với lòng tin cậy ở
thế hệ đang là động
lực chính đưa đất nước
vào kỷ nguyên dân
chủ, xây dựng một xã
hội dân sự - lỗ hổng
tai hại của chủ nghĩa
Mác-Lênin.
Lời Nhà Xuất Bản
Chúng tôi
trân trọng giới thiệu tập hồi ký chính trị của nhà báo Thành Tín đến quý độc giả
trong và ngoài nước. Những hồi tưởng, ghi nhận, tài liệu, hình ảnh trong này,
như ông khẳng định, là sự thật, là khuôn mặt thật của chế độ xã hội chủ nghĩa
Việt nam. Và tiếng nói của ông - người cống hiến gần suốt một đời để chiến đấu
và xây dựng chủ nghĩa xã hội, những điều ông từng yêu thương và tin tưởng - hôm
nay là những lời bộc trực, thẳng thắn phản tỉnh, và kêu gọi phản tỉnh, cứu xét
và kêu gọi cứu xét từng căn nguyên cuộc khủng hoảng hiện nay, cũng hoàn toàn là
vì ông yêu thương sự thật; và tin tưởng vào sức mạnh của sự thật sẽ cứu được cả
dân tộc đang cận kề phá sản.
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ 2
Nay hồi
nhớ lại cả một thời kỳ "sôi nổi" trong trì trệ và u mê ấy, có thể thấy
rõ hơn sự ràng buộc của những sự kiện. Việc phát hiện ra sai lầm cải cách ruộng
đất quá chậm trễ, sang đến đợt 5, chỉ còn lại vài vùng rừng núi thưa dân. Người
viết lại lịch sử sau này cần nhớ lại một điều: năm 1956 (tháng 2), Đại hội lần
thứ 20 của Đảng cộng sản Liên xô có tác dụng chấn động lớn như một quả bom.
Stalin chết năm 1953. Vậy mà chỉ 3 năm sau, "nhà lãnh đạo thiên tài của Đảng
cộng sản Liên xô và của toàn phe xã hội chủ nghĩa cũng như cả loài người tiến bộ"
ấy bị chỉ mặt vạch tên là kẻ giết người hàng loạt, kẻ tội phạm hai tay đầm máu
người lương thiện, nhà độc tài đỏ...
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ 3
Biết lo
thì rồi ắt phải biết sợ. Lo và sợ đi với nhau thành lo sợ. Nỗi sợ đói nghèo
không đến nỗi nặng nề. Vì đã có chánh sách bao cấp. Gạo, muối, đường, xà phòng,
vải, dầu đun bếp... có nhà nước lo cho ở mức tối thiểu. Khám bệnh cho thuốc
không mất liền, tuy là ở mức thấp. Tiền học không phải trả. Mọi người sống
ngang nhau, gần như giống nhau, không mấy ai băn khoăn phải vươn hơn người về vật
chất. Nỗi sợ về chính trị có phần nặng nề. Lý lịch là bản mệnh cán bộ và công
dân. Nhận xét của cơ quan tổ chức cán bộ và cơ quan công an là có ý nghĩa quyết
định đối với vận mệnh chính trị mỗi người. Đối với công dân được nhận xét là
trung thành với chế độ, thông suốt chính sách của đảng và nhà nước là điểm son.
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ 4
Vào quãng
cuối năm 1990 dưới trang 3 của báo Nhân Dân đăng một bài luận văn dài hơn 3000
chữ với đầu đề: "Đi dưới bảng chỉ đường của trí tuệ là theo sự lãnh đạo
đúng đắn của đảng cộng sản". Bài báo ký tên Quang Cận. Nhà "lý luận"
quân sự trứ danh kể trên lại xuất trận? Bài báo nhằm bác bỏ một bài báo khác có
đầu đề là: "Dắt tay nhau đi dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ
(hay: Thử giải bài toán lô gíc xã hội, mọi điều rắc rối bắt nguồn từ đâu?), bài
báo ký tên Tú Xuân Hà Sĩ Phu.
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ 5
TẦNG LỚP
QUAN CHỨC ĐẶC QUYỀN ĐẶC LỢI
Ở việt Nam có một tầng lớp quan chức đặc quyền đặc lợi trong chủ nghĩa xã hội hiện thực không? ở Liên xô và ở các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu trước đây, vấn đề này đã được chứng minh khá đầy đả rõ ràng. ở Nam Tư từ đầu những năm 1970, Milơvan Djilas nguyên là một nhà lãnh đạo cỡ lớn của Đảng cộng sản Nam Tư chống lại Broj Titođã nói về tầng lớp xã hội ấy trong cuốn sách La Nouvelle Classe (Giai Cấp Mới). Djilas cho rằng dưới chủ nghĩa tư bản, kẻ nắm quyền lực là những kẻ có của; do có của mà nắm được chính quyền. Còn dưới chủ nghĩa xã hội hiện thực thì ngược lại: do có quyền lực mà có của, nghĩa là tầng lớp nắm chính quyền dần dà trở thành một lớp người giàu sang, vượt hẳn lên trong xã hội.
HỒI KÝ MẶT THẬT CỦA BÙI TÍN - KỲ CUỐI
Trên đây
đã trình bày một số vấn đề cơ bản của tình hình mấy chục năm qua.
Người viết muốn nêu lên một số sự việc vẫn được che dấu hoặc ít được bàn luận lên để giúp người đọc, nhất là các bạn trẻ, hiểu được tình hình đất nước một cách đầy đủ, cân bằng. Trước đây, theo ý định: tốt đẹp phô ra (và còn thêu dệt thêm), xấu xa đậy lại (lại còn cấm kỵ nhắc đến), nên sự hiểu biết thường một chiều, theo kiểu tuyên truyền. Nay "mặt thật" được phơi bày, coi như bổ xung cho mặt đã rõ của tình hình. Mặt đã rõ thiết tưởng không cần nhắc lại. Đó là thành tích của đảng cộng sản , của chế độ trong cuộc chiến tranh chống xâm lược. Đảng đã khơi dậy được truyền thống yêu nước, bất khuất vốn có của dân tộc. Công lao lớn là của toàn dân, với hy sinh không kể xiết của đồng bào, của chiến sĩ. Đảng đã phạm sai lầm của chủ nghĩa công thần hòng xí xóa những nhầm lẫn và tội lỗi của mình.
Người viết muốn nêu lên một số sự việc vẫn được che dấu hoặc ít được bàn luận lên để giúp người đọc, nhất là các bạn trẻ, hiểu được tình hình đất nước một cách đầy đủ, cân bằng. Trước đây, theo ý định: tốt đẹp phô ra (và còn thêu dệt thêm), xấu xa đậy lại (lại còn cấm kỵ nhắc đến), nên sự hiểu biết thường một chiều, theo kiểu tuyên truyền. Nay "mặt thật" được phơi bày, coi như bổ xung cho mặt đã rõ của tình hình. Mặt đã rõ thiết tưởng không cần nhắc lại. Đó là thành tích của đảng cộng sản , của chế độ trong cuộc chiến tranh chống xâm lược. Đảng đã khơi dậy được truyền thống yêu nước, bất khuất vốn có của dân tộc. Công lao lớn là của toàn dân, với hy sinh không kể xiết của đồng bào, của chiến sĩ. Đảng đã phạm sai lầm của chủ nghĩa công thần hòng xí xóa những nhầm lẫn và tội lỗi của mình.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ 1
VÀNG
ỬNG NGẬM NGÙI
(Sa Ác TH6)
Chương 1
Yêu thương tặng con tôi,
Thiên Hương và Thiên Sơn,
đã lặn lội vào rừng già Sa-Ác
và rừng lá Hàm-Tân thăm nuôi bố tù.
Duyên Anh
Có kẻ mê giang-hồ đến độ thèm được lột da mình bọc ngoài chiếc va-ly của một
lãng-tử nào đó, khi mình chết. Để mãi mãi ngày tháng là những chuyến đi. Nếu
ông ta tiên-tri cuộc đời sẽ còn những tuyến đường Moscou – Goulag Sibérie, Suối
Máu – Phước Long, Kà-Tum- Bù-gia-mập, Long Giao – Sơn Ca, Trảng Lớn – Hà Nam
Ninh,Gia Lai – Vĩnh Phú, Washington – Hà-nội Hilton, Nhà Mình – Sở Công An,
Đề-lao Gia Định – Chí Hòa…. di chúc của ông ta sẽ khác hẳn. Và nếu ông ta biết
cuộc đời sẽ còn những chuyến xe lửa ngừng lại chẳng cần kéo còi, chẳng cần đợi
đến ga nhỏ, lãng-tử chạy xuống vũng trâu đầm, múc nước uống ừng-ực ngang họng
súng AK canh chừng, ông ta, chắc chắn, sẽ chán chuyện lãng-du. Ở thời đại tôi
và trên quê-hương tôi có những chuyến đi đã trùm lấp định-nghĩa vô-định và
thống-khổ mà tôi không sợ lộng-ngôn bảo rằng đó là những chuyến đi định-nghĩa
làm người. Rồi sẽ có hồi-ký của một tù-nhân viết chính-xác về chuyến đi Sài gòn
– Hà nội được chào mừng bằng những trận mưa máu đá củ đậu củ khoai. Rồi sẽ có
hồi-ký của một tù-nhân viết chính-xác về chuyến đi Sài gòn – Phú Quốc trên
chiếc tầu HQ 501 khởi hành từ bến Tân Cảng.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ 2
Chưa có gì mới lạ ở Sa Ác B. Ăn Tết xong là đã bước sang năm 1979. Đội xây cất đã hoàn-thành ba căn nhà. Và tù hình-sự đổ đến 200 mạng, trong số đó có Nguyễn Đăng Viên, anh ruột nhà văn Mai Thảo. Trại nhộn-nhịp hẳn lên. Thêm các đội phát quang, nông-nghiệp. Đội 17 rau xanh đã lên một số luống, bắt đầu gieo hạt rau cải củ. Mầm chưa kịp nhú thì thầy Để chuyển công-tác giao cho thầy Vinh, một ông nhóc 21 tuổi, ngọng líu lưỡi và quan-trọng hoá mọi việc. Thầy Để ít soi-mói đội. Giao việc xong, thầy đi chơi hay đi ngủ. Thầy Vinh nhòm ngó từng tù-nhân.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ 3
Vụ ngô thu hoạch bết bát
nên chúng tôi bị thổi “ác-mô-ni-ca” có hai mươi ngày.ngô, trưa ngô,
chiều ngô. Răng đã hư vì mày của bo-bo, bao tử đã loét vì mày của bo-bo, bây giờ
đến mày ngô vàng, tức là bắp đá. Ngô già luộc cả đêm, cạp muốn rụng răng, nhai
muốn lệch quai hàm. Hùng nhí cầm “kèn”, không dám “thổi”. Nó đi xin mì vụn sống
cầm hơi đợi thu hoạch vụ khoai. Và vụ khoai trúng lớn. Chúng tôi ăn khoai ròng
rã ba tháng. Khoai ăn nóng ruột. Nhưng nhuận tràng. Tù nhân đăng ký… đi cầu tối
và sáng sớm. Suốt đêm, đạn tiểu liên chơi ra-phan. Nhuận tràng quen thói hoá
tiêu chẩy. Tiêu chẩy biến chứng rất nhanh sang kiết lỵ. Y tế của Sa Ác B chỉ có
…Xuyên tâm liên 1. Xuyên tâm liên vô hiệu quả thì bác sĩ Thạch
phát thứ thuốc tiêu chẩn uống cầm ngay nhưng táo bón và kiết lỵ thì thuốc chích
Emitine lạc hậu đã đầu hàng. Khoai ăn liên miên, tù nhân kiết lỵ hơi nhiều, anh
em cứ nhè các đội nông nghiệp mà chửi.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ 4
Tôi đã
thèm qua nhiều nhà tù, nhiều trại tập trung. Thế mà, đến Z30D thì tôi không muốn
bị chuyển trại nữa. Ở đâu cũng vậy, ngục tù rập một khuôn y hệt cuộc đời, rập một
khuôn xã hội chủ nghĩa. Còn lâu mới tiến lên xã hội cộng sản. Ông Phạm Văn Đồng
đã khẳng định vậy, trong một cuốn sách văn nô viết ký tên ông ta. Con người phải
nhục nhằn, mòn mỏi thêm nữa, thêm mãi; phải trường kỳ thống khổ để khi đạt được
lý tưởng cộng sản, nó trở thành kẻ mất hết cảm xúc, cảm giác; nó không thèm muốn
đến cả hạnh phúc nó mơ ước. Bởi vì, lúc ấy, nó hết là con người. Năm 1848,
Engels phóng raTuyên ngôn Đảng cộng sản, tính đến nay, 1987, đã là 139 năm. 139
năm loài người “có” chủ nghĩa và Đảng cộng sản mà chủ nghĩa và Đảng ấy mới chỉ
hồ hởi phấn khởi thông báo rằng, đã có những hai công dân hưởng quy chế xã hội
cộng sản ở Đông Đức! Nếu thành tích khiêm tốn này chưa đủ nói lên sự “ưu việt”
của chủ nghĩa cộng sản “bách chiến bách thắng”, của “đỉnh cao trí tuệ” loài người,
nên ghi chú thêm rằng: Hai công dân Đông Đức hưởng quy chế xã hội cộng sản là
hai nhà bác học! Mà quy chế xã hội cộng sản là gì? Đó là mua sắm ăn uống ở bất
cứ nơi nào cũng không phải trả tiền. Đặc biệt không phải… xếp hàng, chen lấn!
Như thế, còn lâu ngục tù mới rập khuôn cộng sản. Và nó chẳng thể giúp tù nhân
hiểu thêm sự thống khổ mới của quy chế ngục tù cộng sản. Nên trại lao cải nào
cũng giống trại lao cải nào, nhà tù nào cũng giống nhà tù nào. Đã sống tĩnh ở
Chí Hỏa, đã sống động ở Sa ác là đã sống trong bóng tối, ngoài ánh sáng, sống
trọn vẹn cuộc đời tù tội không xét xử, không án tích.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ 5
Chưa có
triệu chứng « nổ » của tù nhân về từ Hà Nam Ninh. Anh em vẫn tự do tắm giặt, nấu
nướng, đi lại « linh tinh ». Anh em tự do nhổ rào trại đun bếp. Anh em tự do
sang khu B truyện trò ngoài hàng rào. Trực trại chỉ thị tổ vệ sinh kiếm củi cho
Hà Nam Ninh. Trật tự cả hai khu đều khép nép khi gặp Hà Nam Ninh. Trần Trọng
Thanh lên bệnh xá nằm cả ngày. Cung củ đậu, lợi dụng tình chiến hữu, hết sang
nhà này đấu láo lại sang nhà khác đấu láo. Anh ta rất khớp Hà Nam Ninh. Vì Hà
Nam Ninh nhiều trung tá ở các binh chủng dữ dằn. Có một đại tá nhảy dù nữa.
Nhưng Hà Nam Ninh không hẳn chỉ toàn sĩ quan quân đội mà con viên chức cao cấp
chế độ cũ, phản động và đảng phái trình diện học tập cải tạo. Ra Bắc, chẳng phải
là tù nhân tối quan trọng. Ở Nam, chẳng phải là tù nhân tầm thường. May rủi cả.
Trưởng ty Dân vận và chiêu hồi, nhạc sĩ Vũ Thành An, ra Bắc. Tổng trưởng thông
tin và chiêu hồi Hồ văn Châm ở Nam. Dân biểu Nguyễn văn Cung ra Bắc. Chủ tịch Hạ
viện Nguyễn Bá Lương ở Nam. Những nhà văn quân đội ra Bắc. Những nhà văn dân sự
« biệt kích văn nghệ » ở Nam. Nhà văn « biệt kích văn nghệ » Dương Nghiễm Mậu về
nhà sau 11 tháng tù. Nhà văn quân đội Duy Lam hôm nay vẫn ở trại trừng giới Phú
Khánh.
HỒI KÝ TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO CỦA DUYÊN ANH - KỲ CUỐI
KINH NGHIỆM NGỤC TÙ LÀM
NÊN TÁC PHẨM
CONEX
James
Fisher nằm trong conex như con dế nằm trong hộp diêm. Conex, container
exchange, cái thùng uốn bằng tôn vuông vắn mỗi bề hai mét, người Mỹ dùng để chứa
hàng hóa, chiến cụ, chuyển xuống tàu chở sang Việt Nam. Sau khi rút khỏi Việt
Nam, người Mỹ vất lại nhiều thứ. Vài thứ đáng kể là còng, khóa, dùi cui và
conex. Cái conex nhốt James Fisher được mang từ Đà Nẵng ra, bẩy tám năm rồi. Sản
phẩm của đế quốc Mỹ bị Cộng Sản chế biến, thêm thắt. Như chủ nghĩa này lấy cảm
hứng của chủ nghĩa nọ. Người ta sáng tạo thứ cửa mới cho cái hộp nhốt người. Cửa
luôn luôn hé mở vừa đủ thò cánh tay ra. Sợi giây xích lửng lơ giữa kẽ hở đeo ổ
khóa nhãn hiệu USA. Tù nhân hít thở qua cái khe gió bủn xỉn đó. James vô conex
buổi tối hôm qua.
Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013
HỒ CHÍ MINH, CUỘC ĐỜI CỦA MỘT CON NGỰA HOANG By WILLIAM DUIKER - KỲ 1
Tôi (W.
Duiker) đã bị hấp dẫn bởi HCM từ giữa những năm 1960, khi còn là một nhân viên
đối ngoại trẻ tuổi làm việc tại toà đại sứ Mỹ. Tôi đã bị lúng túng khi phát hiện
thấy những du kích Việt cộng trong rừng tỏ ra có kỷ luật và được động viên tốt
hơn quân đội chính quy của chính quyền Sài gòn được chúng tôi ủng hộ. Tôi đã để
tâm tìm hiểu và tìm ra lời giải thích qua vai trò chiến lược và động lực thúc đẩy
của nhà cách mạng Việt nam lão thành HCM
Sau khi ra khỏi chính phủ để tiếp tục con đường nghiên cứu khoa học của mình,
tôi đã nghĩ tới việc viết tiểu sử của con người kỳ lạ này, nhưng tôi nhanh
chóng nhận ra rằng trong bối cảnh lịch sử thời đó, chưa thể có đầy đủ điều kiện
để tiếp cận các nguồn thông tin. Bởi thế cho đến tận gần đây, khi cuộc chiến
tranh lạnh kết thúc, thế giới trở nên cởi mở hơn đã thúc đẩy tôi bắt đầu sự
nghiệp khó khăn này.
HỒ CHÍ MINH, CUỘC ĐỜI CỦA MỘT CON NGỰA HOANG By WILLIAM DUIKER - KỲ 2
NHÀ
CÁCH MẠNG TẬP SỰ
Năm 1923, Nước Nga đang phục hồi từ 7 năm chiến tranh, cách mạng
và nội chiến. Ngoài Moscow, Petrograd và một số thành phố lớn thuộc phần lãnh
thổ châu Âu, cuộc cách mạng tháng 10 vẫn chỉ là cuộc "Cách mạng trên điện
báo" (theo lời của Leo Trotsky). Trên những cánh đồng Nga mênh mông, gần
50 000 đảng viên Bolsheviks đang tìm cách thuyết phục hàng chục triệu nông dân
Nga, vốn chẳng biết gì về những ý tưởng của Karl Max, lại càng không quan tâm đến
số mệnh của cách mạng vô sản thế giới. Để điều chỉnh lại chính sách cưỡng đoạt
mà nhà nước Bolshevik đã sử dụng để thiết lập quyền lực của mình trong cuộc nội
chiến, Lenin đã buộc phải thừa nhận rằng nước Nga xô viết phải đi qua giai đoạn
quá độ của chủ nghĩa tư bản. Năm 1921, Lenin tung ra chính sách kinh tế mới NEP,
công nhận quyền tư hữu ruộng đất, áp dụng chế độ thuế thay cho trưng thu, nhà
nước chỉ kiểm soát những ngành công nghiệp quan trọng. Những cảm tưởng đầu tiên
của NAQ tại thiên đường của CNXH, cái mà anh đã từng tô màu rực rỡ trong những
bài báo hồi còn ở Pháp, không được dễ chịu cho lắm. Q bị giữ lại mấy tuần trong
không khí căng thẳng, cho đến khi có một đại diện của FCP đến nhận diện. Sau đó
Q được phân làm việc tại văn phòng Viễn Đông của QTCS (gọi tắt là Dalburo)
HỒ CHÍ MINH, CUỘC ĐỜI CỦA MỘT CON NGỰA HOANG By WILLIAM DUIKER - KỲ 3
N ăm 1931
là năm các chính quyền thuộc địa tại Đông Á ra tay ngăn chặn làn sóng cộng sản
đang dấy lên. Tháng 6, cảnh sát Singapore bắt Serge Lefranc, đặc vụ của QTCS
đang đi tour khu vực Đông Nam A theo chỉ thị của văn phòng Thượng hải. Ngày
5/6, phái viên của ICP tại FEB Lê Quang Đạt bị bắt tại nhượng địa Pháp ở Thượng
hải. Sáng hôm sau, NAQ và đồng chí của mình là Lý Sâm bị bắt tại Hồng kông. Vài
ngày sau đến lượt Hilaire Noulens và vợ. Ông này tự khai là công dân Bỉ nhưng
đã bị nhanh chóng vạch trần khi lận theo người đến mấy quyển hộ chiếu khác nhau
và lãnh sự Bỉ từ chối xác nhận. Mặc dù chẳng có thể gán được cho Noulens tội gì
rõ ràng, các quan chức thuộc địa tin chắc rằng ông này là cộng sản gộc và chuyển
giao cho chính quyền Quốc dân đảng tại Giang tây. Tại đây Noulens bị kết án
chung thân, sau Liên xô thông qua tổ chức Chữ thập đỏ quốc tế đã can thiệp để
đưa về Matxcova.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)