Một hôm tôi và Năm Cà Dom buồn
quá, mới bèn rủ nhau đi vào cái bệnh xá của ông bác sĩ Cường chơi. Thực ra đi
chơi mà vô một cái bệnh xá thì còn lý thú gì, nhưng vô đó có thằng quen là xếp
bệnh xá, may ra nó sẽ giúp đỡ mình chút đỉnh. Ở đây thì chỉ có thế, hễ đi ra là
mong gặp được một sự may mắn gì, nhất là mong gặp được một cái lợi bất ngờ.
Nhưng hôm đó chúng tôi lại gặp
rủi. Không phải gặp rủi nhưng lại gặp một cái biểu trưng của sự rủi ro.
Đang đi, chúng tôi bỗng dừng
lại, vì nghe trên đầu có tiếng gió như có một nhánh cây gãy đang giáng xuống
đầu mình. Cả hai đứa đều nhảy qua một bên để tránh theo bản năng tự vệ chứ
không kịp dòm ngó gì.
“Pạch. ” Một vật đen thui dài
nhằng rơi đánh phịch xuống đất và nằm im. Chúng tôi nhìn. Và Năm Cà Dom kêu
lên: