Ba mươi bốn năm trời trôi qua.
Cái mốc thời gian tạm đủ dài trong một kiếp sống phù du có thể giúp con người quên đi những đớn đau thầm kín và hàn gắn được những vết thương đổ vỡ trong đời mình.
Mốc thời gian đó cũng tạm đủ vừa để nhân loại suy gẫm về những sai lầm của mình hầu điều chỉnh cho tốt đẹp hơn.
Và mốc thời gian đó cũng khá vừa đủ giúp con người lơi dần những hận thù hầu tha thứ cho nhau. Ba mươi bốn mùa xuân đã trôi qua trên quê hương tôi tính kể từ ngày Tết Mậu Thân 1968. Chỉ còn vài ngày nữa, tôi và dân tộc VN sẽ bước vào mùa xuân thứ 35.
Bình thường giống như những năm về trước tôi sẽ chẳng nhắc đến tết Mậu Thân thuở nào vì chuỗi thời gian 34 năm qua đã giúp tôi xóa được một phần nào những câu chuyện hãi hùng về cuộc thảm sát ở Huế trong những ngày Tết Mậu Thân mà những người bạn hay dân miền Trung đã trải qua kể lại cho tôi nghe. Tôi tránh nghĩ tới để khỏi đau lòng và tôi cũng muốn đóng trong tâm hồn mình những trang sử buồn đen tối của đất nước để hướng tâm tư vào chuyện xây dựng tương lai, cùng toàn dân dắt tay nhau đi trên con đường lấy tình thương xóa bỏ hận thù. Cũng vì thế mà tôi không nghĩ đến Tết Mậu Thân vào những dịp xuân về kể từ hơn hai chục năm nay.
Thế nhưng khi sắp bước vào ngưỡng cửa của mùa xuân Quý Mùi 2003, cả một ký ức đen tối về Huế 68 mà tôi cố vùi chôn từ mấy chục năm qua bỗng dưng lại hiện về không thiếu một chi tiết nào chỉ vì tôi vừa đọc xong một bản tin của một người bạn gửi đến cho mình.
Đó là một văn bản của Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương đăng trên tờ báo Thể Thao Việt Nam vào ngày 23/12/2002 vừa qua,
hướng dẫn các đoàn thể nhân dân và các địa phương tổ chức các hoạt động kỷ niệm 73 năm ngày thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) và kỷ niệm 35 năm cuộc tổng tấn công nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 với chủ đề "mừng Xuân, mừng Đảng, mừng thắng lợi của công cuộc đổi mới đất nước".
Bản tin trên đã làm sống dậy trong tôi một cuộc thảm sát dã man nhất trong 100 năm lịch sử VN cận đại mà thủ phạm là CSVN, những tên đồ tể cầm mã tấu tàn sát đồng bào Huế một cách man rợ. Man rợ đến nỗi mỗi khi nhắc tới ai ai cũng đều cảm thấy một luồng tử khí lành lạnh gió hận thù đang chạy dài sống lưng mình. Riêng cá nhân tôi và có lẽ nhiều người dân miền Nam cũng đều không muốn nhắc đến cái Tết đó chỉ vì tôi muốn cố xóa đi nỗi hận những kẻ lấp đất chôn sống dân mình. Cố quên để còn giữ tinh thần bao dung nhân bản của tổ tiên hầu không rơi vào cái bẫy tội lỗi của CS dùng hận thù gieo rắc bao tang thương đổ vỡ trên đất nước VN.
Thế nhưng ngày hôm nay những tên đồ tể kia lại ra lệnh khắp nơi phải tổ chức rầm rộ ăn mừng kỷ niệm 35 năm cuộc tổng tấn công nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 ở Huế. Tại sao họ lại nhẫn tâm bắt gia đình các nạn nhân bị thảm sát ở Huế phải ăn mừng vinh danh những kẻ sát nhân đã tàn sát thân nhân họ ?
Tại sao họ nỡ lòng nào làm sống dậy những vết thương lòng nhức nhối đau mà người dân xứ Huế nói riêng và người dân miền Nam đã phải cần tới 34 năm trường để vá cho lành những ký ức rỉ tiếng nấc không nguôi ? Tại sao họ lại thản nhiên cười ăn mừng trên xác chết và sự đau khổ của gia đình các nạn nhân ?
Tuy không có người thân bị vùi thây trong cuộc thảm sát Mậu Thân 68, lòng tôi cũng đã đau như đang bị ai đó cầm dao đâm thẳng vào tim mình. Tâm tư tôi muốn trở về cố đô Huế.
Trở về với Tết Mậu Thân1968 năm nào, trước là để an ủi chúc Tết những vong linh đã khuất, và sau đó để cùng chịu chung nỗi đau bất tận với những oan hồn và thân nhân họ ngày hôm nay lại phải ứa máu thêm một lần nữa uất nghẹn chứng kiến cảnh nhà nước CSVN hả hê ăn mừng trên sự chết chóc đổ nát cuộc đời của gia đình họ, trên nỗi đau của toàn dân miền Nam và của những gia đình tử sĩ miền Bắc có chồng hay con đã bỏ thây nơi cố đô Huế.
Vâng, tôi muốn trở về Huế để chia sẻ nỗi đau này với dân tộc tôi. Tôi sẽ tìm về những con đường ghi lại những hành trình đổ nát tang thương của đời người dân Huế trong Tết Mậu Thân 68. Tôi sẽ đi thăm Thành Nội, An Cựu, Bến Ngự, Trúc Lâm, Từ Đàm, Phủ Cam, Tây Thiên, Thủy Dương Hạ, Phù Lương, đồn trường Bìa, Phú Vân Lâu, cửa Đông Ba, cửa Thượng Tứ... Những con đường nhầy nhụa xác người chết ngổn ngang chồng chất, sình thối rữa nát, đầu lăn một nơi, tay chân rơi rụng một nẻo.
Những con đường vang vang những tiếng khóc mất nhau, hằn in những dấu chân tuyệt vọng tất tả dẫm trên những xác người để đi tìm sự sống.
Những con đường với những dãy nhà xiêu vẹo đổ nát bởi đạn bom. Những con đường rợp bóng đen tử thần ngồi đếm từng phát súng kết liễu đời người dân vô tội.
Tôi sẽ đi vuốt mắt những vong linh nào mắt vẫn còn mở trừng trừng chỉ vì họ là kẻ chết cuối cùng trong gia đình.
Tôi sẽ tìm về phố Phan Bội Châu, cắm một nén nhang trên mộ phần của người đàn bà bụng chửa chết lòi con ra ngoài nơi dọc đường chạy loạn để an ủi bà rằng trong cái rủi thiệt mạng đó bà đã cứu vớt được một linh hồn không phải đầu thai trên một xứ sở đầy rẫy những bạc ác bất công và hấp hối tình người.
Tôi cũng sẽ an ủi nói với những bà mẹ chết còn ôm chặt con mình trong tay trên con đường này rằng, sau cuộc tổng kết những tội ác của CSVN gây ra cho người dân Huế mẹ con bà đã có cái may mắn được chết trong một hoàn cảnh lạc đạn thay vì chết vì đói khát.
Một cái chết tương đối nhẹ nhàng không khủng khiếp như hàng ngàn người dân Huế khác bị trói chặt tay chân lại chung với nhau thành một sợi dây xích cột hàng trăm mạng sống với nhau, bị ném xuống hố do chính thân nhân hay bạn bè của họ bị quân giải phóng bắt đào và bắt lấp đất chôn họ.
Tôi sẽ đi thăm linh hồn hai em bé bị quân giải phóng đập đầu hai em vào tường cho tới chết óc bắn tung tóe chỉ vì hai em lỡ sinh ra làm con của một người mẹ VN lấy chồng Mỹ mà Bác Đảng đã liệt kê hai em vào thành phần có hại cho tương lai dân tộc.
Hai em hỡi ! Linh hồn hai em đừng gào khóc nữa làm chị thêm đau lòng. Chị đau vì thấy cái chế độ gian ác này đã coi hai em không phải là một con người nên họ chẳng muốn phí một viên đạn để kết liễu đời các em cho hai em được chết nhanh không đau đớn. Chị đau vì cái thú tính của những kẻ thản nhiên đập vỡ óc tuổi thơ ra thành từng mảnh vụn để tiêu diệt cho tới cùng cái bóng ma tuyên truyền kẻ thù Mỹ Ngụy mà họ nghĩ là đã trốn trong trí óc tuổi thơ vô tội nào biết gì về ý thức chính trị !
Em ơi ! Chị cầu nguyện Thiên Thần đưa linh hồn hai em bay bổng về vùng trời không hận thù hành hạ tuổi thơ.
Tôi sẽ trở về giòng Chúa Cứu Thế tìm thăm người mẹ VN đau khổ năm nào ngày đêm ôm chặt xác đứa con thơ dại đã sình thối trong lòng và ru con bằng những lời ca dao ngọt ngào tình mẫu tử.
Tôi sẽ dìu bà đến mộ phần của con để bà lại ru cho con nghe những lời ca dao thuở nọ trước khi con nhắm mắt lìa đời.
Người mẹ VN đau khổ kia hỡi ! Giờ đây bà còn sống hay đã chết ? Bà đã tỉnh trí hay vẫn còn điên loạn tâm thần giống như lúc bà ôm ru con mà không hay con đã chết tự bao giờ ?
Những người trốn ở dòng Chúa Cứu Thế đã phải sụt sùi rơi lệ khi chứng kiến cảnh thương tâm này, cảnh một người mẹ gào thét muốn giữ lại xác của một đứa bé đã chảy nước chỉ vì nó là của cải cuối cùng của đời bà. Những người thân của bà đã rữa nát thịt gan dọc theo những con đường bom rơi lạc đạn trong lúc chạy loạn. Nhưng họ cũng mừng cho bà đã điên loạn để bà khỏi phải tiếp tục rụng rời chứng kiến thêm những cảnh giết chóc tàn khốc cuả những ngày kế tiếp trên thành phố ngày càng ngập xác người dân Huế vô tội. Nếu còn gặp được bà vất vưởng nơi dòng Chúa Cứu Thế, tôi cũng chỉ cầu nguyện mong bà đừng tỉnh trí vào những ngày đầu xuân Quý Mùi 2003, để bà khỏi bị cái chế độ bất nhân bỏ tù vì tội phản động không chịu ăn mừng 35 năm cuộc tổng tấn công nổi dậy Tết Mậu Thân vì bà đâu có phải là loài súc vật cười đùa vui chơi trên những xác chết của gia đình bà và của đồng bào ở Huế.
Tôi sẽ đi thăm vong linh những người dân Huế bị Việt Cộng trói trên cửa thành làm mồi cho máy bay bắn vì tưởng lầm là VC.
Tôi sẽ cởi tất cả những sợi giây trói oan nghiệt để cho những linh hồn đó không còn gào thét sợ hãi mỗi khi nghe tiếng máy bay bay trên trời.
Khi trở về Gia Hội, nơi thiết lập trung tâm tòa án nhân dân với biết bao bản án phi nhân kết liễu đời người dân vô tội,
tôi sẽ thắp một nén nhang lên mộ phần người mẹ và những đứa con thơ của bà đã gục chết bởi những phát súng Giải Phóng chỉ vì họ kết tội mẹ con bà đã dùng cái tivi để liên lạc với địch.
Tôi sẽ ru gia đình bà bằng những lời ru hãy ngủ yên giấc ngàn thu.
Hãy quên đi cái bản án ngu xuẩn để cho những tiếng thét của mẹ con bà hay những tiếng rú nửa đêm của những người bị đem đi hành quyết và những tiếng súng lạnh lùng giết người không lý do không còn vang trong tiềm thức những nạn nhân làm thổn thức nhức nhối trái tim dân tộc Việt.
Tôi sẽ đi thăm Đồng Di, Tây Hồ, đi thăm những nấm mồ tập thể chôn sống hàng trăm mạng thường dân bị trói chặt vào nhau.
Vong linh đồng bào tôi hỡi ! Tôi đau theo từng tiếng gào thét của những người đang bị chôn sống mỗi khi từng xẻng đất đổ lên đống người bị trói.
Tôi lại càng đau hơn khi được biết những kẻ giải phóng dí súng vào đầu dân bắt người dân xứ Huế phải lấp đất chôn sống thân nhân đồng bào mình.
Vong linh những người bị chôn sống hỡi ! Nỗi đau tuyệt vọng vùng vẫy trước khi chết của quý vị sẽ không thể nào kinh hoàng bằng nỗi sợ của những người dân Huế bị quân giải phóng dí súng vào đầu bắt lấp đất chôn sống quý vị, chôn sống đồng bào mình trong đó có thân nhân và bạn bè họ.
Sau khi đất đã lấp xong, những người đào đất lại phải đào thêm một cái hố mới để chôn chính mình.
Và lần này kẻ cầm súng giải phóng đã bắn họ, đẩy họ xuống cái hố mà họ vừa đào, lấp vội vã đất rồi bỏ đi.
Còn cái hình ảnh nào hãi hùng cho bằng hình ảnh một người tự đào huyệt chôn mình !
Cũng vì thế mà một nạn nhân may mắn sống sót trong cái huyệt chôn người tột cùng dã man đó đã trở nên điên loạn chạy trên đường phố Huế khóc lóc kể lại những gì anh ta đã chứng kiến và sau đó anh hét lên ‘Tôi phải chạy trốn chúng nó’.
Những người được nghe anh kể chuyện và cả tôi nữa tuy được nghe kể lại, cũng đều cầu mong anh được điên mãi để anh không còn nhớ đến cái cảnh tượng rùng rợn lấp đất chôn sống thân nhân bạn bè anh. Quên cái huyệt mà những kẻ giải phóng bắt anh đào để chôn chính anh và những kẻ lấp đất cuối cùng còn sót lại trong đoàn người vừa bị bắt đem đi chôn sống.
Tôi cũng sẽ đi thăm mộ phần người lính giải phóng chết vì bị cột chân nơi khẩu đại liên. Sau khi biết quê quán anh ở đâu tôi sẽ về báo tin cho thân nhân anh, kể cho gia đình anh nghe về cái chết của anh, một người dân yêu nước hy sinh đời mình đi giải phóng miền Nam lại phải tan xác bởi cái xích oan nghiệt cột chặt mạng sống và tự do của anh với khẩu đại liên.
Anh ơi ! Anh có run sợ thần chết đến thăm sau khi khẩu đại liên khạc viên đạn cuối cùng hay không ? Anh có thét những tiếng rùng rợn giống như người dân xứ Huế thấy đạn tiến tới mình mà không có đường chạy hay không ? Trong khi chờ viên đạn oan nghiệt kết liễu đời anh, anh nghĩ gì về cái chế độ đã xiềng xích mạng sống anh với khẩu đại liên ? Có bao giờ anh tự hỏi tại sao những kẻ lãnh đạo như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Lê Khả Phiêu, Trần Đức Lương và con cái họ, v.v..
không tự xiềng xích chân họ vào những khẩu đại liên mà lại đi dùng mạng sống của những người lính thấp cổ bé họng như anh để làm những con vật tế thần trong những cuộc chiến đẫm máu ?
Anh có hay sau khi thân xác anh gẫy vụn, cái bộ máy tuyên truyền nhà nước CSVN lại rỉ rả vinh danh anh là người anh hùng dân tộc để tìm thêm những mạng sống khác thế vào chỗ anh, trong khi đó bản thân họ và con cái họ cứ ung dung hưởng thụ ở nhà ?
Linh hồn anh hỡi ! Dù lúc còn sống anh đã nã súng đạn bắn chết những người dân vô tội miền Nam nhưng sao tôi vẫn xót thương cho thân phận anh, thân phận những người chiến binh CSVN đã bị Đảng CSVN lừa lọc. Cái chiêu bài dân tộc bịp bợm đó đã xiềng xích được tình yêu nước của anh nơi chiến trường cho bom đạn cầy nát xác thân anh.
Tôi thương anh đã chết yểu. Tôi oán giận cái chế độ dã man xích chân người lính với khẩu đại liên bỏ mặc cho quân mình chết banh thây nơi trận địa !
Và tôi tiếc cho những giọt máu đào của anh đã đổ ra vô ích vì nó không đem lại hạnh phúc ấm no độc lập cho dân tộc VN.
Mạng sống và lòng yêu nước của anh đã được CSVN tích cực đầu tư khai thác để củng cố những chiếc ghế quyền lực của họ được nối liền với những hành động bán nước cho Trung Cộng mà họ ém nhẹm từ hơn cả mấy chục năm qua.
Tôi cũng sẽ đi thăm mộ một người lính giải phóng đã được một người lính biệt động quân đào huyệt chôn xác anh đầu hướng về phía Bắc theo ý nguyện trong thơ tuyệt mạng của anh cùng với xác một người dân Huế : "Khi tôi chết, tôi muốn gối đầu lên đất Bắc, dù chân tôi ở miền Nam. Tôi đã gây cảnh đổ máu ở thành phố này, tôi phải để máu của tôi lại để hòa cùng với giòng máu oan ức của dân Huế, của dân tộc tôi".
Những ước nguyện của anh đã thành tựu. Máu anh đã đổ và đã hòa cùng với giòng máu oan ức của người dân Huế chôn cùng một huyệt với anh.
Vào những giây phút cuối đời, ngẫm thân phận người giải phóng quân bị thương bị đồng đội bỏ rơi, anh có buồn không anh ?
Có lẽ nhờ bị thương nên anh mới có thời giờ quan sát quang cảnh đổ vỡ tang thương của thành phố Huế và nghe được tiếng khóc của dân tộc mình để rồi mới viết những lời trăn trối cảm động nói trên.
Tôi hiểu được tâm trạng ăn năn của anh, tâm trạng chung của những người chiến binh miền Bắc đã bị CSVN lừa và lợi dụng tình yêu nước của mình để lùa các anh đi làm những chuyện ác thay cho họ.
Cũng vì thế, tuy người dân miền Nam đã bị các đồng chí của anh hành hạ ở các trại tù cải tạo, hay ở các vùng kinh tế mới, nhưng họ không nỡ lòng nào oán hận các anh, nạn nhân (đáng tội nghiệp hơn là đáng ghét) của một trò bịp lừa đảo dân tộc VN vĩ đại trong chiêu bài đánh Tây Mỹ Ngụy cứu nước.
Ngày hôm nay, sau khi hồn anh được chứng kiến cảnh kẻ thù là một người quân nhân VNCH đào đất, loay hoay tìm phương hướng để đặt đầu anh yên nghỉ nơi hướng Bắc đúng theo ước nguyện của kẻ thù mình chắc anh hẳn sẽ cảm động về cái tình của người dân miền Nam đối với người dân miền Bắc. Có chứng nhận điều này anh mới thấy rằng tuy cùng một cái chết nơi chiến trường, nhưng những người chiến binh VNCH đã chết trong vinh dự vì xương máu của họ đã được lịch sử ghi nhận công lao đóng góp bảo vệ tự do và độc lập cho quê hương dân tộc.
Họ nhắm mắt ra đi không buồn rầu ân hận như anh đã phải đớn đau trăn trối trước khi chết "... Tôi đã gây cảnh đổ máu ở thành phố này, tôi phải để máu của tôi lại để hòa cùng với giòng máu oan ức của dân Huế, của dân tộc tôi".
Sự khác biệt trong cuộc chiến tranh Nam Bắc nằm ở chỗ đó.
Sự khác biệt về cái chết có ý nghĩa đã nói lên chính nghĩa của người dân miền Nam cầm súng để bảo vệ tự do cơm no áo ấm cho đồng bào.
Anh ơi ! Hãy nhắm mắt ngủ yên anh nhé.
Anh nên mừng cho anh đã bị đồng đội bỏ rơi chết ở Huế để anh không còn sống phạm thêm những tội ác tầy trời khác mà CSVN đã nhồi sọ cán bộ phải hành hạ nhân dân miền Nam trong những nhà tù cải tạo học tập hay vùng kinh tế mới sau khi họ nuốt trọn miền Nam VN. Anh hãy mừng vì đã được chết sớm để không khỏi ấm ức thấy VN đã thống nhất rồi mà sao anh và hơn trăm ngàn thanh niên trẻ VN đã bỏ xác nơi chiến trường Cam Bốt hầu thỏa mãn giấc mộng bá chủ vùng Đông Nam Á của CSVN. Và cuối cùng anh nên mừng được chết sớm để ngày hôm nay tim anh khỏi nhức nhối đau chứng kiến những nụ cười, những cái bắt tay hữu nghị bán nước cầu vinh của những Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Phan Văn Khải với quan thầy Trung Cộng. Chỉ nhìn cảnh đồng bào Huế tang thương mà anh đã ăn năn trăn trối như thế, thì anh làm sao chịu cho thấu nỗi đau vô bờ bến khi thấy máu xương của chính anh, của các đồng chí anh và của tổ tiên dân tộc ta đã đổ ra để giữ từng tấc đất VN yêu quý giờ đây đã bị CSVN đem bán cho Trung Quốc, một tên láng giềng gian manh độc ác từ hơn bốn ngàn năm qua luôn luôn hăm he thôn tính nước ta. Một con người có cái tâm yêu nước thương nòi như anh hẳn sẽ phải gào thét trước cái tin lịch sử Ải Nam Quan đã rơi vào tay Trung Quốc.
Anh hỡi ! Qua làn hương trầm nguyện vong linh anh sớm siêu thoát, nếu hồn anh chết thiêng, xin anh hãy về phù hộ cho những đồng chí của anh, đang bị giam ở trong tù hay bị khủng bố tinh thần ở ngoài đời để họ tiếp tục lật mặt nạ những kẻ bán nước cầu vinh.
Anh nhớ kể cho các đồng chí cựu chiến binh CSVN nghe lại những kỷ niệm đánh Pháp oai hùng thể hiện lòng yêu nước vô biên và ý chí sắt đá lật đổ ngoại bang. Ngày xưa anh và các đồng chí của anh đã từng vui hãnh diện về những bước chân chiến thắng Pháp.
Ngày hôm nay linh hồn anh và những đồng chí còn sống sót của anh hẳn nhiên sẽ không cúi đầu chịu nhục để cho Trung Cộng đang từng ngày từng ngày tiếp tục cắm những cột mốc lấn chiếm đất tổ tiên ta trước sự im lặng cúi đầu ngoan ngoãn phục tùng của những kẻ lãnh đạo bán nước.
Trường Tiền hỡi ! Những nhịp cầu đổ nát đau thương của Tết Mậu Thân năm xưa tưởng đâu đã lành trong trái tim người dân Huế.
Trong ngày hoa mai nở rộ đón xuân Quý Mùi, Trường Tiền có đau không khi những bước chân ăn mừng kỷ niệm 35 năm cuộc tổng tấn công nổi dậy Tết Mậu Thân 68 một lần nữa lại làm rung chuyển những nhịp đời đổ nát lòng người dân Huế ?
Sau 34 năm cố chôn vùi những mất mát kinh hoàng để sớm mãn tang khăn sô Huế, ngày hôm nay dân tôi lại phải mở vành khăn sô cũ cuốn lên đầu mình.
Đồng bào tôi hỡi ! Biết lấy gì để đè cho chặt những vết thương lòng sắp nổ tung theo những tiếng cười ăn mừng chiến thắng trên nấm mồ người dân Huế ?
Biết lấy gì xoa dịu nỗi đau của dân tôi khi đất nước vẫn còn những kẻ lãnh đạo thích thú ăn mừng trên xác người dân ?
Một nén hương đoàn kết thương yêu xin kính cẩn gửi về mộ phần cố đô Huế.
Nam Dao
Xuân Quý Mùi 2003
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét