Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

THƯ GỬI NGUYỄN ĐẮC XUÂN - NGƯỜI BẠN HỌC NGỒI CÙNG BÀN NĂ XƯA

Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, ngày 20 tháng 12 năm 2010

Này Nguyễn Đắc Xuân,
Lấy tình bạn học ngồi cùng bàn, cùng lớp một thời với mày, tao viết thư này cho mày để trả lời cái email mới nhất của mày gửi cho tao hôm nay. Tao sẽ nhờ trang mạng toàn cầu đăng thư này lên để những thằng bạn học cũ ở trường Quốc Học năm xưa được dịp đọc (bạn ở trong nước lẫn bạn ở ngoài nước). Dưới đây là nguyên văn thư mày:



“Âu ơi,


Mi đã đọc được nhật ký bị thất lạc của tau hả Âu? Trời ơi vui quá. Mấy chục năm nay tau mong có người xác nhận tau có đánh rơi cuốn nhật ký đó. Như vậy chứng tỏ chuyện tau viết trong bài Hậu quả của cái chết của tôi là đúng rồi. Nếu có thể mi cho tau biết mi đọc trong trường hợp nào? Mi còn nhớ gì nữa không?

Còn chuyện kháng chiến VN, tau chỉ nói một câu, và chính câu đó mâu thuẫn giữa tau và tụi bây. Đất nước bị ngoại xâm, bị chia cắt, tau tham gia kháng chiến đánh đuổi ngoại bang, thống nhất đất nước. Như thế là tau thấy hoàn thành nhiệm vụ của người học sử và viết sử VN. Còn mọi chuyện khác ai muốn nói chi thì nói, nói đúng được ca ngợi, nói sai chịu trách nhiệm với lịch sử.

Sáng thứ tư nầy, tau sẽ gặp anh Đặng Văn Việt của mi ở Huế. Tau sẽ nói chuyện mi viết mail cho tau để anh Việt biết cho vui. Tau với anh Việt rất thân.

Chúc mi khỏe mạnh. Tau nghe chưởi cũng nhiều rồi, có chi đáng chưởi nữa mi cứ việc, tau xin nghe tiếp. Nhưng không một chút giận mi. Rất vui mỗi lần nhận được mail của mi.

Thằng Chiếu”.

Nguyễn Đắc Xuân ơi!

Tao sẽ nói lên những gì rất thật mà tao nghĩ về cuộc chiến. (Kèm theo đây là bài viết “Hết Thuốc Chữa”tao mới viết xong). Đã từng là bạn cùng học một lớp, mày biết tính tao không bao giờ chấp nhận sự bất công, sai trái. Ngay cả giáo sư Tôn Thất T. dạy môn Lý Hóa là người nổi tiếng nghiêm khắc, mà nói không phải, tao cũng lên tiếng phản đối. Khi ở trong quân đội, cấp trên sai trái, tao cũng có phản ứng. Người nào giao du với tao không cần phải đề phòng, cảnh giác, vì bạn bè xưa nay vẫn bảo tao là thằng “ruột để ngoài da”. Tao ghét ai chơi trò tiểu xảo, thủ đoạn, nên tao vẫn là cái thằng ưa thích “ngoài vòng cương tỏa chân cao thấp, trong thú yên hà cuộc tỉnh say” vì tính tao ngông nghênh không bao giờ chịu quỵ lụy người quyền thế.

Khi còn học trong lớp, tao thấy mày là thằng hiền lành, thường bị những thằng khác tinh nghịch chọc ghẹo, ăn hiếp, nên tao luôn đứng ra bênh vực mày. Tao là thằng to khỏe nhất lớp lại có biết chút ít võ nghệ, nên không thằng nào dám dùng vũ lực với tao. Về sau nghe mày tâm sự hoàn cảnh gia đình mày, tao lại càng thương mày hơn. Vì lẽ đó tao mới rủ mày về nhà tao chơi để biết bà cụ tao cưng quý bạn bè của tao như thế nào. Năm ngoái, viết email cho tao, mày nhắc đến bà cụ tao một cách thân tình, nên ác cảm trong tao đối với một thằng theo Việt Cộng như mày cũng giảm đi phần nào. Tình cảm đó có thể mày chê là ủy mị kiểu tiểu tư sản? (Anh Đặng văn Việt cũng bị quy là thành phần tiểu tư sản nên dù lập nhiều chiến công trong kháng chiến chống Pháp, vẫn là Trung tá suốt đời, trong khi thuộc cấp của anh đều lên Tướng.)

Tới giờ phút này mà mày còn bảo mày đi theo Việt Cộng là để chống lại ngoại xâm? Mày cho rằng Mỹ là kẻ ngoại xâm thì đủ thấy trình độ nhận thức của mày quá kém cỏi. Nay mày khoe mày đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử, rồi trở thành nhà sử học thì tao thấy tội nghiệp cho thế hệ mai sau của Việt Nam phải học sử do mày viết ra. Mày có biết các Tổng thống Hoa Kỳ trước Đệ nhị Thế chiến đã chống lại chủ trương thuộc địa của các nước thực dân? Mày có biết nếu không có Hoa Kỳ giúp cộng sản Nga chống lại liên minh “Đức – Ý – Nhật” thì nước Nga bị phe Trục đánh sụm rồi, chứ làm gì có thể sản xuất cách mạng đến các nước chậm tiến? Mày có biết Hoa Kỳ đánh bại quân Đức, quân Ý, xong rồi Hoa Kỳ có chiếm lấy một tấc đất nào của Âu Châu không? Hay là Hoa Kỳ giúp cho các nước Âu Châu phục hồi kinh tế qua kế hoạch Marshall? Mày có biết sau khi đánh bại quân Nhật, Hoa Kỳ có chiếm một tấc đất nào của Nhật làm thuộc địa không? Hay Hoa Kỳ giúp Nhật thành một nước giàu đứng hàng thứ hai trên thế giới, làm chiếc dù che chở cho Nhật chống lại tham vọng bành trướng của Trung Cộng? Nếu không có sự hiện diện của Hoa Kỳ đứng đầu khối NATO thì Nga Sô xơi tái Âu Châu rồi? Nếu không có sự hy sinh của những anh hùng Mỹ đẩy lui cuộc xâm lăng của Mao Trạch Đông thì toàn thể bán đảo Triều Tiên đã biến thành hỏa ngục dưới sự cai trị của cha con, cháu chắt Kim Nhật Thành rồi! Làm sao Hàn Quốc (Nam Triều tiên) tồn tại để viện trợ, đầu tư cho Việt Nam Cộng Sản như ngày nay?

Xuân ơi! Tao chỉ sơ lược kể ra cho mày một số sự kiện lịch sử để mày thấy, chứ đừng nghĩ vì tao ăn bơ sữa của Hoa Kỳ, thành công dân Hoa Kỳ mà biến thành một thứ bồi bút đi nịnh nhà giàu. Nếu không có “quân xâm lược Mỹ”, hỏi ai đã bỏ tiền ra nuôi dân Miền Nam sau khi thực dân Pháp cuốn gói? Ai đã giúp gần một triệu dân Miền Bắc chạy trốn họa cộng sản năm 1954? Ai đã bỏ tiền ra để xây trường Đại học để những sinh viên nghèo như mày có thể theo học không phải đóng học phí mà còn được cấp học bổng, để trở thành nhà nọ, nhà kia (nhà văn, nhà thơ, nhà sử học, nhà Huế học) như mày? Mày có bao giờ đọc những gì nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn – một người lớn lên ở Miền Bắc, đi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa ở Bắc – nhận định, so sánh nền văn học hai miền chưa? Đây là lời phát biểu của Vương Trí Nhàn với bà Thụy Khuê trên đài phát thanh RFI: “Văn học miền Nam đã đi trước cũng như đã để lại những thành quả mà bây giờ chúng tôi không dễ gì vượt qua. Nếu công nhận Văn học miền Nam thì Văn học miền Bắc coi như là thua, là kém, là không ra gì cả, thậm chí là hỏng, là vứt đi.” Một chế độ bị đế quốc xâm lược Mỹ bóc lột, kìm kẹp mà có một nền văn học khai phóng như Miền Nam được hay sao, hỡ Xuân? Nếu bảo đọc Vương Trí Nhàn rồi mà hôm nay mày còn dám mở miệng cho rằng mày đi theo Việt Cộng là làm nghĩa vụ của người học lịch sử, làm lịch sử thì rõ ràng mày đọc kinh cứu khổ ba trăm quyển cũng không ăn thua gì?

Nếu mày bảo Hoa Kỳ là quân xâm lược bóc lột xây dựng chế độ tay sai, độc tài thì làm sao Miền Nam có được một Trịnh Công Sơn để mày viết “Có Một Thời Như Thế”? Cụ Hoàng văn Chí xuất bản cuốn “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” vào năm 1959, mày có đọc không? Biết bao nhiêu nhân tài thượng thặng của đất nước như Văn Cao, Nguyễn Tuân, Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, Hoàng Cầm, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Quán, Trần Dần … bị Đảng Cộng Sản đầy đọa, vùi dập như thế nào, mày có biết không? Những cây đại thụ văn học từng lên rừng theo Kháng Chiến Chống Pháp còn bị Đảng coi không ra gì. Những thứ như Hoàng Phủ Ngọc Tường, như mày thì hy vọng gì được Đảng đãi ngộ, mà bày đặt vỗ ngực tự hào đi làm cách mạng? Trước năm 1975, có bao giờ nhân dân Miền Nam phải nhai bo bo như lừa, như ngựa không, mà mày hãnh diện về cuộc cách mạng thống nhất đất nước?

Bộ phim tài liệu 13 tập rút từ cuốn sách “ Viet Nam: The Ten Thousand day History”. (Published as a companion volume to “Vietnam: A Television History.” a 13–part documentary film series for the PBS network produce by WGBH Boston, in cooperation with Central Independent Television/ United Kingdom and Antenne –2/France, and in association with LRE Production) do giáo sư Nguyễn văn Lục (em trai giáo sư Nguyễn văn Trung, cựu Hiệu trưởng trường Quốc Học) trích dẫn những gì Hoàng Phủ Ngọc Tường đã trả lời ký giả:

“Hỏi: Ông có thể mô tả biến cố nổi dậy ở Huế, đặc biệt liên quan đến vụ thảm sát. Ở đây, xin đề nghị ông trả lời cho biết những gì xảy ra bấy giờ ở Huế, có những vụ trả thù, đàn áp?

Hoàng Phủ Ngọc Tường: Ông muốn nói đến vụ thảm sát Mậu thân ở Huế? Đó là một chiến công vĩ đại của nhân dân Huế. Nhưng nhân dân Huế đã phải trả một giá đắt cho chiến thắng này. Đó là là một sự trả thù chưa từng thấy của Mỹ và Ngụy sau đó. Vì thế nhân dân Huế đã phải trả giá đắt nhất so với các thành phố khác của chúng tôi. Cũng chỉ vì ở đây người Mỹ đã chịu sự tổn thất nặng nề về sinh mạng, về vật chất và chính trị tại Huế. Sự trả đũa đã vô cùng khủng khiếp. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi là một người đã từng sống qua các thời kỳ chiến đấu chống lại người Pháp và thời chiến tranh chống lại người Mỹ, tôi nghĩ rằng bọn chủ nghĩa thực dân mới thì khôn hơn bọn thuộc địa cũ. Bọn thuộc địa cũ nó chơi “franc jeu” hơn là thực dân mới. Nói cách khác, bọn chủ nghĩa thực dân mới thường bạo tàn hơn thực dân cũ. Và điều đó là chắc chắn đúng như vậy trong suốt cuộc tổng công kích tết Mậu Thân vừa qua. Bởi vì tội ác do Mỹ tạo ra được toàn thể thế giới bên ngoài quan tâm, chúng chuyển tất cả tội ác của chúng và đổ lỗi cho những người làm cách mạng chống lại nhân dân của họ. Tôi ám chỉ việc chúng đã dùng vụ thảm sát như một bửu bối đặc biệt để bôi nhọ cách mạng Việt Nam trong cuộc hòa đàm Paris.

Đây là điều tôi muốn nêu rõ vì tôi biết như là một chứng nhân. Tôi sẽ nói cho ông mọi sự một cách khách quan nhất.

Thứ nhất riêng những người bị giết, có nhiều người đã bị giết chắc chắn là do chúng tôi phải thi hành bản án tử hình. Bởi vì khi chúng tôi đến nhà họ, họ đã bắn đến cùng vào những chiến sĩ của chúng tôi làm bị thương khi chúng tôi kêu gọi họ đầu hàng. Vì thế những người này đã bị chúng tôi bắn chết tại chỗ. Trong đám những người này có tên phó tỉnh trưởng, lúc đó hắn đang sống ở Huế.

Trong một ít trường hợp, một số bị giết vì đã từng tra tấn các cư dân, gây cho toàn thể gia đình phải tù tội và đầy ra Côn Đảo. Chính nhân dân căm thù quá lâu, họ bị tra tấn, gia đình họ phải trả thù. Vì thế, khi cách mạng bùng lên và lấy lại được thế kẻ mạnh, nhân dân bùng lên đi lục soát tìm cho ra những tên bạo ngược này để trừ khử chúng như trừ khử những con rắn độc mà nếu như để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh.

Mặc dầu chính sách của chúng tôi chỉ là nhằm cải tạo và không bao giờ giết bất cứ ai đã đầu hàng chúng tôi, song khi dân của thành phố đã nắm công lý trong tay của chính họ, thì các cấp lãnh đạo cách mạng của chúng tôi không còn có thể kiểm soát dân chúng trong suốt thời kỳ đang diễn ra. Nhưng tôi phải nói cho ông biết rằng mỗi một tên bị giết thì chúng đã giết ít nhất mười người khác trong các gia đình bị nạn.

Chúng giết mười người bây giờ giết một người bọn chúng, cái giá đó là rất nhẹ. Giết một người là công bằng. Nợ máu đó, căm thù và thi hành bản án như vậy là rất là nhẹ và công bằng.

Theo tôi nghĩ, bất cứ ai từng theo dõi hoàn cảnh chiến tranh, sự thể có thể chỉ là một sự trả thù nhỏ nhoi. Sự căm thù và sự thi hành bản án như vậy là nhẹ. Và theo tôi, mọi cuộc cách mạng đều giống nhau. Bởi vì đó là một cuộc chiến tranh mà sức mạnh quân sự và trang bị cực kỳ chênh lệch. Nhân dân chúng tôi không sở hữu được những thứ vũ khí như đế quốc Mỹ có. Song điều ấy cũng chẳng sao cả.

Còn đa số đã đầu hàng do chúng tôi giữ lại thì được đưa lên rừng ở trại cải tạo. Hầu hết đã được trở về. Vài người tôi biết chịu đựng không nổi vì khí hậu. Nhưng họ đã trở về với gia đình cả. Nhưng có một số bị giết.Thật không đáng kể, còn lại sau ngày giải phóng đã được trở về.

Phần lớn sự chết chóc đã xảy ra. Một khối lớn những xác chết đó là ai? Chính nhân dân bị bọn Mỹ làm chết không biết bao nhiêu trong các đợt phản kích này. Những người này bị giết và được chôn trong thành phố rồi sau đó được khai quật bởi Mỹ và quay phim tuyên truyền cho Mỹ.

Chẳng hạn, nó đã bỏ bom rơi vào một bệnh viện nhỏ, gần chợ Đông Ba. Nó thả bom làm 200 người vừa chết vừa bị thương. Tôi đã đi trên con đường hẻm vào ban đêm, và tôi tưởng rằng tôi đang dẫm trên đống bùn. Thế mà khi tôi bật cái đèn pile lên, máu khắp mọi nơi. Cả một khu vực bị bỏ bom bởi bom đạn Mỹ bắn phá. Và thế rồi, những ngày cuối cùng khi chúng tôi triệt thoái ra khỏi thành phố, kẻ thù của chúng tôi đã thâu lại và đem đi chôn. (HPNT tự xác nhận sự hiện diện của mình trong Tết Mậu Thân, nhưng trong cuộc phỏng vấn của bà Thụy Khuê năm 1997 thì y lại chối).

Lý do thứ hai, những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra thì có nhiều người đã tham gia cách mạng. Những người này theo lực lượng cách mạng, vào rừng sau cuộc tấn công tết Mậu Thân. Và khi kẻ thù trở về vào thành phố, chúng đã giết những người thân của các gia đình này rồi đem chôn trong các hầm tập thể. Những xác chết của lính giải phóng, những người mà chúng tôi không thể thu nhặt được xác cũng bị chúng đem bỏ vào những hố chôn tập thể.

Cộng thêm vào những tù nhân đi theo chúng tôi vào rừng cũng bị giết hại bởi máy bay Mỹ, chết chung với các đồng chí của chúng tôi. Máy bay Mỹ cũng tập kích và giết chết các đồng chí của chúng tôi. Những giải phóng quân của chúng tôi cũng bị hy sinh.

Trong những năm 1975 đến 1977, trong khi đào các đường mương và kênh dẫn thủy, chúng tôi khám phá ra được rất nhiều hố chôn tập thể, cái được gọi là nạn nhân bị thảm sát thì chỉ toàn là những người mang đồng phục quân Giải phóng và nón tai bèo của lực lượng giải phóng.

Điều này nói lên mưu mô quanh co, xảo quyệt của bọn tân thực dân. Cuộc chiến này là ranh mãnh của chủ nghĩa thực dân mới. Chúng giết hai con chim bằng một hòn đá. Trước hết là vì chúng muốn tìm cách che dấu tội ác của chúng.

Hơn nữa là chúng muốn đổ lên đầu bộ đội cách mạng những tội ác của chúng. Đây là điều mà tôi đã chứng kiến. Và một sử gia người Mỹ sau đó viếng thăm Huế đã nói cách công khai rằng đây là kế hoạch tuyên truyền vĩ đại của Mỹ, một chiến dịch tuyên truyền chiến thuật đã làm hao tổn tiền bạc của Hoa Kỳ cho cân xứng với cái giá về tiền bạc mà tên Kissinger nhằm bôi nhọ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam về tết Mậu thân.

Tôi muốn nhấn mạnh là cả một bộ máy tuyên truyền của Mỹ với thế giới đã cố dùng tất cả bộ máy tuyên truyền để đổi trắng thành đen để lừa bịp nhân loại.

Sự thực là có một số xác chết nạn nhân bị giết là do sự giận dữ của dân chúng.(sic!)

Những con số này quá nhỏ so với con số quá lớn kẻ thù còn sống sót và chúng nó đã chạy ra nước ngoài, chúng tiếp tục nói xấu Việt Nam. Giờ đây họ đã vu khống có tổ chức nhằm chống lại cách mạng Việt Nam. Thế nhưng, ông phải nhìn nhận rằng mặc dù chúng tôi được sự ủng hộ của khắp thế giới khi chúng tôi chiến đấu chống lại kẻ thù của chúng tôi, mà chỉ có dân chúng tôi bị bịt mồm và chịu đổ máu trước họng súng của kẻ thù. Chúng tôi đã phải đổi máu của chúng tôi một cách đơn độc.

Trong suốt cuộc chiến đấu, chúng tôi đã phải đem lại công lý chống lại kẻ thù không đội trời chung của nhân dân – những kẻ mà thế giới đã nhìn nhận như những tội phạm chiến tranh. Dân chúng thế giới đã có một phiên tòa của Bertrand Russell là một thí dụ cho rằng nếu đã có tòa án kiểu Nuremberg, thì đã có hàng ngàn người đã được tha chết trong trận Tết Mậu Thân là những kẻ đáng bị treo cổ sau khi chiến tranh chấm dứt.


Theo như Bertrand Russsell đã dẫn chứng, công lý chẳng bao giờ được thi hành. Vì vậy mà một sĩ quan Mỹ như trung úy William Calley đã giết nhiều người ở Sơn Mai mà nó không bị lên án treo cổ.
Và để nhằm mục đích gây chú ý trong trường hợp tội phạm này, chúng đã ngụy tạo một cuộc thảm sát Tết Mậu Thân để bôi bẩn cách mạng. Điều này chứng tỏ Mỹ không quan tâm đến vấn đề danh dự của nước lớn đi đánh một nước nhỏ bé. Chính quyền Mỹ đã nói láo về trận tấn công Tết Mậu thân.”



Đó là luận điệu của người cộng sản Hoàng Phủ Ngọc Tường với ký giả vào năm 1982. Nhưng qua năm 1997, Hoàng Phủ Ngọc Tường trả lời bà Thụy Khuê trên đài RFI thì lại khác hẳn. Ông Tường nói: “Người ta cho tôi là một tên đồ tể Mậu Thân ở Huế thì đó là một sự bịa đặt mang ý định vu khống hoàn toàn. Sự thực là tôi đã từ giã Huế lên rừng tham gia kháng chiến vào mùa hè năm 1966 và chỉ trở lại Huế sau ngày 26 tháng 3 năm 1975. Như thế nghĩa là trong thời điểm Mậu thân 1968, tôi không có mặt ở Huế. Điều quan trọng còn lại, tôi xin tỏ bày ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và đã trở về; ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải chịu cho hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế vào năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc và nhìn từ quan điểm chiến tranh cách mạng”.

Nguyễn Đắc Xuân ơi!

Nghe một số người trong nước nói cho biết Hoàng Phủ Ngọc Tường đi khắp các nơi thờ tự linh thiêng để cầu đảo cho qua khỏi chứng bại liệt, tao cũng cảm thấy tội nghiệp cho y. Chẳng hiểu trong lúc cầu, y có bày tỏ sự hối hận, hay là vẫn kiên định lập trường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa? Nhờ mày nhắn với y hãy từ bỏ “vô thần” đi thì cầu đảo mới ứng nghiệm được.

Tao từng lái máy bay chở những tù binh cộng sản bị bắt ngoài mặt trận. Tao đối đãi với họ rất tử tế, khi thì mời điếu thuốc, khi thì mời viên kẹo, bởi vì tao biết họ là người bị bắt buộc cầm súng đánh nhau với tụi tao. Tao cũng đã dự các cuộc trao đổi tù binh hai bên. Tù nhân bên Ngụy thì gầy trơ xương, lết không nổi. Tù nhân bên Việt Cộng thì béo tốt, hồng hào. Đó là sự thật, tao không nói điêu.

Tao khinh những trí thức (!) thành phố được hưởng mọi quyền tự do của chế độ lại đi thông đồng làm nội tuyến cho giặc. Những phong trào phản chiến đều là bịp bợm, là công cụ của cộng sản. Kẻ thực sự phản chiến là những người lính của hai bên, vì chiến tranh càng kéo dài thì cơ may sống sót của họ rất mong manh. Vả lại, kêu gọi hòa bình thì phải đòi hỏi hai bên ngưng chém giết. Đàng này chỉ lên án kẻ tự vệ mà không đả động gì kẻ gây hấn xâm lăng thì trí thức cái quái gì? Tu hành cái quái gì? Biểu tình đốt tòa Đại sứ Mỹ, đuổi Mỹ về nước tức là dâng Miền Nam cho quân xâm lược Miền Bắc rồi, còn gì? Tao đã gặp những thằng biểu tình, tranh đấu ở Huế đang sống phây phây trên đất Mỹ này đây Xuân. Bây giờ cái đảng của mày đang lạy lục Mỹ quay trở lại Việt Nam đấy! Mày còn tiếp tục “Chống Mỹ cứu nước” nữa không? Nghe nói mày cũng đi sang Mỹ để “giao lưu” với hải ngoại rồi phải không?

Bây giờ mày hãy trả lời câu hỏi chót của tao, trước khi tao trả lời câu hỏi của mày viết trong email. Có bao giờ mày chứng kiến những nạn nhân trong cuộc giao tranh bỏ chạy về “vùng giải phóng” của Việt Cộng không? Hay là họ chạy về phía Ngụy bọn tao? Nếu mày bảo có thì mày giống Hoàng Phủ Ngọc Tường, nói dối như Vẹm. Nếu mày bảo không hề thấy nạn nhân chiến tranh chạy qua “vùng giải phóng Việt Cộng” mà mày cho rằng mày theo Việt Cộng là làm nghĩa vụ lịch sử thì tao không còn gì để nói. Cái khác nhau giữa chế độ ở Miền Nam và ở Miền Bắc là, nếu mày bị An Ninh VNCH bắt thì tao dù chỉ là một Thiếu tá thôi, nhưng có thể ký giấy bảo lãnh cho mày ra tù và nếu năm 1975 tao kẹt lại thì “lão thành cách mạng” như Hùm Xám Đặng văn Việt cũng không thể bảo lãnh cho thằng em. Tao sẽ bị bỏ xương nơi rừng thiêng núi thẳm vì cái tính không chịu khuất phục bẩm sinh. Nếu Miền Nam áp dụng chế độ “công an trị” như Miền Bắc thì chẳng bao giờ những thứ như Ngô Bá Thành, Nhất Hạnh, Tôn thất Dương Tiềm, Tôn thất Dương Kỵ, Trí Quang, Nguyễn Ngọc Lan có đất sống!


Về cuốn nhật ký của mày, tao được một Đại Úy VNCH cho biết quân đội Hoa Kỳ chuyển giao một số tài liệu Việt Cộng tịch thu được trong một cuộc hành quân lục soát mà có hồi ký Nguyễn Đắc Xuân. Nghe đến tên của Nguyễn Đắc Xuân, tao liền nhớ đến tên của thầy Lê văn Thi – nguyên giáo sư Lý Hóa trường Quốc Học – bị thảm sát trong Tết Mậu Thân là tao giận sôi gan lên rồi, không thèm tò mò đọc. Tao hỏi ông Đại Úy VNCH, Nguyễn Đắc Xuân viết gì trong đó thì được ông ta cho biết mày tường thuật cuộc đánh bom B-52 và kêu lên hai tiếng “Mẹ ơi!” vì quá khiếp đảm.

Có lẽ cuốn nhật ký của mày được lưu trữ trong thư khố An Ninh Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa đã bị thiêu hủy do những “giải phóng quân” Miền Bắc sau ngày “giải phóng” rồi chăng?

Nguyễn Đắc Xuân ơi! Mày chọn lầm đường rồi! Chế độ dân chủ của Miền Nam hãy còn phôi thai, chưa phải là chế độ hoàn hảo vì vừa mới thoát ra khỏi bàn tay thực dân, vì bị bọn nằm vùng phá hoại và vì bị những hạng trí thức dở hơi tiếp tay cho cộng sản Miền Bắc xâm lăng dưới chiêu bài giải phóng dân tộc. Giữa cái chưa tốt và cái tồi tệ, mày lại đi chọn cái tồi tệ để cho tình trạng nước nhà hôm nay bị suy đồi về mọi mặt từ đạo đức đến giá trị con người. Miền Bắc xâm lăng Miền Nam để hiến toàn cõi đất nước cho Trung Cộng, chứ giải phóng, thống nhất cái quái gì?

Những gì tao viết ở trên, mày đừng nghĩ tao chửi mày. Tao thương mày vì sự mê muội của mày và tao giận mày vì sự ngoan cố của mày tới giờ này mà chưa tỉnh ngộ! Những người đi làm “cách mạng” với mày năm xưa biểu tình đốt tòa Lãnh sự Mỹ trốn biệt đâu hết rồi? Sao ngày nay mày không tập hợp lại để tái lập chiến đoàn quyết tử Nguyễn Đại Thức, để đốt tòa Đại sứ Trung Cộng như năm xưa hăng say chống Mỹ cứu nước? Những Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng đang bán nước cho kẻ thù truyền kiếp phương Bắc mà sao không thấy nhà “cách mạng” nào đăng đàn như năm xưa đọc diễn văn đả đảo quân phiệt Thiệu Kỳ? Khí thế “cách mạng” bị “đảng ta” nghiền cho nát hết rồi sao? Trương Tấn Sang, người Việt gốc Tầu, mới viết bài cương quyết chống “diễn biến hòa bình” để Việt Nam được sáp nhập vào nước Tầu, mày đã đọc chưa?

Thư viết cho mày đến đây đã khá dài. Hẹn mày thư sau. Nhắc lại, tao không chửi mày. Tao chỉ nói sự thật. Hãy cố gắng mở mắt ra mà nhìn sự thật trên đất nước ngày nay ra sao.

Bằng Phong Đặng văn Âu, người bạn học năm xưa của mày.


Thư thứ hai gửi NGUYỄN ĐẮC XUÂN

Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, ngày 14 tháng 1 năm 2011
Nguyễn Đắc Xuân,
Ngày 20 tháng 12 vừa qua, sau khi viết xong thư hồi âm mày, tao liền email cho mày với lời nhắn: Xuân ơi! Tao vừa viết thư cho mày xong, nay gửi để mày đọc. Tao không chửi mày đâu! Chỉ nói cho mày hiểu để mày hãy ra khỏi cơn mê. Từ đầu đến cuối bức thư, tao không hề lên án mày. Tao dẫn chứng những dữ kiện lịch sử để mày hiểu rằng Hoa Kỳ từng cứu nhiều quốc gia trên thế giới thoát khỏi nạn độc tài; chứ Hoa Kỳ không phải là “quân xâm lược” như bộ máy tuyên truyền cộng sản rêu rao.
Dụng ý của tao là để gỡ tội cho mày. Trên phương diện pháp lý hay đạo đức, một người phạm tội mà không ý thức việc mình làm thì được giảm khinh. Đó là trường hợp ngộ sát nhẹ tội hơn cố sát. Không ngờ một giờ sau mày đáp lại bằng luận điệu tự kiêu rất chủ quan, không một chút tỏ ra sám hối vì đã phạm vào tội ác: “Âu ơi,Tau tỉnh vô cùng. Mi cứ yên chí, thằng Chiếu chưa bao giờ mê cả. Tau không tỉnh làm sao viết được những bài phản biện như mi đã đọc. Ngựa đang chạy trên đường đua, đường còn dài chưa thể biết được con ngựa nào sẽ đến được đích. Tau với mi tốt nhất là nói chuyện bạn bè chơi. Tau hy vọng bọn mình còn có dịp gặp nhau trước khi chết. Thằng Chiếu.

