Bằng Phong Đặng Văn Âu - Nhân đọc lại chuyện
nhà văn Vũ Thư Hiên tường thuật về người tù dưới chế độ cộng sản lâu năm Tôn
Thất Tần được Dân Làm Báo trích đăng lại, tôi xin kể thêm đôi chút để
độc giả tường. Cụ Tôn thất Tần là anh ruột của Nghị sĩ VNCH Tôn Thất Uẩn và bà
Tôn Nữ Oanh, tức là bà quả phụ Hà Thúc Ký – Chủ tịch Đảng Đại Việt Cách Mạng.
Con gái của cụ Tôn Thất Tần là cô Tôn nữ Giáng Tiên, hiền thê của thi sĩ Trần
Mạnh Hảo, là bạn thời thơ ấu của tôi. Tôi lớn tuổi hơn cô Tiên. Nhân được tin
cụ Tôn Thất Tần qua đời, tôi xin thành kính chi buồn cùng anh Tôn Thất Uẩn, chị
Hà Thúc Ký và cô Tôn nữ Giáng Tiên. Nguyện cầu hương linh người quá cố bình an
nơi cõi vĩnh hằng.
Tôi có người anh ruột, tên là Đặng Văn Châu,
sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến do luật sư Phan Anh lập ra dưới thời
chính phủ Trần Trọng Kim. Hùm Xám Đặng văn Việt, người anh em thúc bá của tôi,
lúc bấy giờ cũng là sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, nhưng khác chí
hướng với ông anh ruột của tôi.
Khi Hồ Chí Minh ký hiệp định sơ bộ ngày 6
tháng 3 năm 1946 thỏa thuận cho Thực dân Pháp trở lại Đông Dương, anh Đặng văn
Châu lên án Hồ Chí Minh bán nước, công khai xách động sinh viên trong trường
nổi loạn. Kết quả, anh tôi bị bắt và bị kết án tử hình. Cụ Tôn Thất Tần cũng là
người chống lại Hồ Chí Minh bán nước, bị kết án tù chung thân.
Nhân dịp đọc lại câu chuyện nhà văn Vũ Thư
Hiên viết về cụ Tôn Thất Tần, tôi xin kể cho bạn đọc về mẩu đối thoại giữa ông
Phan Mỹ (em ruột của luật sư Phan Anh). Anh tôi là bạn học của Phan Mỹ, nên khi
anh tôi bị Việt Minh nhốt tù thì Phan Mỹ (đang là đảng viên cộng sản) đến gặp
anh tôi để thăm hỏi (một hình thức thẩm vấn của cộng sản?) và giảng giải về
Karl Marx để thuyết phục anh tôi tin tưởng hành động Hồ Chí Minh ký hiệp định
cho Pháp trở lại Đông Dương là đúng. Phan Mỹ vận động anh tôi tham gia đảng
Cộng Sản để được khoan hồng, khỏi bị lãnh án tử hình. Anh tôi từ chối và nói:
“Tại sao toa lại đi theo cộng sản? Hai khối Tư Bản và Cộng Sản là hai thế lực
đang ra sức tiêu diệt lẫn nhau. Tại sao cụ Hồ không chọn con đường Trung Lập để
tránh cho nhân dân khỏi rơi vào cuộc chém giết? Moa thà chết; chứ không thể nào
tham gia vào đảng Cộng Sản để mang tội với đồng bào mình? Biết không thể thuyết
phục được anh tôi, Phan Mỹ đành chia tay. Vào thời điểm 1946, anh tôi mới 21
tuổi, xuất thân trường Albert Sarraut, vừa mới đậu chứng chỉ Toán Đại Cương
(Math Général) năm trước, mà đã nhìn thấy hiểm họa cộng sản sẽ gây nên cho dân
tộc rồi. Trái lại thầy Tạ Quang Bửu, đương kim Hiệu trưởng Trường Thanh Niên
Tiền Tuyến, rất giỏi về các ngành khoa học, toán học và triết học, nhưng Thầy
Bửu đã sai lầm khi chọn con đường cộng sản.
Anh tôi bị đưa ra pháp trường để bị xử bắn thì
vừa đúng lúc quân đội Pháp đổ bộ vào Hà Nội, nhờ đó mà được giải thoát. Thầy
(Bố) chúng tôi qua đời vào lúc đất nước ngửa nghiêng, gia đình ly tán. Hai
người anh khác của tôi – Đặng văn Bút, Đặng văn Nghiên – đang là sinh viên sắp
ra trường Đại Học Hà Nội cũng bị lính của Võ Nguyên Giáp giết chết trong cuộc
thanh trừng đảng phái Quốc Gia. Anh Đặng văn Châu của tôi thoát vào Sài Gòn,
được người chú ruột là bác sĩ Đặng văn Hồ gửi sang Pháp du học. Vì cần có tiền
để sinh sống, anh tôi chọn ngành Marine Marchante (trường này có học bổng hàng
tháng) và trở thành người Việt Nam đầu tiên có bằng Viễn Dương Thuyền trường
(Commandant Long court) lái tàu xuyên Đại dương. Khi Tổng thống Ngô Đình Diệm
về nước, thu hồi nền độc lập từ tay người Pháp, anh tôi được mời về đảm nhiệm
chức vụ Directeur Pilotage sông Sài Gòn và đồng thời làm Giám đốc trường Hàng
Hải thuộc Trung tâm Kỹ thuật Phú Thọ.
Tháng Tư năm 1975, cộng sản chiếm Miền Nam,
gia đình anh tôi bị kẹt lại, nhưng là một nhà hàng hải chuyên nghiệp, nên anh
tôi đã đưa gia đình vượt biển sang Singapore an toàn và định cư tại Pháp. Anh
tôi qua đời tại Pháp năm 2009 và các con đã đưa tro cốt của anh về chôn cất tại
nghĩa trang dòng họ Đặng tại làng Nho Lâm, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An năm
2011. Nhân dịp đó, tôi đã liều mạng về nước để tham dự buổi lễ chôn cất tro cốt
anh mình vào lòng đất Mẹ và để quỳ lạy Tổ tiên. Đây là lần về nước cuối cùng
cho đến khi chế độ cộng sản bị lật đổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét