Lê Thị Công Nhân - Chúng tôi: Lê thị Công
Nhân, Ngô Duy Quyền, Trương Văn Dũng, Lê Hùng, chị Nga dân oan Hà Nam, bé Tài 1
tuổi con chị Nga, cô Ly dân oan Vũng Tàu và nhiều cô dân oan khác vừa bị công
an đồn Thụy Khuê kết hợp mật vụ, dân phòng, côn đồ đánh đập dã man tại đồn công
an Thụy Khuê.
Sự việc như sau:
Mười một giờ sáng nay thứ 3 ngày 19.11.2013 gia đình chúng tôi
(Nhân-Quyền-Lucas) và chú Lê Hùng (biên tập viên nhà xuất bản Thanh Niên đã về
hưu) cùng anh Trương Văn Dũng đến đồn công an phường Thụy Khuê 23 phố Thụy
Khuê, để yêu cầu họ giải quyết việc anh Dũng, anh Lê Thiện Nhân và chị Bùi thị
Minh Hằng đã bị công an đánh đập dã man gây thương tích (riêng anh Dũng bị gẩy
3 xương sườn-khám thương tại bệnh viện Quân Y 103) vào tối ngày 25.10 chỉ vì đến
đồn công an đòi lại lều bạt xong nồi... mà họ đã thu giữ bất hợp pháp của bà
con dân oan H’mong xuống Hà Nội khiếu kiện oan sai. Những đồ dùng đó là do anh
Dũng và những người bạn kêu gọi quyên góp và mang đến cho những người H’mong
đau khổ này.
Khi chúng tôi đến nơi đã thấy gần 50 bà con dân oan Dương Nội và
một số nơi khác tập trung ở vỉa hè bên kia đường đối diện đồn công an. Vào đồn,
trực ban là một công an trẻ mặc quân phục đeo hàm thiếu úy nhưng không đeo biển
tên. Ngay lập tức anh Dũng nhận ra hắn là một trong những tên công an đã đánh đập
nhóm anh.
Tên trực ban hỏi tôi đến có việc gì, tôi đáp là có việc và hỏi
biển tên của hắn đâu. Tên này nói hắn mới về làm nên chưa có biển tên. Câu trả
lời ngu ngốc ngày chúng tôi nói lại với hắn một lần cho hết nhẽ “Thôi đi, đeo
hàm thiếu úy mà lại không có biển tên à. Công an có biển tên, số hiệu từ khi
còn là sinh viên kia.” Và yêu cầu gọi chỉ huy ra làm việc. Tên trực ban cứ ngồi
ỳ ra không đáp và liên tục đuổi chúng tôi ra ngoài bằng từ “mời”. Thậm chí còn
dọa cưỡng chế chúng tôi. Chúng tôi nói “Đây là phòng tiếp dân chứ không phải
nhà riêng các anh. Chính người dân nộp thuế để trả cho mọi chi phí ở
đây.”
Mật vụ trẻ đông như quân Nguyên bên Tàu (mà có khi chúng đã theo
Tàu cả rồi!) chia nhau chen vào ngồi những chỗ còn trống trên băng ghế, và còn
giả vờ làm dân vào hỏi công việc nhân tiện “bức xúc bọn quấy rối” thay cho công
an quay sang chửi và cạ đánh chúng tôi. Chúng tôi nhận ngay ra hầu hết bọn
chúng và chỉ mặt gọi tên thương hiệu “mật vụ” từng tên. Còn bảo chúng “Thôi đi
mà, đang chuẩn bị đánh dân thì đừng giả vờ làm dân nữa. Rởm đời quá!”
Khoảng 20 phút sau thì công an Nguyễn Thanh Xuân 3 sao 2 vạch
vào. Hắn hỏi có việc gì, lúc này tôi mới nói chậm rãi và rõ ràng từng chữ
“Chúng tôi đến tìm gặp những thằng công an khốn nạn đã đánh đập dã man gây
thương tích cho anh Trương Văn Dũng, Lê Thiện Nhân và chị Bùi thị Minh Hằng vào
ngày 25.10. Sự việc xảy ra đã gần 1 tháng mà những kẻ đó không hề thăm hỏi, xin
lỗi, bồi thường gì cho nạn nhân. Đánh người thì phải xin lỗi. Đánh người thì phải
bồi thường. Đó là đạo đức và pháp luật. Sự việc diễn ra tại đây, thủ phạm làm
việc ở đây, nên chúng tôi đến đây yêu cầu gặp họ với tư cách cá nhân để không
phải kiện tụng. Việt Nam có câu vô phúc đáo tụng đình. Chúng tôi dù là nạn nhân
nhưng vẫn ưu tiên giải quyết với tư cách cá nhân cho sòng phẳng như những người
văn minh. Và nếu không giải quyết được ở góc độ tự nguyện thì chúng tôi sẽ kiện.
Và tôi báo trước với anh chúng tôi tin là chính quyền độc tài cộng sản Việt Nam
này sẽ không giải quyết đâu. Nói vậy cho anh hiểu chúng tôi không phải kẻ ngây
ngô.”
Lúc này hắn mới hỏi tên tôi rồi quay sang hỏi ngay anh Dũng đang
ngồi ở băng ghế cùng chú Lê Hùng, 2 bác dân oan và 1 tên mật vụ giả vờ dân (dù
chẳng ai giới thiệu, tự khắc hắn nhận ra, hết chối là không biết gì!) “Tại sao
anh khỏe mạnh thế kia, có bệnh tật ốm đau gì đâu mà không tự trình bày?” Anh
Dũng đáp “Tôi thật sự rất mệt. Hôm nay mới đỡ, đến đây yêu cầu các anh giải quyết
vụ việc tôi bị tra tấn đánh đập dã man ở ngay tại đồn Thụy Khuê này ngày 25.10.
Tôi ủy quyền trực tiếp tại chỗ cho cô Lê Thị Công Nhân làm việc với các anh.”
Tên Xuân ngay lập tức thể hiện trình độ hiểu biết pháp luật của một thượng tá
công an bằng câu trả lời “Anh khỏe mạnh vẫn nói được thì không được ủy quyền.
Anh phải trực tiếp làm việc.” Anh Dũng định lên tiếng thì tôi đáp “Anh không phải
nói nữa vì anh đã tuyên bố ủy quyền trực tiếp tại chỗ rất rõ rồi. (quay sang
tên thượng tá Xuân) Anh là thượng tá mà hiểu biết pháp luật kiểu gì vậy. Hóa ra
theo anh thì chỉ có người câm, bệnh nằm một chỗ mới được ủy quyền à?” Hắn bỗng
dưng nổi khùng lên “Chị không được nói đến cấp bậc của tôi nhá! Cái đấy không
liên quan đến công việc.” Ô hay! Người ta gọi cấp bậc của mình ra vừa quy củ,
sang trọng và đúng đắn chứ sao!
Thực ra công an Việt Nam đã bao giờ có 3 thứ ấy đâu nên nghe
mình gọi như vậy họ ngượng ngùng chăng?! Cộng với bản chất hung ác, ngạo mạn
nên sự ngượng ngùng ấy được thể hiện ra bằng một câu trả lời không biết nói gì
hơn là “Như thằng Saddam Husein mất trí bẩn như con cú cười nhăn nhở dưới hầm
trú ẩn khi lính Mỹ rọi đèn vào lúc bị bắt.”
Tay Xuân quay sang nói với tôi “Chị không được phép gọi chúng
tôi là thằng nọ thằng kia. Như thế là không lịch sự.” Tôi đáp “Tôi không gọi
anh là thằng khốn nạn, tôi gọi những thằng đánh anh Dũng là những thằng công an
khốn nạn và tôi sẽ vẫn gọi như thế, rõ chưa? Không gọi những kẻ đấy là thằng
công an khốn nạn thì gọi là gì, chiến sỹ à, đồng chí à?” Hắn không đáp
gì.
Sau đó một tên mật vụ rất cao lớn mặc bộ đồ đen ngồi vào chiếc
ghế còn lại cạnh tôi, giả vờ làm dân đến làm việc cứ tôi nói thì chen ngang.
Đúng lúc đó bé Lucas đòi ăn quả ti ti của mẹ. Tôi kéo áo cho bé bú mẹ ngay tại
đấy, tên mật vụ này ngay lập tức chớp lấy cơ hội dè bỉu tôi “Vô duyên quá. Cho
con bú thì ra chỗ khác.” Thề có Chúa là tôi biết trước là hắn sẽ nói thế vì
chúng vẫn có truyền thống như vậy. Tôi bình thản cho con bú và đủng đỉnh đáp
“Anh có biết mẹ cho con bú là một trong những điều đẹp nhất của nhân loại
không? Liên Hợp Quốc và WHO luôn khuyến khích mẹ cho con bú bất kỳ lúc nào có
thể. Anh mật vụ này anh tưởng câu khích đểu vớ vẩn đấy hay lắm sao. Anh không
có vợ con à?”
Sau đó tên thượng tá Xuân trả lời “Các anh chị bảo là bị đánh đập
dã man chỉ có phía anh chị nói thế. Chúng tôi đang điều tra giải quyết. Khi nào
có giấy mời thì các anh chị mới được đến làm việc. Bây giờ yêu cầu mọi người ra
về” Tất nhiên chúng tôi không chấp nhận câu trả lời đó, đáp lại “Vâng, anh nói
thế thì cũng được thôi. Anh ghi cho cái giấy hẹn ngày tháng cụ thể để chúng tôi
đến. Chứ biết khi nào các anh giải quyết xong?” Tên Xuân hùng hổ đáp “Chúng tôi
không bao giờ viết giấy hẹn.” Chú Hùng quá bất bình lên tiếng đòi hắn viết giấy
hẹn. Tên Xuân kiên quyết đến cùng là bọn chúng (không dại gì!) mà viết giấy hẹn
với dân. Chúng tôi đáp chúng tôi sẽ không về và ngồi lại. Trong lúc đó bọn mật
vụ tràn ngập cả phòng, ngoài hành lang và ngoài đường chửi bới xỉa xói chúng
tôi và cà khịa đánh nhau.
Sau đó tên Xuân đi ra ngoài, rồi chị Nga dân oan Hà Nam và 5 người
phụ nữ dân oan lớn tuổi bộ dạng rất khốn khổ đáng thương đến đòi công an phường
giải quyết vụ chị dân oan Ngọc Anh bị công an phường này đánh đến ngất xỉu phải
đi cấp cứu mấy hôm trước, và đòi lại đồ dùng mà họ bị công an phường này cướp.
Các bác dân oan này chỉ rõ cái xe chuyên dụng công an đang đỗ ngoài vỉa hè trước
cửa đồn là chiếc xe mà công an đã dùng để cướp và đựng đồ của họ mang đi. Chị
Nga thì tố cáo và chỉ thẳng mặt một tên mật vụ đang đứng nhởn nhơ ngoài cửa là
kẻ đã đánh chị mấy hôm trước. Tên này ban đầu quay đi chỗ khác, sau khi bị chị
Nga đến trước mặt chỉ thẳng vào hắn nói “Chính mày là thằng đã đánh tao hôm nọ.
Có ảnh của mày và video mày đánh tao đây này.” Tên này trơ trẻn vừa cười cười
nhưng mặt vẫn không giấu nổi vẻ hung ác nói “Mày bị điên à. Tao đánh mày lúc
nào.” Tôi nhìn hắn bảo “Cứ yên tâm đi. Những việc anh làm là hậu vận, là phúc
phận của nhà anh đấy.”
Sau đó thấy những lời chửi bới đe dọa đánh người, thậm chí là dọa
“lập biên bản tội gây rối trật tự công cộng” không hiệu quả, chúng tôi vẫn
không về, tên Xuân quay trở lại, đứng giữa phòng nói “Thôi đừng giở trò nữa!”
Chú Hùng đứng bật dạy bảo hắn “Anh bảo ai giở trò? Chúng tôi yêu cầu anh ghi
cái giấy hẹn để chúng tôi về mà anh bảo là giở trò à? Anh ăn nói với dân thế
à?” Anh Quyền chồng tôi nói “Không ai làm trò giỏi bằng các anh đâu.” Không có
gì đáp lại, hắn lại trả lời như cũ “Tôi đã giải quyết xong rồi. (Trời!) Yêu cầu
mọi người ra về.” Và túm vào người anh Quyền đẩy ra ngoài. Anh Quyền chống lại
và nói “Tôi phải đến đây với người nhà của mình vì đã có rất nhiều người dân bị
đánh chết trong đồn công an. Và tôi cũng đương nhiên có quyền đến đây.” Khi
nghe anh nói câu đó, tất cả những tên công an mật vụ nhìn anh với ánh mắt căm
thù với thông điệp “Đúng đấy. Thì sao. Chúng tao cũng đang muốn đánh chết mày
đây.” Nhìn mặt họ lúc đấy tôi rùng mình ghê sợ, vì thần sắc của chúng y như quỷ,
sự hung ác tỏa rực ra, kết hợp với cái âm u cô hồn của sự chết.
Lúc đó một tên dân phòng già khoảng 60 tuổi, người cũng không
cao lớn gì, vào phòng và giở giọng côn đồ ngay lập tức. Hắn xác định mục tiêu
là 2 bác dân oan lớn tuổi đang ngồi trên băng ghế và ngay lập tức đến túm vào
tay vào người 1 bác và nói giọng vừa dê cụ vừa côn đồ “Ôi, em. Em định làm trò
gì đấy à em. Ra đây anh bảo cái nào.” lôi bác đứng lên. Bác giằng tay thằng già
đốn mạt đó ra, tôi cũng lao đến quát to “Ông bỏ tay ra. Ông già rồi lẽ ra phải
an hưởng tuổi già mà đi làm những trò này à?” Lúc đó nhiều cũng la ó vì hành động
đốn mạt của tên này nên hắn bỏ đi ra ngoài.
Sau đó công an phường và một số mật vụ rủ nhau sang phòng bên cạnh
ăn cơm, còn lại toàn mật vụ ở lại theo dõi để trấn áp chúng tôi. Khi ấy chị Nga
nhận diện chính xác thêm nhiều gương mặt mật vụ đã từng đánh đập chị. Anh Dũng
cũng nhận ra thêm một tên đã trực tiếp đánh đập gây thương tích cho anh là tên
Phạm Công Định, hàm tá. Chị Nga và anh Dũng chỉ thẳng vào mặt những kẻ đã đánh
mình mà vạch tội và chụp ảnh chúng. Bọn chúng đang túm tụm trong phòng bên cạnh
lao ra đánh chị Nga trước tiên, tôi lao vào can hô to công an đánh người (chị
Nga vẫn bồng bé Tài) thì tên Xuân lao ra gằn giọng chửi luôn “Đ.C.M mày!” túm lấy
tay trái của tôi và dùng nghiệp vụ đánh người được đào tạo bài bản bẻ quặt ngón
tay cái khiến tôi bị sai khớp bong gân luôn.
Câu chửi cực kỳ hùng hồn với biết bao uất nghẹn vì nãy giờ phải
đóng vai đạo đức giả lố bịch. Câu chửi này có lẽ là một dạng mệnh lệnh kiểu mới
vô cùng ngắn gọn của ngành công an, ngay lập tức tất cả công an và mật vụ lao
vào đánh đập chúng tôi. Chúng đánh rất bài bản với sự phân công từ trước thủ đoạn
phong phú mà chúng được dạy, học lẫn nhau và tự sáng tạo. Đầu tiên là chia
chúng tôi ra, cứ khoảng 5,6 tên vây tròn lại đánh 1 người chúng tôi. Dùng số
đông dồn người bị đánh vào tường, vào cửa hoặc bất cứ cái gì để họ không lui,
không tiến, không thoát ra được. Đánh túi bụi phủ đầu. Thằng đứng sau cố luồn
chân qua thằng đứng trước để đá, đạp nạn nhân ít nhất 1 cái (chắc để mai họp có
cái mà báo công và cả vì tính côn đồ!). Thằng đứng trước nạn nhân thì dùng cùi
chõ tay huých thật mạnh ngược ra phía sau. Nạn nhân là đàn bà thì chúng cho
công an mật vụ côn đồ là cả đàn ông và đàn bà đánh. Khi trong đồn thì cả công
an mặc sắc phục và mật vụ đánh, ở ngoài đường thì công an mặc sắc phục không ra
chỉ còn mật vụ, dân phòng và côn đồ. Tha hồ mà lừa người đi đường!
Lúc đó tôi bị tên Phạm Công Định đá một cái rất đau vào ống chân
phải, hiện giờ bị sưng và nhức tận xương. Ngoài ra một tên mật vụ mặc áo sơ mi
trắng muốt không một vết nhàu đứng trước tôi dùng chiêu huých cùi chõ tay ngược
ra phía sau trúng ngực tôi. Cú huých khiến tôi choáng váng vì bất ngờ.
Tất cả mọi người đều bị chúng chia ra đánh đập và xô đẩy ra
ngoài. Riêng chị Nga và bé Tài bị chúng đánh ngã xuống đất vẫn còn ở bên trong.
Tôi bị chúng lôi đẩy đi nhưng không hiểu sao tôi vẫn vùng ra được và lao ngược
trở lại túm vào bọn công an mật vụ đang xúm đánh túi bụi chị Nga. Các bác dân
oan phụ nữ lớn tuổi đều bị chúng xúm vào đánh hội đồng. Khi đẩy đánh được chúng
tôi ra sân thì bỗng nhiên một nam mật vụ trẻ bế Lucas ra đưa cho tôi, còn nói
“Con chị chị không lo à.” Trời! Tôi bị bọn chúng đánh hội đồng lạc mất cả con
ngay trước mắt hắn, lúc đó tôi vừa ngã xuống đất đứng dậy không vững, bay cả
giày cả kính (may mà tìm lại được) ngay trước mắt anh ta nên ngay cả khi anh ta
có ý tốt thì tôi cũng không thể chấp nhận được câu nói của này. Tôi chưa kịp
nói gì thì chồng tôi lao đến bế Lucas và nói với cậu ta “Cậu bỏ cái giọng đạo đức
giả ấy đi.”
Tình huống hỗn loạn vô cùng. Khi chúng đẩy chúng tôi ra ngoài đường,
tôi lấy trong túi ra tờ giấy A2 in dòng chữ “Đả đảo công án tra tấn dân thường”
và giơ lên cho người đi đường xem. Tôi cuống đến nỗi làm rách một góc tờ giấy.
Công an mật vụ vẫn tiếp tục đuổi đánh chúng tôi, thấy tôi làm thế thì chúng lại
càng hăng. Tất cả chúng tôi kêu gào lên “Công an đánh người. Công an giết người.
Xin giúp chúng tôi. Cứu chúng tôi với.” Rất nhiều xe các loại dừng lại nhưng
không một người nào xuống giúp chúng tôi. Một số tên công an mặc thường phục
ngay lập tức ngậm còi lao ra đường tuýt tuýt bắt mọi người phải đi thật
nhanh.
Tôi để ý thấy bọn chúng tập trung 5,6 thằng đánh anh Dũng rất dã
man trong đó có tên mật vụ cao to mặc quần áo đen. Tôi cũng bị vây đánh nhưng
không hiểu sao lúc đó tôi lại thoát ra được lao thẳng vào chỗ anh Dũng túm lấy
2 thằng mật vụ lôi ra. Tay thì cầm một chiếc giày đánh vào 1 tên nào đó. (Tiếc
là giầy đế bằng!) Không phải vì sức của tôi mà lôi được 2 thằng mật vụ ra, có lẽ
bọn chúng không ngờ tôi lại lao đến như một mũi tên nên buông anh Dũng ra trong
một vài giây và anh Dũng đã tận dụng được cơ hội đó để thoát ra. Sau đó nhóm mật
vụ quay sang tập trung đuổi đánh tôi. Đặc biệt là tên dân phòng già và và một nữ
côn đồ cũng già lao vào đuổi đánh đòi giết đích danh tôi “Tao phải giết con đeo
kính.”. Tên nữ côn đồ này gần 60 tuổi, cao to lực lưỡng khoảng 1,7m là chủ quán
nước sát vách tường bên tay phải đồn nhìn từ ngoài đường vào, quán có cửa thông
thống sang sân đồn. Tôi đoán nữ côn đồ già này là một chị cốt cán được sâu chuỗi
bắt rễ từ thời cải cách ruộng đất nên mới trâu điên như thế.
Chồng tôi bế Lucas ra giữa đường kêu cứu rất to thì ngay lập tức
một nhóm mật vụ lao theo đuổi đánh. Lúc đó có đông người dừng lại xem nên có vẻ
bọn chúng được lệnh rút bớt sang bên kia đường, chừa lại khoảng 20 chục tên đứng
rình đánh chúng tôi tiếp. Ngay lúc đó thì bà con dân oan Dương Nội kéo đến sau
khi bị chúng kết dàn hàng đẩy đi xa khỏi đồn (sau đó bà con dân oan đi ăn trưa
luôn.) Bà con dân oan rất bất ngờ và ái ngại vì đã không tới giúp kịp khi chúng
tôi bị đánh. Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc và quyết định đi về. Bà con
dân oan Dương Nội đã đưa chúng tôi từng người về tận nhà. Chúng tôi rất xúc động
và cám ơn sự quan tâm của bà con dành cho chúng tôi. Lòng tôi hơi trách một
chút xíu, là giá như bà con nhận ngay ra trò ly gián của bọn chúng để đánh đập
chúng tôi, cử vài người ở lại để trợ giúp chúng tôi, ít nhất là mặt truyền tin
thì tốt biết bao. Âu cũng là một kinh nghiệm!
Mãi đến lúc đó chúng tôi mới phát hiện ra bé Tài bị 2 cục u sưng
to bằng quả ổi nhỏ trên trán. Thật tội nghiệp vô cùng! Còn bé Lucas thì không
khóc, không nói gì, im lặng kinh hoàng, đôi mắt thất thần. Về đến nhà bé ngủ
thiếp đi được nửa tiếng thì choàng dậy thét và khóc suốt nửa tiếng. Giọng bé uất
nghẹn như chưa từng bao giờ như vậy. Chúng tôi dỗ dành mọi cách mà không dứt được
con ác mộng của bé, đến nỗi vợ chồng tôi phát khóc theo. Cho dù chúng tôi hoàn
toàn không gây ra sự kinh hoàng mà bé phải chứng kiến và nghe thấy nhưng trong lòng
chúng tôi đều áy này và đau đớn vô cùng. Mẹ tôi bị tai biến não, bại liệt đã 8
tháng nay. Vợ chồng chúng tôi đi cùng nhau, bất đắc dĩ phải mang bé theo. Chúng
tôi chỉ còn biết cầu Chúa mà thôi.
Chúng tôi đến đồn công an Thụy Khuê hôm nay để đòi lẽ phải cho
anh Trương Văn Dũng và những người bạn theo một cách chưa từng có mà lẽ ra nên
có từ lâu rồi. Đó là trực diện, chính tại nơi đã diễn ra sự việc, chỉ mặt gọi
tên những thằng công an khốn nạn. Bọn chúng đã thật sự bối rối khi chúng tôi
làm như vậy vì chúng quá quen với việc người dân bỏ qua hoặc tạm thời bỏ qua
chưa tính sổ tội ác của chúng. Chúng tôi muốn tạo nên một tiền lệ để những người
dân oan khác làm theo. Và chúng tôi đem chính mình ra làm gương. Chỉ khi nào từng
người dân oan Việt Nam tự mình trực diện đối mặt với tà quyền độc tài cộng sản
thể hiện qua những tên công an, mật vụ, dân phòng, côn đồ, chỉ mặt gọi tên từng
đứa yêu cầu chúng phải xin lỗi phải bồi thường những gì chúng đã gây ra thì sức
mạnh nhân dân sẽ là con sóng thần cuốn phăng bọn chúng xuống địa ngục để được sống
mãi với bác Hồ vĩ đại của chúng. (Tôi tự hỏi có bao giờ đám công an mật vụ này
thắc mắc vong bác Hồ của chúng đang ở đâu không?)
Chúng tôi đã chuẩn bị trước cho những tình huống xấu xảy đến. Và
cuối cùng thì nó cũng xảy đến. Nhưng dù cho đã chuẩn bị trước thì chúng tôi vẫn
kinh hoàng ghê sợ trước sự tàn bạo, dã man, bầy đàn, tiểu nhân và bài bản của
công an mật vụ dân phòng côn đồ Việt Nam trong việc đàn áp người dân.
Hiệu quả việc chúng tôi làm có thể không nhiều thậm chí rất ít.
Nhưng giá như mọi người nhìn thấy sự bối rối chưa từng thấy trên gương mặt bọn
chúng khi chúng tôi nói yêu cầu của mình. Chúng ta đã và đang dùng nhiều biện
pháp để đòi lẽ phải, để tố cáo tội ác của công an cộng sản Việt Nam nhưng biện
pháp này chúng ta chưa làm. Liệu rằng chúng ta chưa làm vì chúng ta thật sự cho
rằng biện pháp khác tốt hơn? Hay là vì chúng ta sợ? Chúng ta chưa đủ can đảm đi
đến và chỉ thẳng vào mặt những kẻ đã hãm hại chúng ta mà bảo “Chính mày là là
người đã đánh tao. Mày phải xin lỗi và bồi thường cho tao.” Có thể những cách
thức khác là khôn ngoan hơn. Nhưng dù nó có khôn ngoan hơn thì cuối cùng cũng
đưa đến kết cục là từng tên tội đồ của người dân Việt Nam sẽ được chỉ mặt gọi
tên để tố cáo tội ác của chúng, buộc chúng phải xin lỗi, phải bồi thường, phải
ngồi tù, thậm chí là tử hình.
Thưa công an, mật vụ, dân phòng và côn đồ Việt Nam,
Vậy đó. Như tôi đã nói rõ ở trên. Khi đối mặt mang tính cá nhân
với các anh như ngày hôm nay, chúng tôi chỉ yêu cầu các anh xin lỗi và bồi thường
cho chúng tôi. Vậy mà các anh không chịu. Đầu óc các anh để đi đâu vậy? Các anh
định đợi ngày dân chủ đến để các anh đi tù, thậm chí là bị tử hình sao? Ngày đó
cũng không còn xa. Hãy tìm đọc về gói cứu trợ bất động sản 30 ngàn tỉ triển
khai đã hơn nửa năm và giờ thì “mất hút con mẹ hàng lươn”. Cùng với nó là nợ xấu
ngân hàng lên tới 30%. Đừng có nói với tôi là các anh và gia đình các anh không
vay nợ ai và cũng chẳng cho ai vay nợ!
QUAY ĐẦU LÀ BỜ là lời khuyên tôi dành cho những người hiếm hoi
trong các anh còn lại chút lương tri.
Còn nếu các anh vẫn tiếp tục trung thành tuyệt đối với cái nhà
nước này mà hãm hại người dân thì các anh sẽ được thẳng tiến xuống địa ngục.
Chúng tôi không oán thù, thậm chí còn chẳng quen biết các anh vậy
mà các anh theo lệnh ai hay tự ý vì muốn tâng công mà đánh đập hãm hại người
dân như vậy? Nếu tự tin việc làm của mình là đúng thì sao phải khiếp sợ không
dám công khai? Không dám công khai thì khi bị tố cáo sao không dám nhận, lại chối
phắt đi, lại tiếp tục đánh đập hãm hại người tố cáo mình. Các anh không cứu được
nữa rồi!
Tôi thật vô duyên khi khuyên nhủ các anh. Nhưng tính tôi là thế,
nói hết ý một lần rồi đến đâu thì đến. Nói vô duyên là vì giờ này chắc các anh
đang ngồi họp với sếp. Tự vuốt ve nhau rằng “Thật ra hôm nay bọn mình quá tử tế.
Nói chung là cũng chỉ dọa chúng nó thôi. Bọn mình mà xuống đòn độc thủ thì làm
gì chúng vẫn cười nói tay bắt mặt mừng với nhau được như thế.” Thế là yên tâm rồi!
Tha hồ mà ăn no ngủ kỹ, giải trí yêu đương, gia đình trìu mến!
Chưa bao giờ tôi bị đánh đập và thấy ghê sợ như ngày hôm nay.
Nhưng ngày hôm nay tôi cũng phát hiện ra tôi mạnh mẽ hơn là tôi tưởng. Tôi hạnh
phúc vì đã giúp được nhiều người và cũng được nhiều người giúp trở lại. Xin hãy
truyền tin, chia sẻ và cầu nguyện cho chúng tôi!
8h tối thứ 3 ngày 19.11.2013
Lê thị Công Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét