Huy Đức – Khi khép cánh cửa 21 Shepard, nhận ra
mình sẽ không còn quay lại căn nhà này, bàn tay của tôi hơi sững lại, cảm giác
như khi chia tay một người thân mà biết rồi sẽ không gặp nhau.
Thời tiết Cambridge đang ở thì đẹp nhất.
Tôi đã ở đây một năm.
Tháng 8-2005, tôi được một gia đình Mỹ ở vùng Washington, DC
tình nguyện cho tạm trú trong nhà. Lúc đầu tưởng chỉ ở một tuần nhưng sau do
việc bố trí nhà ở của trường có trục trặc nên tôi đã ở lại gia đình này ba
tuần.
Tại World Bank. Ảnh: HM
Jeff, tên người chồng, là một đầu bếp. Anh rất hiếu khách, bữa
thì Jeff làm cá hồi đút lò, bữa thì steak. Tôi ăn uống rất nhiệt tình và tự bảo
đồ Mỹ không ngán như mình tưởng. Cho đến ngày Vicky, tên người vợ, chở tôi đến
trường. Khi xe chạy qua một khu mua sắm nhỏ, tôi nhìn thấy… “Phở 75″. Những
bảng hiệu sặc sỡ khác bỗng chốc lu mờ. Bụng không đói mà tự nhiên cồn cào, tất
cả các giác quan của tôi đều rạo rực. Tôi bảo Vicky dừng xe.
Vicky ngồi đợi tôi. Chị lịch sự cầm tờ báo cao lên, dán mắt vào
đó để tôi tự nhiên. Không biết chị có đọc được chữ nào trong khi tôi xì xoạp
húp. Không phải bao giờ cũng có dịp để nhận ra, một giọt nước mắm cũng khiến ta
nôn nao, một câu hát cũng có thể chạm vào nơi yếu nhất.
Không như mấy thập niên trước, nước Mỹ bây giờ gần như vùng nào
cũng có một cộng đồng Việt Nam, ở đâu cũng không quá khó khăn để kiếm phở và
nước mắm. Anh Thái, một nhà báo ở khu quận Cam nói đùa: “Chỉ khi ra khỏi Mỹ tôi
mới phải nói tiếng Anh”.
Đang chạy xe trên “freeway” anh Thái thừa nhận: “Mình cũng đã
từng quay quắt làm đủ thứ để trở về nhưng ở đây 5 năm, 10 năm, 20 năm… rồi cũng
quen, rồi yêu nó lúc nào không hay Huy Đức ạ”. Tôi biết anh nói thực lòng.
Không phải tự nhiên mà năm nào cũng có cả triệu người xếp hàng chờ thẻ xanh,
nước Mỹ là một trong những nơi có nhiều người muốn đến.
Thẻ xanh!
Ngày nay, những người yêu Việt Nam không nhất thiết phải ở Việt
Nam mà nên ở nơi họ cống hiến được nhiều hơn. Một nhà khoa học mà về Việt Nam
có khi lại lãng phí hơn là ở lại nơi họ có môi trường để góp phần tạo ra những
thành tựu mới cho khoa học. Chưa biết bao giờ Việt Nam trở thành quốc gia có
thể đóng góp cho thế giới những giá trị mới. Nhưng người Việt trong nước vẫn đi
lại bằng Airbus, Boeing và nhiều bạn trẻ vẫn có trên tay những chiếc I-phone
gần như đồng thời với thanh niên Mỹ.
Nhưng có những người được chuẩn bị để có thể tạo ra những giá
trị toàn cầu trong khi nhiều người khác lại chỉ có thể làm những công việc hoàn
toàn nội địa. Có những người muốn thay đổi thế giới trong khi có những
người lại chỉ muốn chăm sóc vườn tược của mình. Có những người thích cầm ly
Starbucks bước vào những building trong khi có người chỉ thấy thoải mái khi
ngôi bệt bên hàng chè chén.
Giữa thập niên 1990, anh Khanh, một người bạn, lần đầu về lại
Sài Gòn, một trong những việc anh muốn làm là… ăn lại tô phở Quyền. Bạn bè tiếp
nối bạn bè nên mãi đến khi trên đường ra sân bay anh mới có thời gian tạt
vào quán phở. Nhưng, tô phở anh ăn không phải là tô phở mà anh chờ đợi. Trong
suốt gần hai mươi năm rời Việt Nam, “phở Cali” đã xác lập chuẩn mực ẩm thực mới
cho anh. Cho dù tô phở Quyền vẫn là phở Quyền nó cũng không thể khớp với tô
“phở Quyền” của anh trong ký ức.
Năm 1983, khi vào Sài Gòn, tôi giật mình thấy mấy phụ nữ lớn
tuổi ở Xóm Mới khăn đóng, răng đen, “Bắc Kỳ” hơn những người phụ nữ cùng thế hệ
đang sống trên miền Bắc. Nếu như những người ra đi thường nỗ lực để bảo tồn
những giá trị văn hóa mà họ mang theo ngày rời quê hương thì những người ở lại
khá hồn nhiên tiếp thu thêm nhiều cái mới, họ để cuộc sống tiếp diễn một cách
sống động thay vì biến nó thành bảo tàng.
Không chỉ có Việt Kiều ra đi mà cộng đồng trong nước cũng “đi”.
Đôi bên đã đi về những hướng rất xa và tới những vùng rất khác nhau. Người Việt
ở nước ngoài không chỉ sống với phần Việt mang theo mà còn tiếp nhận những giá
trị mới để “hội nhập” với con cháu mình và cộng đồng sở tại.
Tôi nằm trong số những người được sinh ra để làm những việc
“local”, những người biết hương vị Starbucks nhưng đã quá thân quen với hàng
chè chén.
Tôi không muốn bắt đầu một hành trình có thể đẩy mình đi quá xa
với nơi mà mình yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét