I
Chiều ngày mồng 9 tháng 3 nãm 1945 tôi có việc
về nhà anh T. Cơ sở cách mạng ở làng Ngọc Giang. Một căn nhà lá lụp xụp tối
tăm, nép mình trong một vườn chuối rậm rạp, nền nhà ẩm thấp, hơi đất bốc lên
hôi và lạnh. Tôi đến giữa lúc anh chị T. và hai cháu đã ngồi quanh mâm cơm. Gọi
là mâm cơm, theo cách nói thông thường thực ra chỉ là cái mẹt nhỏ, với một ít
củ chuối rau sam và rau má luộc. Anh chị chào đón tôi niềm nở. Trên khuôn mặt
vàng sạm, hốc hác, răn reo của anh chị, đôi mắt và nụ cười vẫn ánh lên một niềm
tin tưởng lạc quan và tình cảm thân thiết. Các cháu yêu quá không thể nhảy đến
với tôi được.