Năm 2009, nhân vụ họa sĩ Trịnh Cung viết bài “Trịnh Công Sơn và tham vọng chính trị” gây xôn xao dư luận, có một số người ở Miền Nam đi theo Việt Cộng, những kẻ chưa hề tỏ ra một chút ăn năn vì nhúng tay vào tội ác, khiến cho hàng triệu người Miền Nam bất kể chết chóc ùa nhau ra biển đi tìm sự sống, lại viết bài bênh vực Trịnh Công Sơn và xỉ vả Trịnh Cung thậm tệ. Thấy thế, tao bèn viết bài “Trịnh Công Sơn, một thiên tài âm nhạc đồng lõa với tội ác” đăng trên các trang mạng để nói rằng Trịnh Công Sơn tuy không phải là cộng sản, (không thể là cộng sản), nhưng Sơn là một người yếu đuối, không giữ cái nhân cách phải có của người nghệ sĩ chân chính. Cuối bài viết, tao ghi cả địa chỉ email của tao. Do có địa chỉ email của tao, vào ngày 17 tháng 4 năm 2009, mày gửi cho tao một cái email, trong đó còn “CC” cho bác sĩ Tôn thất Sơn với lời lẽ như sau: “Âu ơi, Sơn ơi, Mi chịu khó đọc bài ni rồi sẽ có nhiều chuyện mi có thể lên án tiếp. Thằng Chiếu của mi.”. Tao đã không thèm trả lời mày vì mày vẫn giữ luận điệu ngoan cố trong bài viết “phản biện” chống lại Trịnh Cung. Cái luận điệu mà mày đã sử dụng khi phịa ra những tình tiết “giật gân” để mạ lỵ gia đình cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, nào là phòng ngủ của bà Ngô Đình Nhu tiếp giáp với phòng ngủ của Tổng thống Diệm và nào là tường trong phòng ngủ bà Nhu có kính (gương) bao bọc chung quanh với chiếc ghế khoái lạc. Sự bịa đặt bỉ ổi đó của mày lúc bấy giờ, tao đã nhận thấy mày là người vô nhân cách, mà mày lại ôm tham vọng làm “nhà sử học” thì nguy cho tương lai tuổi trẻ Việt Nam vô cùng.
Cho đến khi tao đọc trên bản kiến nghị của các nhà trí thức chủ xướng trang mạng Bauxitevn yêu cầu Đảng Cầm quyền Việt Nam ngưng cho khai thác quặng nhôm ở Tây Nguyên có bà Nguyễn thị Bình, Lê Hiếu Đằng … và mày ký tên, tao mới viết cho mày một cái email để khuyên mày cùng những người đã âm mưu với Miền Bắc giật sập chế độ Miền Nam phải hành động cụ thể; nếu chỉ ký tên không mà thôi thì chẳng ăn thua gì. Bởi vì những Nguyễn thị Bình, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Ngô Hiếu Đằng …  và những thứ như mày là thủ phạm chính trong việc phá hoại Miền Nam để dâng cho Cộng Sản Miền Bắc, thì khoáng sản Tây Nguyên ngày nay mới rơi vào tay Trung Cộng.
Tao tưởng mày cũng nhìn nhận điều đó để tỏ ra hối hận, ăn năn, để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ. Chẳng ngờ mày ngụy biện bằng cái câu “Đất nước bị ngoại xâm, bị chia cắt, tautham gia kháng chiến đánh đuổi ngoại bang, thống nhất đất nước. Như thế là tau thấy hoàn thành nhiệm vụ của người học sử và viết sử VN.”. Tao nói thẳng với mày rằng cả cái Đảng Cộng Sản Việt Nam của mày, chẳng có người nào học sử cả. Còn viết sử thì bóp méo Sự Thật theo quan điểm duy vật biện chứng nhằm mục đích tuyên truyền, chứ không phải sử. Tại sao tao dám khẳng định như vậy, mày biết không?
Nếu có học sử thì ông Hồ Chí Minh không bao giờ kết nghĩa anh em với kẻ thù truyền kiếp Phương Bắc, một kẻ thù từ nhiều ngàn năm không ngừng nuôi tham vọng tóm thâu Đất Nước ta thành châu quận của chúng, đồng hóa dân ta thành người Hán. Nếu có học lịch sử, Hồ Chí Minh phải biết rằng cứ mỗi lần dân ta chia rẽ thì lập tức Trung Hoa cử đại binh sang xâm lăng. Trong thời gian ký kết hiệp định Genève, Phạm văn Đồng cũng đã tỏ ra cay đắng với cái đểu cáng của Chu Ân Lai rồi. Thế mà Miền Bắc vẫn đi xin súng ống, đạn dược của Tầu để xâm lăng Miền Nam bằng vũ lực cho kỳ được, gây nên cuộc binh đao huynh đệ tương tàn đưa đến nguy cơ khốc hại mất nước như ngày hôm nay.
Võ Nguyên Giáp từng là thầy dạy sử tại trường Thăng Long, Hà Nội, từng nuôi tham vọng trở thành Napoléon Bonaparte – một thiên tài quân sự của Pháp – cũng chẳng hề biết Napoléon nói gì về nước Tàu. Mày có biết Napoléon từng cảnh báo nhân loại điều gì không? Napoléon đã nói: “Đừng bao giờ đánh thức con vật khổng lồ (the sleeping giant) đó dậy. Bởi vì khi thức dậy, nó sẽ làm rung chuyển cả thế giới”. Và Tây Phương từng đề cao cảnh giác Họa Da Vàng, mày có biết không? Họa Da Vàng là Trung Cộng đó; chứ không phải mấy anh Da Vàng Việt Nam, Thái Lan, Nam Dương, Nhật Bản …
Tao cũng đã từng viết: “Số phận dân tộc Việt Nam là số phận ăn mày, số phận con rệp, nên mới bị thống trị bởi chủ nghĩa cộng sản”. Mày có cần tao nhắc lịch sử không, hả Nguyễn Đắc Xuân?
– Nếu Việt Nam bị Thực dân Anh đô hộ thì nước Việt Nam không bị rơi vào tai họa cộng sản. Bằng cớ là các thuộc địa của Anh, không một nước nào bị cộng sản cai trị. Thực dân Anh chẳng tốt lành gì hơn Thực dân Pháp, nhưng Thực dân Anh sáng suốt hơn, thức thời hơn Thực dân Pháp.
– Nếu Thực dân Pháp chấp nhận đơn xin của Hồ Chí Minh vào học trường Thuộc Địa, sau đó tuyển Hồ Chí Minh làm Mật thám, thì Hồ Chí Minh sẽ không đi làm anh bồi tầu thủy tha phương cầu thực để trở thành tay sai đắc lực của Nga Tầu. Ông Hồ sẽ giúp Pháp giết không còn một mống cộng sản.
– Sau khi hai quả bom nguyên tử của Hoa Kỳ ném xuống Hiroshima và Nagasaki tháng 8 năm 1945, Nhật đầu hàng Đồng Minh. Viên Đại sứ người Nhật ở Đông Dương đề nghị giúp Thủ tướng Trần Trọng Kim tiêu diệt toàn bộ CSVN, nhưng Cụ Kim từ chối và nói rằng đây là chuyện nội bộ của Việt Nam, hãy để người Việt Nam tự giải quyết với nhau. Nếu Cụ Kim biết rằng tai họa do Cộng sản gây ra cho dân tộc Việt Nam ghê gớm như ngày hôm nay thì Cụ đã đồng ý với lời đề nghị của Nhật rồi!?
– Nếu Mao Trạch Đông không thắng Tưởng Giới Thạch vào năm 1949 thì Hoa Lục không thành nước Cộng sản và Trung Hoa không trở thành hậu phương lớn của Đảng Cộng Sản Việt Nam, thì làm gì có chiến thắng Điện Biên Phủ?
–  Nếu Richard Nixon tiếp tục ném bom Miền Bắc thêm vài ngày nữa, Miền Bắc chắc chắn phải đầu hàng (Đó là tiết lộ trong hồi ký của Võ Nguyễn Giáp), thì làm gì có Đại Thắng Mùa Xuân năm 1975?
Đây là trích đoạn từ tác phẩm của ông Võ Nguyên Giáp: “What we still don’t understand is why you Americans stopped the bombing of Hanoi. You had us on the ropes. If you had pressed us a little harder, just for another day or two, we were ready to surrender! It was the same at the battles of TET. You defeated us! We knew it, and we thought you knew it. But we were elated to notice your media was definitely helping us. They were causing more disruption in America than we could in the battlefields. We were ready to surrender. You had won!”(Điều mà chúng tôi không hiểu là tại sao Hoa Kỳ ngưng oanh tạc Hà Nội. Hoa Kỳ đã treo cổ chúng tôi. Chỉ cần nhấn thêm một chút, chừng một hay hai ngày là chúng tôi đầu hàng. Cũng giống như trận Tết Mậu Thân, Hoa Kỳ đã đánh bại chúng tôi. Chúng tôi biết chắc điều đó và tin rằng Hoa Kỳ cũng biết. Nhưng chúng tôi nhận ra rằng truyền thông của Hoa Kỳ đã giúp chúng tôi. Truyền thông đã tác hại nước Mỹ hơn chúng tôi gây ra trên chiến trường. Chúng tôi sẵn sàng đầu hàng. Các ông đã chiến thắng). Sự tiết lộ này phù hợp với những gì mà các người bà con của tao ở ngoại Bắc vào Nam kể sau tháng Tư năm 1975. Nói như thế này thì hơi dung tục một chút, nhưng cũng phải nói ra: Đảng Cộng Sản thống trị được Việt Nam chẳng qua giống như chó ngáp phải ruồi! Không có gì gọi là tài giỏi để huyênh hoang tự đắc “đỉnh cao trí tuệ loài người”!
Những dữ kiện vừa nêu trên có phải đúng là sự rủi ro của số phận dân tộc Việt Nam? Nhưng điều đau đớn hơn hết khiến cho Hồ Chí Minh thực hiện thành công cái chủ nghĩa cộng sản tàn bạo, bất nhân, dối trá, bịp bợm trên đất nước là tại vì trí thức Việt Nam … ngu! Mày đừng nghe tao nói thế, mà cho tao là đứa dám vô lễ với các bậc trí tuệ hàng đầu của Tổ Quốc. Tao vẫn tin rằng sự thông thái ở nơi con người xuất chúng là do sự hun đúc từ khí thiêng sông núi, từ anh linh của tiền nhân. Hơn nữa, tao không phải là cộng sản để đánh giá “trí thức không bằng cục phân”. Nhưng hình như Đất Nước ta ở vào thời kỳ bị quỷ ám thế nào đó, khiến cho cái trí tuệ Việt Nam trở nên mù quáng, u mê!
Để tao kể câu chuyện liên quan trong họ hàng tao cho mày nghe: “Khi đọc thấy trên báo lời phát biểu của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện rằng “vô sản không đáng sợ bằng vô học” và ông đòi đi làm một cuộc cách mạng mới, tao đã gọi điện thoại cho ông ở Việt Nam. “Thưa anh, em là Âu đây, em anh Đặng văn Châu đây!” Bác sĩ Viện còn ngần ngừ một chút, rồi cất tiếng: “À, à … Mình nhớ ra rồi. Sau năm 1975, mình vào Sài Gòn và có đến thăm Châu. Mình hỏi thăm Âu thì Châu cho mình biết rằng Âu đã đi ra nước ngoài. Mình bảo tốt!”. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện là anh ruột bà chị dâu cả của tao. Nhà ông anh thứ của tao – Đặng văn Châu –  ở số 57D, đường Tú Xương (tức là Thévenet cũ), Sài Gòn, nơi mà mày đã theo chân kịch tác gia Vũ Khắc Khoan và nhà báo Hiếu Chân Nguyễn Hoạt đến mời ông anh tao làm báo, sau khi Tổng thống Ngô Đình Diệm bị lật đổ, mày còn nhớ hay mày đã quên? Lúc bấy giờ, bộ mặt mày tỏ ra quan trọng, tao đã nhìn thấy. Tao nói với bác sĩ Viện: “Có lẽ anh đừng nên hô hào làm cuộc cách mạng mới. Bởi vì anh chỉ có thể là học giả thông thái; chứ anh không thể là nhà chính trị! Cuộc cách mạng anh theo Hồ Chí Minh đã khiến cho cả nước khốn đốn, điêu đứng! Bây giờ anh còn đòi làm cuộc cách mạng khác nữa thì Việt Nam chỉ còn có nước tiêu vong. Em đề nghị anh nên nghỉ ngơi là vừa!”. Bác sĩ Viện thở dài: “Quả tình là mình ngây thơ thật, Âu ạ!”. Tao cãi: “Không! Anh không ngây thơ!”. Bác sĩ Viện mấy lần tiếp tục lặp lại xác quyết: “Mình ngây thơ thật đấy, Âu ạ!”. Tao vẫn tiếp tục cãi và cuối cùng nói: “Không! Anh không ngây thơ …! Mà anh …ngu!”.
Mày có biết tại sao tao dám nói “hỗn hào” với vị bác sĩ lớn tuổi, nổi tiếng uyên bác không? Tại vì ông cụ thân sinh bác sĩ Viện  – Hoàng giáp Nguyễn Khắc Niêm – một vị quan chuyên ngành giáo dục (Tế Tửu Trường Quốc Tử Giám), một vị quan nổi tiếng thanh liêm, không liên hệ gì đến việc cai trị mà bị đảng cộng sản đem ra đấu tố cho tới chết vào năm 1953. Cô con gái là Nguyễn Phương Thảo đứng ra đấu tố cha, bác sĩ Viện vẫn thờ “Bác Hồ” như ông Thánh sống, không phải là ngu, thì là gì?
Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, một vị bác sĩ y khoa, lại nổi tiếng là nhà văn hóa mà nhắm mắt đi theo cộng sản, ngưỡng mộ ông Hồ Chí Minh – người ra lệnh giết cha mình – là một điều hết sức tai hại. Bởi vì lớp hậu sinh sẽ lý luận rằng con người thông thái như Nguyễn Khắc Viện còn đi theo cộng sản, huống chi là mình? Ông Hồ Chí Minh giống như vị pháp sư có lắm quyền phép ma quỷ làm mê muội nhiều người cực kỳ thông minh.
Ông Nguyễn Kiến Giang đi làm cách mạng từ đời ông, đời cha đến đời mình, bị cộng sản hành hạ, bị cùm vào ngục tối, vẫn khăng khăng bảo rằng chủ nghĩa cộng sản là đúng, chỉ có người thi hành là sai!
Bộ mặt tàn ác, bất nhân của cộng sản đã hiển thị từ 1953 trong Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất, khiến gần một triệu người Miền Bắc phải lìa bỏ mồ mả tổ tiên, cơ nghiệp, ruộng vườn một đời tạo dựng để vào Miền Nam tìm tự do, cũng không đủ sức mở mắt những nhà trí thức như luật sư Nguyễn Hữu Thọ, luật sư Trịnh Đình Thảo, luật sư Ngô Bá Thành (nhũ danh Phạm thị Thanh Vân, con gái bác sĩ thú y Phạm văn Huyến), bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát, giáo sư Tôn thất Dương Kỵ, Tôn thất Dương Tiềm … và nhiều nhân vật có địa vị cao trong xã hội nữa. Có bằng cấp, có địa vị xã hội nhưng tầm nhận thức quá thấp kém! Bảo kém chưa đủ! Phải nói là ngu mới đúng!
Lại thêm các lãnh đạo tôn giáo như nhà sư Trí Quang, Nhất Hạnh … và linh mục như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín… Là lãnh đạo tôn giáo, các vị ấy phải biết rằng cộng sản coi các tôn giáo là thuốc phiện, chúng sẽ tận diệt tôn giáo chứ! Thế thì tại sao họ đòi đuổi Mỹ về nước, đòi hòa bình bất cứ giá nào? Tại sao chỉ đòi Miền Nam buông súng, mà không đòi Miền Bắc rút quân xâm lăng, mặc dầu tất cả những đứa con nít ở Miền Nam đều biết Mặt Trận Giải Phóng là công cụ của cộng sản Miền Bắc? Có phải sự đòi hỏi kiểu đó là gian lận không?
Nhân thể nhắc đến Trí Quang, tao nhớ ông Đại Úy VNCH còn cho tao biết mày viết trong cuốn nhật ký của mày về việc mày giả trang làm đàn bà lẻn vào chùa để trao cho Trí Quang chỉ thị của Trung Ương Cục Miền Nam. Mày còn nhớ chỉ thị gì Trung Ương Cục ra lệnh cho thầy mày không? Tao không có chứng cớ gì để bảo Trí Quang là cộng sản; nhưng hành động hô hào Phật tử mang bàn thờ xuống đường cản lối hành quân của Quân đội; gây rối liên tục ở hậu phương khiến cho tình hình chính trị bất ổn, thì mày hãy nói cho tao nghe Trí Quang ở phía nào?
Hầu hết những trí thức, văn nghệ sĩ danh tiếng, con nhà tiểu từ sản đều tham gia Mặt trận Việt Minh giúp Hồ Chí Minh đánh Pháp. Thành phần vô sản chưa biết đọc, biết viết thì làm gì biết chiến lược, chiến thuật để đánh Tây? Thế nhưng khi thành công, cộng sản đã chà đạp trí thức một cách dã man. Trí thức nào đầu hàng Đảng thì trở thành bồi bút nịnh bợ một cách vô liêm sỉ. Cộng sản khủng bố, dùng miếng ăn để hạ phẩm giá con người, biến con người thành con vật. Hành động trắng trợn đó đã xảy ra trên đất Bắc, đã được cụ Hoàng văn Chí viết ra trong tác phẩm “Trăm Hoa Đua Nở” từ năm 1959, tại sao trí thức, lãnh đạo tôn giáo ở Miền Nam còn u mê chạy theo cộng sản? Mày có biết mày chạy theo các sư tranh đấu để ngày nay các tăng nhân Tu Viện Bát Nhã của Thiền sư Nhất Hạnh bị Công An Cộng Sản hành hung mà mày đứng trơ mắt nhìn? Đáng lý ra hạng trí thức “chạy theo” đó phải gục mặt xuống, ăn năn, hối lỗi. để được đồng bào khoan thứ mới phải! Lý lẽ gì mà mày đòi phản biện?
Chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa quốc tế, do Liên Xô và Trung Cộng đứng đầu. Đảng Cộng Sản Việt Nam hoạt động theo hệ thống hàng dọc, tức là mọi công tác Đảng đều phải báo cáo cho Anh Hai Nga, anh Ba Tầu. Ông Hồ Chí Minh không những ra lệnh thủ tiêu những nhà ái quốc Việt Nam yêu nước, mà còn vâng lệnh Staline thanh toán đảng viên cộng sản thuộc Đệ Tứ nữa. Khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” chỉ là trò bịp bợm, đúng không? Ngày nay trên các tờ công văn, kiến nghị, đơn khiếu nại đều ghi hàng chữ “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” mà không biết xấu hổ ư? Độc lập hồi nào?
Thực tiễn là cuốn sách sống động mở ra trước mắt cho mọi người; chứ đâu có gì là cao siêu huyền bí? Đâu cần phải có bằng cấp mới nhìn thấy dã tâm cộng sản? Năm 13 tuổi khi được tin hai ông bác, một ông chú bị đấu tố cho tới chết là tao đã ghê tởm cái bất nhân của cộng sản rồi. Nhà văn Dương Thu Hương lớn lên ở Miền Bắc, bị nhồi sọ bởi chủ nghĩa cộng sản, nhưng khi vào Nam sau Tháng Tư 1975, bà vào tiệm sách trông thấy những tác phẩm cộng sản như Tư Bản Luận, Tuyên Ngôn Cộng Sản bày bán công khai, thì tức khắc bà nhận ra ngay Miền Nam có tự do. Bà đã ngồi xuống vệ đường, ôm mặt khóc và nguyền rủa cộng sản đã bịp bợm, lừa dối bà. Nếu các ông Tướng cầm quân xâm lăng Miền Nam đều sớm có nhận thức và lòng yêu nước như nhà văn Dương Thu Hương, họ phải kéo quân quay trở lại Hà Nội để bắt bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và băng đảng ra trước vành móng ngựa vì tội lừa dối đồng bào Miền Bắc để gây nên cuộc chiến tranh đẫm máu vừa qua. Nước Việt Nam nay đã biến thành một trong những Con Rồng Châu Á, chứ đâu đến nỗi cắn răng chịu nhục vì bị bọn Tầu bắt nạt?!
Những trí thức tháp ngà như Jean-Paul Sartre, như Bertrand Russell … vì không chứng kiến thực tế mới đi bênh vực kẻ ác. Có hồi ông Sartre mắng: “kẻ nào chống cộng sản là con chó”, tại vì ông ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng cộng sản hành quyết ông phu xe vô tội như tao chứng kiến! (Từ Chợ Cống, nơi mày ở tới làng Phổ Nam không bao xa. Mày hãy tới làng Phổ Nam, giáp giới làng Phổ Thượng hỏi xem có ông phu xe kéo tên là Chu bị cộng sản chém đầu vào khoảng năm 1950 – 1951 thì mày biết ngay tao nói thật hay tao nói điêu). Còn những thanh niên Việt Nam có điều kiện đi du học nước ngoài, bày đặt bắt chước xu hướng tả khuynh Tây Phương để chứng tỏ mình là trí thức, lên án cuộc chiến đấu tự vệ của quân dân Miền Nam thì hoặc là vì ngu hoặc là vì gian lận, không có sự lương thiện tối thiểu của người trí thức chân chính! Mày có hiểu vì sao tao nói thế không, Xuân?
Sau khi Miền Nam bị cộng sản xâm chiếm, hàng triệu người Việt Nam liều chết nhào ra biển đi tìm tự do bất chấp gió to sóng cả, bão táp, hải tặc. Những người ra đi gồm các thành phần trung lưu, nghèo khổ và có cả cán bộ cộng sản tỉnh ngộ. Thế giới gọi đó là cuộc bỏ phiếu bằng chân, đã thức tỉnh lương tâm nhân loại. Jean-Paul Sartre hối hận, bèn đi đến các đảo để vỗ về, giúp đỡ thuyền nhân. Ca sĩ Joan Baez phản chiến nổi tiếng cũng giác ngộ, cô mời những người danh tiếng cùng ký bản tuyên cáo tố giác chính sách diệt chủng của Cộng Sản Việt Nam trước loài người. Trong khi ấy, các nhà trí thức tả khuynh Việt Nam ủng hộ cộng sản, các lãnh tụ tôn giáo Việt Nam tiếp tay Miền Bắc xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa thì im lặng, không tỏ ra một chút ân hận hay sám hối về hành động a tòng với cái ác. Những Jean-Paul Sartre, Joan Baez tỏ ra hối hận vì họ thật sự có lòng nhân đạo, nhưng chưa chứng kiến tận mắt cái ác của cộng sản. Còn những nhà trí thức Việt Nam thân Cộng, các lãnh đạo tôn giáo Việt Nam thân Cộng từng biết cái ác của cộng sản mà vẫn chạy theo, là vì ngu hoặc vì là gian lận nên không có cái lương thiện để ăn năn, hối hận. Mày thuộc vào hạng người vừa ngu, vừa gian lận đó.
Này Nguyễn Đắc Xuân,
Lẽ ra mày phải tỏ ra ăn năn, hối hận về việc mày gây tang tóc cho đồng bào ở Huế để nghiệp chướng của mày vơi đi. Mày đã không làm, mày lại càng gây thêm nghiệp chướng. Mày muốn được người ta gọi là nhà sử học, nhà Huế học phải không? Cộng sản là một tuồng nói dối từ trên xuống dưới, ai dám nói thật thì bị bỏ tù. Mày có đủ cái dũng để viết SỰ THẬTkhông, mà đòi viết sử?
Tao chỉ đọc bài mày tìm tòi, điều tra sự thất lạc cái nghiên mực “Tức Mặc Hầu” của vua Tự Đức là thấy ngay cái bản chất cộng sản ăn gian nói dối của mày. Cụ Vương Hồng Sển là người chơi đồ cổ được đánh giá như một nghệ sĩ tài tử, chứ không phải là nhà khoa học khảo cổ. Qua cuốn hồi ký “Hơn Nửa Đời Hư” của cụ thì độc giả nào cũng nhận thấy như thế. Bài nghiên cứu của mày hoàn toàn dựa vào cuốn sách của cụ Vương (chỉ có giá trị tiểu thuyết giải trí) mà mày dám kết luận ông Ngô Đình Diệm là người đánh cắp cái nghiên mực “Tức Mặc Hầu”. Gia đình họ Ngô đã làm gì tàn hại thân nhân mày mà mày đi bịa đặt những điều gian dối như thế? Sau khi cướp được chính quyền năm 1945, Trần Huy Liệu phải bỏ ra hơn ba tháng trời để kiểm kê bạc vàng châu báu Nhà Nguyễn, tại sao mày không hỏi tài sản khổng lồ ấy Đảng Cộng sản cất dấu đâu rồi, mà mày bỏ thời giờ đi tìm cái nghiên mực? Quý hồ gì cái nghiên mực? Tại sao mày không đi tìm Trương Tử Anh, Lý Đông A, Khái Hưng, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ bị Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp thủ tiêu, ném xác ở đâu?
Tao phải trích đoạn văn mày viết để những độc giả người Huế biết cái xảo ngôn của mày:Người Huế tin rằng, những ai ăn cắp vật dụng của nhà vua đem về nhà làm của riêng, nếu không bị bắt xử theo luật nhà Nguyễn thì gia đình đó cũng tàn mạt, không chết thì cũng không ngóc đầu lên nổi.  Phải chăng Tổng thống Ngô Đình Diệm nhận cái của cắp nghiên mực của vua Tự Đức là điềm báo trưóc dinh Gia Long sẽ bị tấn công, anh em nhà họ Ngô sẽ bị giết sau vụ Cách Mạng tháng 11-1963.”.
Trước kia mày phịa chuyện trong phòng ngủ của bà Ngô Đình Nhu có chiếc ghế khoái lạc. Nay mày phịa chuyện người Huế tin dị đoan để buộc tội gia đình họ Ngô bị thảm sát vì ăn cắp cái nghiên! Mày là cộng sản vô thần, trên đầu mày không có Phật, không có Chúa, mà mày tin rằng có sự quả báo hay sao hỡ Xuân? Thế tại sao năm 1945, Đảng Cộng Sản cướp chính quyền, cướp cả kho tàng châu báu, vàng bạc của Nhà Nguyễn mà tới nay người ta chưa thấy quả báo cho cộng sản chết đi? Rồi Tết Mậu Thân 1968, những đứa chôn sống hơn ba ngàn người dân Huế vô tội cũng chưa thấy bị quả báo?
***
Nguyễn Đắc Xuân,
Thư trước tao viết cho mày với tư cách là người học cùng lớp, ngồi cùng bàn nên tao có dụng ý kéo mày về chánh đạo. Nhưng mày không tỏ ra sám hối. Mày còn nói: “Ngựa đang chạy trên đường đua, đường còn dài chưa thể biết được con ngựa nào sẽ đến được đích.
Nay tao viết thư này cho mày với tư cách là công dân Hoa Kỳ. Tao không là Quốc Gia hay Cộng Sản để mày có thể nói tao còn ôm mối thù hận Quốc – Cộng. Tao cũng không phải là Việt Kiều. Hai chữ Việt Kiều do cộng sản đặt, cũng như hai chữ Ngụy Quân là do cộng sản đặt, tao chẳng bao giờ thừa nhận. Những gì thuộc về cộng sản thì cộng sản hãy ôm lấy mà dùng. Tao rất hãnh diện được làm công dân Hoa Kỳ, vì Hoa Kỳ là quốc gia vĩ đại.
Thấy tao dùng chữ vĩ đại, mày đừng tưởng tao nói đến sự giàu mạnh, diện tích đất đai rộng lớn, dân đông. Sự vĩ đại mà tao nói đến ở đây là sự bao dung, quảng đại của một thể chế chính trị dân chủ, văn minh. Hoa Kỳ không những đã giang tay ra đón những người Việt đã từng biểu tình đuổi Mỹ (Yankee go home), từng đốt Cơ quan Văn Hóa Mỹ; họ còn cho những người đó hưởng an sinh xã hội (welfare) và dịch vụ y tế (health care). Bằng cớ là ông dân biểu chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975 và dân biểu chế độ Cộng Sản sau năm 1975 – Nguyễn Công Hoan – người từng tưới xăng lên Hòa thượng Quảng Đức “tự thiêu”, đang sống ung dung ở Mỹ. Hòa thượng Hộ Giác hằng đêm lớn tiếng chống Mỹ trước Viện Hóa Đạo cũng đang tự do hành đạo, xây chùa ở Mỹ.
Là công dân Hoa Kỳ, tới tuổi hợp pháp mọi người có quyền ra tranh cử hoặc có quyền sử dụng lá phiếu để chọn người đại diện. Ai cũng có quyền công khai chỉ trích đương kim Tổng thống mà không bị nhân viên an ninh kêu tới đồn để “làm việc”. Ai muốn ra một tờ báo, một cuốn sách là cứ việc ra, chẳng cần phải xin phép xin tắc gì cả. Thậm chí quốc gia này được khai sinh bởi người Thiên Chúa Giáo, mà có ông Tiến sĩ “tị nạn” viết báo chửi Chúa Jesus cũng chẳng bị ai hạch xách, quấy nhiễu.
Thiết nghĩ, nếu không có sự can thiệp vào Miền Nam vào năm 1954 của Hoa Kỳ, không những một triệu người Bắc di cư  bị cuộc Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất nghiền nát; mà nhân dân Miền Nam cũng chịu chung số phận. Với cái lý lịch gia đình, chắc chắn tao sẽ bị cộng sản cho đi chăn trâu, chăn bò, chẳng bao giờ có niềm hãnh diện là cựu học sinh Quốc Học. Cho nên tao đội ơn nước Mỹ đã cho tao được sống như một con người đúng nghĩa con người. Mày đừng tưởng vì tao mang ơn Mỹ mà nói tốt về nước Mỹ. Ngay cả ông Trung tướng Trung Cộng đang tại chức – Lưu Á Châu – cũng ca ngợi nền văn minh Mỹ và nặng nề phê phán nòi giống Hán tộc. Thế mà các lãnh đạo cộng sản Việt Nam tới giờ phút này vẫn phải bám vào chủ nghĩa xã hội để được làm nô lệ Trung Cộng.
Đọc hồi ký Người Lính Già Đặng văn Việt, tao thấy thương ông anh tao quá sức! Một Trung Đoàn trưởng trẻ tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến trận, Đặng văn Việt đã đánh tan binh đoàn của Lepage và Charton của Pháp, tới khi về già bưng rổ bánh cam đi bán ngoài chợ trời, bị mấy thằng Công An đáng tuổi cháu chắt rượt đuổi mà đành bỏ chạy! Tao đã nói với anh Đặng văn Việt và mấy ông “lão thành cách mạng” đừng tự hào về cái chuyện đánh Tây nữa! Phải chi đừng đánh Tây, đừng đuổi Mỹ thì ngày nay Việt Nam đã có tự do dân chủ như các nước từng bị đô hộ rồi! Đâu đến nỗi Người Cha Đẻ Quân Đội Nhân Dân – Tướng Võ Nguyên Giáp – xuống nước viết kiến nghị xin mấy đứa con ngưng khai thác Bauxite ở Tây Nguyên mà chẳng đứa nào thèm nghe?! Các Cụ càng khoe nhiều tuổi đảng, nhiều thành tích, nhiều huy chương thì các Cụ càng phạm trọng tội với dân tộc thôi!
Vừa rồi, giáo sư Trần Phương – Nguyên Phó Thủ tướng Cộng Sản – chủ trì cuộc hội thảo gồm các cựu quan chức cỡ bự như Phó Thủ tướng Vũ Khoan, mà ông Bùi Tín gọi là những trí tuệ hàng đầu của dân tộc. Chẳng hiểu ông Bùi Tín mỉa mai hay nói thật. Nếu ông Bùi Tín nói thật thì tội nghiệp cho cái dân tộc Việt Nam này quá! Bởi vì theo Đảng đã lâu, leo lên tới địa vị lãnh đạo mà chẳng một ông “trí tuệ hàng đầu dân tộc” nào mô tả được cái hình thù xã hội chủ nghĩa như thế nào! Lẽ ra, trước hết, các ông phải bày tỏ sự sám hối, xin lỗi nhân dân vì đã nhắm mắt đi theo, rồi dẫn dắt quần chúng đến cái đích không tưởng, thì có lẽ nhân dân sẽ mạnh dạn cùng các ông đứng lên dẹp bỏ chủ nghĩa cộng sản!
Tao mới đọc hồi ký của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh – Nguyên Đại Sứ Việt Nam tại Trung Cộng – cũng thấy ông ấy gọi Mỹ là đế quốc xâm lược! Chao ôi! Cái não trạng của các bậc lão thành cách mạng còn “đóng băng” như thế thì có cách nào để thoát ra khỏi nanh vuốt của Tầu đây?
Xuân à! Trước nỗi trăn trở của tao, có lẽ mày sẽ nói tao bây giờ là dân Mỹ, không việc gì xen vào nội tình nước Việt Nam phải không? Nếu mày nghĩ như thế là mày đã mất tính người. Những ngoại nhân chẳng có máu huyết gì với dân tộc Việt Nam, họ còn lập ra Hội Y Sĩ Không Biên Giới, Hội Nhà Báo Không Biên Giới để giúp đỡ bệnh nhân Việt Nam, để bênh vực quyền tự do ngôn luận cho Việt Nam. Huống chi tao tuy là dân Mỹ, nhưng máu huyết tao vẫn là Việt Nam, mồ mả tổ tiên, cha mẹ tao vẫn còn nằm trên đất Việt Nam. Nghĩ tới những người cùng máu huyết, mồ mả tổ tiên, cha mẹ bị thằng Tầu chà đáp, làm sao tao nguôi được mối hận này? Tao ghét nhất cái luận điệu cộng sản đổ tội cho những người ngoài này đòi hỏi nhân quyền cho xứ sở là phần tử chống Tổ Quốc! Núp đằng sau Tổ Quốc, làm chuyện tồi bại nhưng hễ ai động đến chủ nghĩa xã hội là đưa chiêu bài Tổ Quốc ra chống đỡ! Chưa có một nhà cầm quyền nào trên thế giới lại có hành vi tồi bại như cái đảng Cộng sản VN!
Cụ Hoàng Minh Chính – Nguyên Viện trưởng Viện triết học Mác-Lê – tức là người từng dạy môn triết vô sản cho lớp lãnh đạo sau này. Thế mà khi sang Hoa Kỳ chữa bệnh, cụ Chính chỉ nói chủ nghĩa xã hội hỏng rồi, về nước cụ liền bị đám côn đồ dùng dầu nhớt trộn với phân người tạt vào nhà. Thử hỏi có chế độ nào trên đời này bẩn hơn thế không? Các bậc “cách mạng lão thành” không cảm thấy xấu hổ vì đã tiếp tay tạo dựng lên cỗ máy cai trị nhớp nhúa này hay sao? Nhạc sĩ Tô Hải còn dám dõng dạc đòi dẹp bỏ cái chủ nghĩa ác ôn ấy. Tại sao các cụ lão thành cứ tiếc nuối cái dĩ vãng? Hay là tại vì con cháu các cụ bây giờ là những đại gia, đại tư bản Đỏ, sợ há miệng mắc quai?
Này Nguyễn Đắc Xuân,
Nếu mày theo dõi những bài viết của tao, mày sẽ thấy trong mỗi bài viết, tao đều đề nghị một giải pháp cứu nước có lý, có tình và khả thi. Rất thực tiễn, tao chẳng phải là loại người viết cho sướng tay, nói cho sướng miệng. Vừa rồi tao viết bài “Hết Thuốc Chữa” vì đọc bản dự thảo cương lĩnh Đại Hội XI vẫn thấy nhai đi nhai lại một luận điệu tối nghĩa đã cũ mèm. Năm năm trước, Phạm Thế Duyệt nói rằng khi đánh Pháp, chỉ có một mình đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo cuộc kháng chiến, thì nay đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo là đương nhiên. Năm nay, Đinh Thế Huynh giống như loài bò nhai lại, cũng bắt chước Phạm Thế Duyệt lặp lại y chang! Lãnh đạo Đất Nước để cho Tầu nó chiếm biển đảo, mà không dám hé răng? Lãnh đạo Đất Nước để cho Tầu nó giết ngư dân, mà chỉ biết cúi mặt? Lãnh đạo Đất Nước để thay Tầu đánh đập dân oan khiếu kiện, bỏ tù thanh niên nam nữ mặc áo thun vẽ chữ “Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”? Hết thuốc chữa rồi! Nhưng tao nghĩ lại, vẫn còn một phương thuốc mà tao đã đề nghị trước đây:
Đó là vận động Hoa Kỳ cho Việt Nam trở thành một tiểu bang của nước Mỹ. Chỉ còn có cách ấy, nhân dân ta mới có thể chống nổi tham vọng bành trướng của người Đại Hán. Mày nghĩ rằng tao đề nghị như thế là bán Tổ Quốc Việt Nam cho ngoại bang phải không? Cũng đành lòng thôi! Tao nhận thấy cái đường lối cai trị của Đảng Cộng Sản hiện nay, trước sau gì rồi Việt Nam cũng trở thành Giao Chỉ Quận. Thà làm một tiểu bang của Hoa Kỳ, người dân Việt Nam sẽ có đủ các quyền tự do, các giá trị làm người được Hiến Pháp do ông Jefferson viết ra bảo đảm. Còn Hiến Pháp Việt Nam (dù năm 1946) chỉ là thứ trang trí cho có vẻ huê dạng dân chủ mà thôi. “Thà làm công dân nước Mỹ; con hơn làm nô lệ nước Tầu”, không sướng sao?
Ngày trước Nguyễn Vỹ đã nói “làm nhà văn An Nam khổ như chó” (thời Tây đô hộ) vì nghèo. Bây giờ dưới chế độ cộng sản, nhà văn Việt Nam còn nhục hơn con chó, vì chỉ mới sủa bậy một chút là bị bỏ tù, bị đánh đập, bị quản chế ngay! Làm con chó ở Mỹ sướng lắm! Bất cứ chủ chó nào ngược đãi chó là bị hàng xóm gọi cảnh sát can thiệp ngay! Không như ở Việt Nam, Công An đánh chết người vô tội cũng chẳng bị pháp luật trừng trị.
Việt Nam trở thành tiểu bang Hoa Kỳ, người Việt Nam sẽ có hy vọng làm Tổng thống của đại cường, không có ai dám khinh dễ. Ông Obama bố sang Hoa Kỳ chơi một vòng rồi trở về Phi Châu, để lại một giọt máu – Barrack Hussein Obama – trở thành Tổng thống là một minh chứng hùng hồn nhất. Các đại gia lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã lo xa, đều đem tiền ăn cướp của dân, sang Mỹ mua nhà to cả rồi! Chỉ hiềm một nỗi Hoa Kỳ không chấp thuận cho làm một tiểu bang của họ thôi!
Nguyễn Đắc Xuân à! Tao không thèm chửi mày đâu! Mày là thứ cộng sản tép riu. Mang tiếng giết bạn bè (Trần Mậu Tý) mà mày chỉ được cộng sản thí cho cái chức hội viên Hội Văn Nghệ Sĩ Thừa Thiên thì danh giá gì?! Hãy sám hối đi! Đừng huyênh hoang cái giọng “chưa biết con ngựa nào tới đích”, nghe lố bịch lắm! Những “trí tuệ hàng đầu” còn chưa biết đàng trước hình thù cái đích ra sao. Cỡ mày mà đòi thách thức thì chú Ba Trương Tấn Sang lên làm Chủ Tịch Nước cũng chẳng có gì lấy làm lạ!
© Bằng Phong Đặng văn Âu
1- Nguyễn Đắc Xuân xử bắn Trần Mậu Tý.


Rạng sáng ngày mồng hai Tết, tại khu vực cửa Đông Ba thuộc Quận I thị xã Huế, đội An Ninh và tự Vệ của Nguyễn Đắc Xuân đã dẫn 6 nạn nhân ra đứng sắp hàng ngang úp mặt vào tường tại thượng thành ngay cửa Đông Ba. Nhiều nhân chúng đã kể lại cho ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên/ Huế rằng họ nhận diện được 2 nạn nhân trong 6 người nầy là:
- Ông chồng bà Nội thương gia, chủ tiệm xe đạp tại gần cuối đường Phan Bội Châu.
- Sinh viên Trần Mậu Tý.
Các nhân chúng cũng đã nhận diện được ngoài tiểu đội VC có mặt tại hiện trường, còn có Nguyễn Đắc Xuân, giáo sư Tôn Thất Dương Tiềm, giáo sư Hoàng Văn Giàu.
Chính Nguyễn Đắc Xuân đã đích thân xử bắn Trần Mậu Tý, và giáo sư Tôn Thất Dương Tiềm ra lệnh cho Tiểu đội VC xử bắn 5 nạn nhân kia.

Vậy Trần Mậu Tý là ai mà Nguyễn Đắc Xuân đã đích thân xử bắn?
Trần Mậu Tý chính là nhân viên tình báo của ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên/ Huế hoạt động trong lòng địch. Anh cũng là đảng viên đảng Đại Việt.
Trong suốt thời gian cuộc tranh đấu 1966, Trần Mậu Tý còn là sinh viên Đại học Huế. Khi Nguyễn Đắc Xuân theo lệnh Trí Quang và Trung Tá VC Hoàng Kim Loan thành lập 3 đại Đội Sinh Viên Quyết Tử, thì Trần Mậu Tý là một trong 3 đại đội Trưởng đại đội Quyết Tử. Trần Mậu Tý và Nguyễn Đắc Xuân là đôi bạn thân. Tuy là người quốc gia chân chính, nhưng Trần Mậu Tý rất nặng tình bạn. Trần Mậu Tý đã giúp Nguyễn đắc Xuân thoát hiểm, khỏi bị chúng tôi vây bắt khi Nguyễn Đắc Xuân đang trốn tại chùa Tường Vân đợi giao liên VC đưa lên mật Khu vào tháng 7/1966.
Trần Mậu Tý bất cẩn đã để lộ là nhân viên tình báo và là đảng viên đảng Đại Việt, nên khi đột nhập vào thành phố, không như người bạn nặng tình nặng nghĩa phía quốc gia, Nguyễn Đắc Xuân quyết tìm bắt ngay cho được Trần Mậu Tý và thẳng tay xả súng Ak 47 vào người Trần Mậu Tý. Trần Mậu Tý đã nhận lãnh cái chết thê thảm từ chính người bạn thân, người mà Tý vì tình cảm, đã giúp trốn thoát, nay trở về giết Tý. Câu nói “cứu vật, vật trả ơn, cứu nhơn, nhơn trả oán” quả không sai khi áp dụng cho bọn cộng sản.
Một nén hương lòng cho Trần Mậu Tý, một nhân viên tình báo của ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên/Huế, đã bỏ mình vì tận tụy với chính nghĩa VNCH, với đồng bào. Xin được vinh danh anh, cho dù là đã quá trễ. Bốn mươi mốt năm rồi Tý!

2- Giáo Sư Hoàng Phủ Ngọc Tường Chủ Tịch Tòa Án Nhân dân tại truờng Gia Hội Quận II thị xã Huế
Trong những ngày đầu chiếm Huế, Tống Hoàng Nguyên, trưởng Ban An Ninh Khu ủy Trị Thiên, cùng hai thành ủy viên Thành ủy Huế là Hoàng Kim Loan và Hoàng Lanh thiết lập Tòa Án Nhân Dân đầu tiên tại trường học Gia Hội, thuộc Quận II thị xã Huế. Ông Quan Tòa của tòa án nhân dân là giáo sư Hoàng Phủ Ngọc Tường. Hiện diện trong buổi đấu tố có Nguyễn Đắc Xuân, trưởng đoàn An Ninh Bảo Vệ Khu Phố, Hoàng Phủ Ngọc Phan, sinh viên y khoa, Nguyễn Thiết chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Quận II, Nguyễn Bé, chủ tịch khu phố. Ngồi đằng sau là Hoàng Lanh và Hoàng Kim Loan, cùng tham dự và quan sát phiên tòa
Nạn nhân thuộc thành phần Công Chức, Quân Nhân, Cảnh Sát, trốn tại nhà, bị bắt. Ông tòa Hoàng Phủ Ngọc Tường xếp họ vào loại ác ôn.
Một số khác là cô nhi quả phụ, vợ con của anh em quân nhân, cảnh sát, Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, cán bộ Xây dựng Nông Thôn đã tử trận. Tất cả những người nghèo khổ nầy, đi làm tạp dịch như dọn dẹp phòng ngủ, giặt quần áo v.v…cho lính Mỹ tại căn cứ Dạ Lê, Phú Bài hoặc ở cơ quan MAC-V kiếm sống, nuôi con. Số người này được ông tòa Tường xếp vào lọai làm việc cho tình báo Mỹ CIA.
Với những tội danh nêu trên, tất cả phải bị nhân dân anh hùng Thừa Thiên-Huế và Chính quyền Cách mạng trừng phạt đích đáng để làm gương. Đó là bản án tử hình!
Kết quả có 204 nạn nhân lãnh bản án tử hình. Tất cả bị chôn sống ngay tại chỗ, trong khuôn viên trường Gia Hội.
Tháng 5/1972 khi ty CSQG Thừa Thiên bắt được Trung Tá VC Hoàng Kim Loan, đích thân tôi và một số sĩ quan cảnh sát khác đã thẩm vấn y, và điều tra rất kỷ về Tòa Án Nhân Dân tại trường Gia Hội Quân II thị Xã Huế, thì Trung Tá VC Hoàng Kim Loan nói như sau:
“Tống Hoàng Nguyên , Hoàng Lanh và tôi hội ý với nhau. Lúc đầu có ý định đưa Nguyễn Đắc Xuân làm chủ tịch phiên tòa, nhưng sau đó chúng tôi chọn Hoàng Phủ Ngọc Tường, bởi lẽ, vào thời điểm đó, Hoàng Phủ Ngọc Tường đang giữ chức Tổng Thư Ký Lực Lượng Liên Minh Dân Chủ Dân Tộc Hòa Bình. Đây là một lực lượng kết hợp các thành phần trí thức, tôn giáo, những lực lượng và những cá nhân có uy tín tại Huế đứng lên chống Thiệu Kỳ, chống Mỹ. Vậy tòa án Nhân Dân giao cho Tổng thư ký của lực lượng này, đại diện dân chúng Huế ngồi xử các tên ác ôn, các tên tay sai của Thiệu-Kỳ và Mỹ, là thích hợp và thuận lòng dân.”

3- Hoàng Phủ Ngọc Phan bắt và sát hại bốn giáo sư Y Khoa người Đức, thầy của Phan, và bắn chết 3 người bạn sinh viên y khoa.
Theo chương trình trợ giúp của chính Phủ Cộng Hòa Liên Bang Đức với trường Đại Học Y Khoa Huế, bốn vị bác sĩ người Đức có tên là:
- Bác Sĩ Raimund Discher.
- Bác Sĩ Hort Gunther Kranick và vợ
- Bác sĩ Slois Alterkoster.
Họ đến Huế giảng dạy tại trường Đại Học Y Khoa, đồng thời còn làm việc tại bệnh viện Trung Ương Huế. Họ là ân nhân của hằng ngàn bênh nhân địa phương. Vậy mà những ngày đầu chiếm thành phố, nhiều nhân chứng đã khai với ty cảnh sát Thừa Thiên/Huế rằng, họ thấy rõ Hoàng Phủ Ngọc Phan đi cùng toán An Ninh Thành đến vây bắt 4 vị thầy của mình, và sau đó tham dự vào cuộc chôn sống bốn bác sĩ này tại vùng gần chùa Tường Vân.
Ngoài ra, khi chiếm và lục soát đập phá một số phòng ốc và dụng cụ của trường Đại Học Y Khoa, Hoàng Phủ Ngọc Phan đã bắt gặp một người bạn học của y đang lẫn trốn với người em gái trong đó, Phan đem người bạn này ra bắn ngay truớc sự chứng kiến kinh hoàng của người em gái. Hoàng Phủ Ngọc Phan bắn sinh viên này vì tình nghi anh ta làm cho tình báo CIA. Sau đó Hoàng phủ Ngọc Phan bắt cô gái dẫn về nhà của cô ta để tìm kiếm thêm hai người anh của cô ta ở đường Hàm Nghi thuộc quận III thị xã Huế.
Khi Hoàng Phủ Ngọc Phan và toán VC An Ninh Thành ập vào nhà, hai người anh của cô ta đang trốn trên gác. Những loạt đạn AK 47 của đám An ninh Việt Cộng và của Hoàng Phủ Ngọc Phan đã đốn ngã hai thân xác từ trên gác rơi xuống nền nhà. Mọi người trong gia đình kinh hoàng gào thét. Ông Cụ Nội của cô ta, uất hận chữi rủa Hoàng Phủ Ngọc Phan, bị Phan bắn một lọat AK vào người, ông cụ ngã xuống chết tươi tại chỗ. Cô gái đó nay là một thiếu phụ và cách đây gần một năm đã kể lại với tôi câu chuyện đau thương nầy bằng một giọng nói đầy đau buồn:
“ Ông biết không, chứng kiến cảnh ba người anh ruột và ông nội bị bắn chết trước mắt mình, tôi xin lỗi ông mà nói như thế nầy: “Khi đó tôi quá sợ đã đi tiểu và đi tiêu trong quân hồi nào mà không hay”.
“Mẹ tôi đã điên loạn, và mất trí gần một năm sau đó, tôi cũng vậy”.Thiếu phụ đó đã viết bản trường thuật đầy đử sự việc trên cho tôi, và bà ta bằng lòng đứng ra tố giác và làm nhân chứng vụ này, một khi mà chuyện tội ác Mậu Thân được đưa ra trước Tòa Án Hình Sự Quốc Tế.
Vì lý do an ninh của bà ta và gia đình, tôi không thể tiết lộ danh tánh và nơi cụ ngụ của bà ta, chỉ có thể nói rằng, bà ta hiện đang định cư tại Hoa kỳ và sẵn sàng phối hợp với chúng ta đứng ra truy tố tên sát nhân Hoàng Phủ Ngọc Phan ra Tòa án Hình Sự Quốc Tế về tội diệt chủng.
Tóm lại, Hồ Chí Minh, Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam và những kẻ nội thù, những tên Việt Cộng nằm vùng, là những tên đồ tễ, những kẻ giết hại dân Huế không gớm tay trong những ngày đầu xuân Mậu Thân 1968 tại Huế.
Huế 624 giờ kinh hoàng, Huế, địa ngục trần gian có thật!
Huế chỉ trong 624 giờ đã có 5327 thường dân vô tội bị Việt Cộng sát hại và 1200 người bị bọn chúng bắt đi mất tích. Đây là một cuộc tàn sát của đảng cộng sản đối với người dân Miền Nam, dã man tàn bạo chưa từng có trong lịch sử Việt.
Trong số 5327 người bị sát hại, có một số là viên chức quân, cán, chính, các vị tu sĩ và một số nhân viên ngọai quốc, được liệt kê như sau:

1- Ông Trần Đình Thương, Phó thị Trưởng thị xã Huế bị bắn ngay trước tư gia.
2- Thượng Nghị Sĩ Trần Điền bị bắt tại dòng Chúa Cứu Thế, sau này tìm ra thi hài tại Lăng Xá Bàu.
3- Ông Bửu Lộc bị bắt và dẫn ra Bắc
4- Thiếu tá Từ Tôn Kháng, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Xây Dựng Nông Thôn bị bắn chết tại tư gia.
5- Nguyễn văn Cư, Phó Giám Đốc CSQG/Vùng I bị bắn chết tại tư gia.
6- Lê văn Phú, Quận Truởng Quân II bị bắn chết tai tư gia.
7- Trân văn Nớp, trưởng ban Nhân Viên BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế, bị bắn chết gần tư gia.
8- Ông Nguyễn Văn Đãi, Phụ tá Đại Biểu Chính phủ, bị bắt đưa ra Bắc.
9- Ông Nguyễn Khoa Hoàng, chánh án Tòa Thượng Thẩm Huế, cùng người con trai, bị bắn chết tại tư gia.
10- Thiếu tá Bửu Thạnh, Ủy viên tòa án Quân Sự mặt trận, bị bắt và bị bắn chết.
11- Chuyên viên nguyên tử lực giáo Sư Lê văn Thi và phụ thân bị bắt và bị chôn sống gần xã Thủy Xuân.
12- Bốn vị giáo sư đai học Y Khoa người Đức Tình nguyện giảng dạy tại trường Đại Học Y khoa Huế.. Ngoài ra bốn vị này làm còn việc tại Bệnh viện Trung Ương Huế, cứu sống rất nhiều bênh nhân. Tất cả đều bị bắt và bị chôn sống:
- Bác Sĩ Raimund Discher
- Bác Sĩ Hort Gunther Kranickvà bà vợ
- Bác Sĩ Slois Alterkoster
13- Linh Mục Dom Roman Guillaurn bị bắn chết ngay tại dòng tu Thiên An.
14- Linh mục Urban và Gay thuộc Dòng tu Thiên An cũng bị bọn chúng bắt đi, sau đó tìm được xác của họ gần lăng Vua Đồng Khánh.
15- Linh mục Bửu Đồng bị bắt và sau đó tìm được xác tại Phú Xuân.

Căn cứ theo báo cáo cửa lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên và thị xã Huế, và cá nhân tôi đã hiện diện tại tất cả các hiện trường, có khoảng 19 địa điểm có mồ chôn tập thể ở một số quận tại tỉnh Thừa Thiên và 3 quận ở thành phố Huế, được liệt kê như sau:

1- Quận I:
Mồ chôn tập thể gần cửa Đông Ba.

2- QuậnII:
Trường học Gia Hội, Bãi Dâu, chùa Áo Vàng tức Tăng Quang Tự.

3- Quận III:
Sau lưng Tiểu Chủng Viện.

4- Quận Hương Thủy:
Cồn Hến, Lăng Xá Bàu, Xăng Xá Cồn, Nam giao, gần Chùa Tường Vân, cạnh lăng vua Tự Đức, lăng vua Đồng Khánh, cạnh lăng Đông Cung Thái Tử Nguyễn Phúc Cảnh, Chùa Từ Hiếu, Nhà máy nước Vạn Niên, đồi Quãng Tế, khu vực dòng tu Thiên An, Lăng Vua Khải Định, Làng Châu Chữ.

5- Quận Hương Trà:
Cầu An Ninh, trường tiểu học An Ninh Hạ, chợ Thông, trường Văn Chí.

6- Quận Phú Vang.
Vùng Tiên Nộn

7- Quận Phú Thứ:
Vùng Đồng Di, Tây Hồ.

8- Quận Nam Hòa :
Vùng Định Môn, Lăng Vua Gia Long, Khe Lụ, Khe Đá Mài.
Mỗi mồ chôn tập thể, ít thì năm, mười thi hài, nhiều thì vài trăm thi hài.

Có thể nói

- Huế trước Mậu Thân 1968:
Dân chúng sửa soạn đón xuân trong niềm hân hoan của những ngày thành bình hưu chiến không tiếng súng.
- Huế trong những ngày Tết Mậu Thân 1968:
Dân chúng đón xuân trong nỗi kinh hoàng bị Cộng Quân và Việt Cộng nằm vùng tấn công, trong súng nỗ vang trời từ bốn phương tám hướng, trong máu và nước mắt, trong thây người và thây người

- Huế sau 26 ngày Tết Mậu Thân 1968:
Dân chúng Huế đón xuân trong hoang tàn, đổ nát, trong tang tóc đau thương, trong chờ đợi mòn mõi người thân, những người đã bị VC bắt dẫn đi, mãi vẫn chưa thấy về.
Rồi ngày tháng qua, họ chợt hiểu. Những người thân yêu của họ bị Việt Cộng bắt đi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Họ biết rằng, tất cả đã bị giết bằng cách chôn sống, bằng mã tấu, bằng vật cứng đập vào đầu. Thân xác những người này đã bị vùi lấp dưới hầm sâu, hố cạn, đây đó trên đồi núi Thừa Thiên-Huế.

- Huế sau Mậu Thân 1968:
Huế với hằng ngàn cổ quan tài đơn sơ xếp thẳng hàng, với khăn tang áo chế đầy đường, đầy phố. Huế phủ kín một màu tang. Một giải dài vô tận khăn tang trắng kéo dài từ thành phố lên tận Ba Đồn, nơi an nghỉ tập thể của hằng ngàn dân lành vô tội.
Đã bốn mưoi mốt năm trôi qua, đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn lặng thinh, giấu nhẹm, chối bỏ vụ tàn sát diệt chủng này. Những tội đồ, những tay sát thủ, những quỹ dữ nhúng tay vào máu dân lành vô tội tại Huế, Mậu Thân 1968 nhờ vào sự ém nhẹm của đồng bọn đảng cầm quyền, vẫn được an nhiên tự tại trước lưới trời lồng lộng. Chúng, Nguyễn Đắc Xuân, anh em Hoàng Phủ, Nguyễn thị Đoan Trinh, Nguyễn Đóa, thầy bói Diệu Linh, v.v, vẫn gượng gạo cố chối tội sát nhân.
Vào ngày 1 tháng 2 năm 2008, tức là ngày 25 tháng Chạp năm Đinh Hợi, 5 ngày nữa là Tết Mậu Tý, Trung Uơng đảng Cộng Sản Việt Nam mở một cuộc mít-tinh diễn hành rầm rộ kỷ niệm 40 năm ”Chiến thắng Mậu Thân 1968” tại thành phố Sài Gòn. Nhiều cấp lãnh đạo cũ và mới của Trung Ương đảng Cộng Sản đều có mặt ăn mừng giết được tổng cộng 6527 người và phá hủy di tích lịch sử cố đô.
Chúng làm điều càn rỡ này, mục đích để khỏa lấp tội ác!

Chúng khỏa lấp được không?
Trong lúc bọn chúng làm lễ “40 năm chiến thắng Mậu Thân”, với cờ xí sặc sỡ, múa ca nhảy nhót vang lừng, thì tại Huế, 5327 bàn thờ vong linh dân lành vô tội cũng âm thầm đơn sơ hương khói. Thân nhân của những vong linh này đang nuốt nước mắt cho sự oan khiên phẫn nộ thấu trời. Lễ nào cũng gọi là lễ, nhưng có những lễ trái với đạo làm người, trái với luân thường đạo lý. Đó là lễ hội ăn mừng Mậu Thân của cộng sản. Chúng ăn mừng phá hủy được cố đô của bọn phong kiến! Chúng ăn mừng giết được tổng cộng 6537 người Việt Nam!
Câu hỏi được đặt ra: Ai đã ra lệnh, ai thi hành, ai chịu trách nhiệm vụ tàn sát dân Huế trong Mậu Thân năm 1968?
Bộ chính trị đảng Công Sản Việt Nam vẫn phớt lờ không đá động đến biến cố lịch sử đầy máu này, như họ đã từng không đếm xỉa gì đến các tội ác trước đây của họ như Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Xét Lại Chống Đảng v.v.
Nhưng điều tệ hại nhất là chúng lại còn ĂN MỪNG MẬU THÂN!!
Trời cao đất rộng sao vẫn để bọn vô nghì này tồn tại?

- Cựu Đại Tá Cộng Sản Bùi Tín, hiện đang sống tại Pháp, một đảng viên Cộng Sản lâu đời, đã gián tiếp biện hộ cho Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam bằng cách đổi trắng thay đen như sau:
“ Khi mở cuộc tiến công vào Huế, bộ đội miền Bắc đã cơ bản chiếm được thành phố Huế, vào đêm mồng 4 tháng 2, ngay lúc ấy đã có 5 ngàn Sĩ Quan, quân nhân đủ lọai ra trình diện.
Trong bản quy định kỷ luật chiến trường có ghi:
Không được đánh đập tù binh, chỉ có các cán bộ chỉ huy và chuyên môn mới được hỏi cung tù binh…
Kiểm tra lại thì không một ai, không một cấp nào ra lệnh thủ tiêu tù binh cả.”

Thưa ông Bùi Tín, miệng lưỡi những tên Cộng Sản điếm đàng xưa nay đều như vậy! Xin ông đừng đi vào vết xe đổ này. Thực tế làm gì có chuyện 5 ngàn sĩ quan, quân nhân VNCH đủ loại ra trình diện các đồng chí của ông Bùi Tín trong đêm 4 tháng 2 năm 1968. Ông Bùi Tín, một người cộng sản đã cảnh tỉnh, một người Việt Nam từng theo cộng sản tương đối có tư cách, ông đã thấy rõ ràng đảng cộng sản là Cơ Sở Sản Xuất Tội Ác, sao ông vẫn còn có thể bịa đặt để binh vực đến như thế?
Nếu 5 ngàn quân nhân quân lực VNCH ra trình diện, Hồ Chí Minh và đảng cộng sản để yên cho họ? Ông nói chuyện thần thoại đấy sao? Thưa ông Bùi Tín?

Xin ông vui lòng trả lời tôi, Liên Thành, cựu chỉ huy trưởng lực lượng CSQG Thừa Thiên/ Huế, và tập thể như anh em chiến hữu của tôi, và nhất là đồng bào Huế, câu hỏi trên.

Thực tế là 5327 thường dân Huế vô tội, một số bị lùa bắt, một số vì tin lời dụ dỗ của bọn chúng, ra trình diện trong thời gian 22 ngày chiếm đóng Huế, đã bị các đồng chí của Ông Bùi Tín bắt giết. Họ không mặc quân phục, cũng chẳng cầm súng chiến đấu tại mặt trận. Họ chẳng là hàng binh và cũng chẳng phải tù binh, họ chỉ là dân thường, tại sao đảng cộng sản lại ra lệnh giết họ?
Con số 5327 thường dân bị giết là “tù” dân sự, một số bị bắn chết tại nhà, tại thành phố, số lớn còn lại bị các đồng chí của ông Bùi Tín sát hại truớc khi thua trận tháo chạy. Vậy mà ông Bùi Tín còn nói những người bị sát hại là do bom đạn của Mỹ và VNCH! Nay, một số tên Việt Cộng Nằm Vùng như anh em Hoàng Phủ, Nguyễn Đắc Xuân cũng bắt chước luận điệu quen thuộc của ông và đảng cộng sản để chối tội. Lời chối tội này còn ấu trĩ và hài hước lắm, làm sao che mắt thế gian?

Xin Hỏi ông Bùi Tín, bom đạn nào của Mỹ của VNCH làm cho 5327 nạn nhân bị chết? khi mà tất cả khi khai quật tử thi, các bác sĩ pháp y đã nhận định một số bị chết vì ngột thở vì bị chôn sống, một số khác chết vì bị vật cứng đập vào đầu bể sọ?
Chúng tôi, những nhân viên công lực và chuyên viên của chính phủ VNCH, chúng tôi được huấn luyện và đào tạo để làm nhiệm vụ dưới ánh sáng mặt trời, dưới ánh sáng của công lý, luật pháp, sự thật và dưới ống kính của báo chí quốc nội quốc tế, không phải như các ông và cựu đồng chí các ông, đó là thực thi bạo lực cách mạng dưới ánh đuốc soi đường của Mác Lê, của những tên đồ tể thế giới: Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh v.v mà thành tích giết trên 100 triệu người trên thế giới là bằng chứng không thể chối cãi. Cho nên, lời đổ tội để chạy tội này chỉ làm tăng sự khinh thường của người dân Việt Nam và của anh em quân nhân, cảnh sát quốc gia VNCH chúng tôi với đối với bọn cộng sản và bọn đầy tớ nằm vùng của chúng mà thôi.
Ông cố xuyên tạc sự thật để chạy tội sát nhân, diệt chủng cho Hồ Chí Minh, cho đảng Cộng Sản Việt Nam, liệu ông có làm được điều này với lịch sử? Hay là hành động đó chỉ làm giảm uy tín cả nhân của ông?
Xin tặng ông và bất cứ những ai cố tình bênh vực tội ác của bọn cộng sản Việt Namvài câu thơ của Tố Hữu:


Giết giết nữa bàn tay không phút nghĩ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Xít Ta Lin bất diệt!
- Nguyễn Đắc Xuân tên đại đồ tể sắt máu, giết người không gớm tay cũng đã chối tội, “ Ngay khi trân đánh bắt đầu, tôi ở tuyến đầu của Bộ Chỉ huy Cánh Bắc. Vài ngày sau lui về phía sau lo cho thương binh!”.
Như vậy cuộc tàn sát dân lành vô tôi tại Huế trong suốt 22 ngày Nguyễn Đắc Xuân không nhúng tay vào sao? Có kẻ nào đó đã giả dạng Nguyễn Đắc Xuân? một Nguyễn Đắc Xuân sắt máu, hận thù, vai mang AK47, tay cầm súng lục K54, rút súng bắn thường dân, ngụy quân, ngụy quyền, công an, cảnh sát ngụy không chút nương tay. Không phải là Nguyễn Đắc Xuân, mà là kẻ nào đó đã giả dạng? Kẻ đó hẳn cũng đã giả dạng Nguyễn Đắc Xuân bắn chết Trần Mậu Tý, người bạn chí thân của Nguyễn Đắc Xuân, đã từng nặng tình giải thoát cho y?
Và cũng kẻ nào đó đã giả dạng Nguyễn Đắc Xuân sáng ngày mồng hai Tết đi kêu gọi đồng bào Huế trong Quận I và Quân II hãy treo cờ Lực Lượng Liên Minh Dân Chủ Dân Tộc Hòa Bình của Ông Thích Đôn Hậu lên, nếu không có thì lấy cờ Phật Giáo treo lên!
Kẻ âm mưu vu oan giá họa cho Phật Giáo cũng không phải là Nguyễn Đắc Xuân! Ai đó, chứ không phải Nguyễn Đắc Xuân???
Sau gần 41 năm, tuổi đời mỗi ngày mỗi nhiều, qua bao thăng trầm thay đỗi của lịch sử, sự thật đã rõ ràng, thì Nguyễn Đắc Xuân vẫn vậy. Vẫn giọng điệu sắt máu, vẫn lưu manh điếm đàng hạ cấp. Một thay đổi độc nhất của Nguyễn Đắc Xuân là tự phong và hãnh diện cho mình là “Nhà Huế Học”!
Nguyễn Đắc Xuân không còn hãnh diện nghề “Việt Cộng Nằm Vùng” nữa sao? Mà lại chuyển thành nghề “Nhà Huế Học”? cái học vị này nghe khá buồn cười, ngô nghê, và hợm hĩnh. Tất cả những gì Nguyễn Đắc Xuân viết về Huế, về Triều Đại nhà Nguyễn đều do một số tài liệu mà sau 1975 ông ta đã dùng quyền hạn của tên sát nhân nằm vùng Mậu Thân Huế, cướp giựt tại một vài nơi trong Đại nội, trong thư viện đem ra sao chép lại, rồi tự phong là “Nhà Huế học”! Và nhà “Huế Học” Nguyễn Đắc Xuân cũng không bao giờ đề cập đến tết Mậu Thân 68 và vụ thảm sát 5327 đồng bào Huế vô tội! Như vậy, có thể tự gọi là nhà “Huế Học” không? Viết về Huế mà không viết về Mậu Thân thì danh từ “Nhà Huế Học” nghe chừng như không ổn, có phải vậy không ông Nguyễn Đắc Xuân?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét