Mười hai giờ trưa ngày 30/4/75 . Tổng thống VNCH Dương văn Minh
đọc trên Ðài phát thanh Sài gòn, ra lệnh cho Quân Lực VNCH buông súng, chờ giao
chính quyền cho Cộng Sản. Như cơn sét đánh bên tai, tôi bàng hoàng trong giây
lát. Miền Nam mến yêu đâu còn nữa, qua bao năm chiến đấu tốn không ít máu
xương, giờ phải chịu buông súng đầu hàng.
Tôi chào từ biệt vị Tiểu đoàn trưởng TD/229/ÐP Nguyễn hữu Tiến
và anh em trong đơn vị, tìm đường trở về quê Chợ Lầu, Phan rí thăm mẹ già và vợ
cùng hai con .Tôi băn khoăn mãi không biết nên đi bằng đường bộ hay bằng ghe và
khi về thì phải trình diện ở đâu . Chợ Lầu tuy là quê tôi nhưng mà tôi đã gây
ân oán giang hồ với VC nằm vùng rất nhiều, vì khi còn ở DD118/ÐPQ. Tôi đã chỉ
huy binh sĩ làm cỏ bọn du kích nằm vùng nhiều quá, có thể chưa kịp nhìn thấy Vợ
con thì đã bị trả thù cũng có . Tôi cũng vừa nhận được tin ba tôi đã tự tử chết
tại nhà, mãi đến ba ngày sau ông ngoại tôi lên xã xin đem chôn mới được” Cách mạng”đồng
ý.