Mấy tháng
qua, một số bè bạn ở Paris và một số tỉnh ở Pháp cũng như một số nhà báo Anh,
ý,... hỏi tôi rằng: Sống dưới chế độ cộng sản, ông đã rút ra được những bài học
gì sâu sắc nhất? Quả vậy tôi đã gắn bó với chế độ chính trị do đảng cộng sản
lãnh đạo hơn 46 năm, tôi là đảng viên cộng sản từ tháng 3. 1946, đến nay vừa tròn
45 năm. Tôi ở trong quân đội do đảng cộng sản tổ chức và lãnh đạo từ tháng 9.
1945 đến tháng 10. 1982, tức là hơn 37 năm. Nhìn lại cả một quãng đời vừa trải
qua, quả thật có nhiều điều sâu sắc và thấm thía.
“Kẻ hèn nhát hỏi: ‘Có an toàn không?’ Kẻ cơ hội hỏi: ‘Có khôn khéo không?’ Kẻ rởm đời hỏi: ‘Có được tiếng tăm gì không?’ Nhưng, người có lương tâm hỏi: ‘Có là lẽ phải không?’ Và có khi ta phải chọn một vị trí không an toàn, không khôn khéo, không để được tiếng tăm gì cả, nhưng ta phải chọn nó, vì lương tâm ta bảo ta rằng đó là lẽ phải.”
Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018
HỒI KÝ HOA XUYÊN TUYẾT CỦA BÙI TÍN - KỲ 3
Hơn ba
mươi năm chiến tranh đã in dấu sâu đậm lên cuộc sống của cả dân tộc Việt Nam
ta, của mỗi gia đình và mỗi con người. Khi khởi đầu không ai nghĩ chiến sự sẽ
kéo dài, kéo dài mãi đến như vậy. Về sau người ta chịu đựng, kiên trì và nhẫn nại
chịu đựng với ý nghĩ rằng độc lập và tự do là điều quý nhất, có độc lập, tự do
rồi sẽ có tất cả, mọi hy sinh đều là cần thiết cho mục tiêu cao cả ấy.
Nhìn lại những cuộc đấu tranh lâu dài trên đất nước mình, nhìn lại cuộc đời cầm
súng của mình trong 37 năm có lẻ, tôi thấy những gì sâu sắc nhất?
HỒI KÝ HOA XUYÊN TUYẾT CỦA BÙI TÍN - KỲ CUỐI
Tôi đang sống những ngày căng thẳng và chật vật. Mọi cuộc dấn thân đều phải thấu hiểu trước và chủ động chấp nhận. Những nỗi đau và bất hạnh của nhân dân thối thúc tôi có thể làm được gì thì phải làm hết sức mình. Những thảm họa mang tầm vóc dân tộc trẻ em gầy ốm, tỷ lệ chết khi sinh của các em quá cao (57/1000 cao gấp sáu lần ở Pháp và Mỹ), nạn thất học lan tràn, hàng 300, 000 học sinh bỏ học, hơn 70, 000 giáo viên bỏ dậy, hệ thống bệnh viện xuống cấp, người bệnh phải chung nhau hai người một giường, thiếu thuốc men. Nạn tham nhũng, ăn hối lộ của mọi cửa đè nặng lên cuộc sống người dân lương thiện. Tất cả những điều ấy không cho phép tôi do dự, tính toán cho riêng mình. Tôi tin là mình đã làm theo lẽ phải và lương tâm.
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018
TUYÊN NGÔN CỦA KHỐI TINH THẦN NGÔ ĐÌNH DIỆM TOÀN CẦU
Trước tình thế cực kỳ sôi bỏng hiện nay đang diễn
ra trong quốc nội; trước tinh thần quật khởi truyền thống rất dũng mãnh của
toàn dân Việt ba miền Bắc- Trung- Nam qua những cuộc biểu tình của hàng triệu
người dân xuống đường chống Cộng Sản Việt Nam phản quốc đan tiến hành bán ba
Đặc Khu có giá trị chiến lược của đất nước cho Tàu cộng là kẻ thù truyền kiếp
của dân tộc; trước tình trạng vô cùng nguy hiểm là Tàu cộng đang từng bước xâm
lăng đất nước thân yêu của chúng ta nhờ sự tiếp tay đắc lực của đảng CSVN.
HỒI KÝ THÁNG BA GÃY SÚNG CỦA CAO XUÂN HUY - PHẦN 1
Tựa
Tôi không phải là một nhà văn, mà tôi
chỉ là một người lính, lính tác chiến đúng nghĩa của danh từ, và những điều tôi
viết trong quyển sách này chỉ là một câu chuyện, câu chuyện thật một trăm phần
trăm được kể lại bằng chữ. Tôi viết những điều mà những thằng lính chúng tôi đã
trực tiếp tham dự nhưng không ai viết lại, trong khi nhiều người đã viết về những
chuyện chiến trường thì hình như chẳng có ai dự.
HỒI KÝ THÁNG BA GÃY SÚNG CỦA CAO XUÂN HUY - PHẦN 2
Phần 3
Huế
đang là một thành phố chết và đang là một thành phố bị bỏ ngỏ. Cả thành phố chỉ
còn lại vài ba ngọn đèn đường, cái sáng cái tối, đạn pháo Việt Cộng nã đều vào
cầu Trường Tiền và khách sạn Hương Giang, đó đây người ta đang đạp xe ba bánh,
xe xích lô đi hôi của.
Ði
lối cầu mới thì được an toàn, nhưng tôi sẽ đi lối cầu Trường Tiền mặc dù cầu
này đang bị pháo. Một chút lãng mạn trong người tôi nổi dậy, chẳng gì cũng chỉ
còn là lần chót. Ngay đầu cầu, một chiếc M-48 nằm chình ình, máy vẫn còn nổ mà
không có người. Lên đến giữa cầu, tôi nói với mấy thằng lính đệ tử.
HỒI KÝ THÁNG BA GÃY SÚNG CỦA CAO XUÂN HUY - PHẦN CUỐI
Phần 5
Lên
đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt vì
số người trên tàu quá đông, mà vì cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc,
căng thẳng.
Huy
mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn dò:
"Súng
tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận."
"Còn
gì nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?"
"Thì
ông cứ giữ đề phòng. Biết đâu có lúc phải xài tới."
Chưa
kịp tìm chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.
Hai
người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa
bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí
súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:
"Ðụ
mẹ, có xuống không?"
"Tôi
lạy anh, anh cho tôi đi theo với."
"Ðụ
mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn."
"Tôi
lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này."
"Ðụ
mẹ, một."
"Tôi
lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết.
Tôi lạy anh, tôi lạy anh."
"Ðụ
mẹ, hai."
"Trời
đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh
mà."
"Ðụ
mẹ, ba."
Tiếng
ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người
trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn
M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến
khác khiêng ném xuống biển.
TÔ HẢI - HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN KỲ 1
Như một lời di chúc dặn vợ con, khi tôi đã...
chết!
Nhạc sĩ Tô Hải
Tới năm 2003, mang bản thảo ra đọc lại, thấy
ngòi bút của mình sao vẫn còn rụt rè, vẫn còn lấp lửng. Mới biết mình vẫn còn
chưa hết sợ sức mạnh tàn bạo của nền “chuyên chính vô sản” mà mình từng nếm
trải. Nhất là sợ rồi đây vợ con mình sẽ phải chịu đựng những đòn thù bẩn thỉu
của bầy dã thú đội lốt người, nếu chẳng may những gì mình viết ra rơi vào tay
chúng.
TÔ HẢI - HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN - KỲ 2
HỌC VĂN HÓA TÂY ĐỂ ĐÁNH TÂY
Đúng lúc tôi chập chững bước vào lớp Đồng Ấu (Enfantin) trường tiểu học là lúc bố tôi được bổ nhiệm về làm phó chủ sự bưu điện tỉnh lẻ, tỉnh Thái Bình. Thời gian ấy Thái Bình là tỉnh đói nghèo nhất nước và cũng là nơi được người Pháp cai trị với bàn tay sắt nhất! Lý do: quá nhiều vụ nổi loạn!
Về sau, khi đã trưởng thành, tôi mới vỡ lẽ vì sao mảnh đất “bị
gậy khắp nơi tung hoành” ([1]) này lại sinh ra quá nhiều con người khác nhau,
cách mạng thì cách mạng đến cuồng tín, đối kháng thì đối kháng đến cùng cực!
Cũng từ môi trường này, xuất hiện những gương mặt lá phải lá trái, đổi trắng
thay đen đến không ngờ: những người gặp vận may, những tên cơ hội, cách mạng
giả hiệu, cả những “con rối” được cách mạng tạo nên để sau này làm khổ cho cả
ngàn vạn con người!
TÔ HẢI - HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN - KỲ 4
MỘT CUỘC CHIẾN THẢM BẠI
Cái ngày mong chờ đến một cách khá bất ngờ.
Điều hiển nhiên mà ai cũng biết là quân đội
miền Nam sau thất bại Ban Mê Thuột, đã chẳng còn một tí tinh thần chiến đấu
nào. Với số quân và vũ khí do Mỹ để lại, nếu trong tay bất kỳ một tướng nào có
tí lý tưởng, có tí thể diện của con nhà võ, miền Bắc đâu có thể “chẻ tre”,
“thần tốc” đến thế! Nói cho ngay: Chính “phía bên kia” đã... gác súng, không
chiến đấu nữa. Y như một trận bóng mà một bên đã tự nguyện cởi áo rời sân cỏ!
Chẳng thế mà Lê Linh, một vị tướng tư lệnh Quân Đoàn 4 đã nói rất thật với đám
văn nghệ chúng tôi: “Chúng tớ chỉ có chạy và chạy thẳng về Sài Gòn! Quân,
tướng, đơn vị xáo trộn, thất lạc nhau lung tung! Y như một tấm giẻ rách! Làm
quái gì có ai chỉ huy ai mà cứ cãi nhau hoài.” Câu nói muốn nhắc đến hai cuốn
sách chửi nhau về ai thật sự có công của hai vị tướng miền Nam và miền Bắc mà
thắng lợi thuộc về ông tướng... miền Bắc.
TÔ HẢI - HỒI KÝ CỦA MỘT THẰNG HÈN - KỲ CUỐI
Kể từ ngày quyết dứt bỏ nỗi Hèn Nhát đáng
khinh để bắt tay vào viết cuốn Hồi Ký Của Một Thằng Hèn (1995), rồi lại bổ sung
một chương Tôi Đã Hết Hèn (2002) tới nay là đúng 4 năm nữa, tập hồi ký vẫn chưa
được công bố!
Tôi giấu kín nó như...thuốc phiện lậu trong
nhà và cẩn thận đề bằng bút dạ ngoài cái túi đựng nó “Để xuất bản năm 2010”.
Đây cũng là cái năm mà tôi tin tưởng:
—1/ Chủ nghĩa cộng sản quái quỉ này đã...“mồ
không yên mả không đẹp” bởi cái hố mà nó tự đào không đủ sâu đến nỗi nhân dân
đã đẩy nó xuống, nó vẫn bốc mùi đểu cáng thối tha đến mức ngày nào cũng có hàng
vạn người quật chúng lên để rắc vôi bột!
—2/ Tôi đã...chết rồi! Nghiã là nếu chẳng may
cho đất nước này, tới năm 2010 mà bọn lưu manh còn tại vị thì chúng cũng chẳng
thể bỏ tù tôi với các tội “phản quốc”, “gián điệp” cho nước ngoài...như chúng
đã bỏ tù các vị Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương. Lê Hồng Hà... !
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2018
THẦN TƯỚNG TRÌNH MINH THẾ
Điện Thần Việt tôn thờ chư tướng thần
Sinh ra là Tướng chết đi thành thần
Thế, Ân, Thanh, Trí, Phú, Vỹ, Hai, Hưng, Nam
Ngàn năm sau ghi nhớ gương anh hào.
Sinh ra là Tướng chết đi thành thần
Thế, Ân, Thanh, Trí, Phú, Vỹ, Hai, Hưng, Nam
Ngàn năm sau ghi nhớ gương anh hào.
Trình Minh Thế (1922 - 3 tháng 5 năm 1955) (một số tài liệu viết là Trịnh Minh Thế) là một người theo chủ nghĩa dân tộc và là một thủ lĩnh quân sự trong thời gian cuối của cuộc Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất, đầu cuộc Chiến tranh Việt Nam.
Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018
TẠI SAO CẦN LƯƠN LẸO VỀ LÝ DO BẮT NGƯỜI YÊU NƯỚC NGUYỄN BẮC TRUYỂN
Thục-Quyên - Đả Đảo Cộng Sản - Luật gia Nguyễn Bắc
Truyển bị bắt ngày 30/07/2017 với cáo buộc "âm mưu lật đổ chính quyền nhân
dân", cùng với một số thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ.
Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018
CÁC CỤ PHAN BỘI CHÂU, HUỲNH THÚC KHÁNG VÀ NGUYỄN SINH SẮC
Bác Sỹ Lê Bá Vận – Đả
Đảo Cộng Sản...“Cha nào con nấy, Sắc sao Hồ vậy”, HCM có
“gen” di truyền cha nát rượu, sát nhân. Nguyễn Sinh Sắc say rượu gây án mạng
(1910) thì HCM say máu, xem rẻ nhân mạng, giết cả trăm ngàn dân năm 1954-56
CCRĐ - Hồ có lau vài giọt nước mắt cá sấu - là những tội ác không thể tha thứ,
biểu lộ dấu ấn sâu đậm của một tâm địa cực kỳ độc ác...
HỌ CÒN MUỐN GÌ NỮA?
Phạm Đoan Trang-Đả Đảo
Cộng Sản - Sau
cuộc "đào thoát" hôm 26/2/2018 (tôi có kể lại chuyện này trong bài
"Chúng sẽ đến trong năm phút nữa"), tôi đã nghĩ là mình thoát rồi, và
đã nói với bạn bè rằng mình đang "lẩn trốn ở Việt Nam".
MIỆNG NAM MÔ, BỤNG MỘT BỒ DAO GĂM
Hưng Yên–Đả Đảo Cộng Sản - Thật đấy các vị, nếu
chỉ nhìn phớt qua và nghe cách hắn nói không thôi thì hầu hết người nghe đều
lầm tưởng các hắn toàn là những người hiền lành, đạo đức trên thế gian này hiếm
có. Thế nhưng "thức khuya mới biết đêm dài, sống lâu mới biết
lòng người nông sâu!" So sánh ngày mới chiếm được Miền Nam
với bây giờ thì các hắn đã khác nhau một trời một vực. Hỏi khác nhau như thế
nào? Xin thưa ngay là nó như thế này:
Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018
NGÀY PHỤ NỮ MÙNG 8 THÁNG 3 NĂM NAY MANG TÊN: NGÀY ĐOAN TRANG
Phạm Đình Trọng-Đả Đảo Cộng Sản
1. Đoan Trang đã nói thẳng lí tưởng sống của
mình, đã viết ra cái slogan cuộc đời mình: Tôi đấu tranh để chống độc tài,
và nhà nước cộng sản ở Việt Nam hiện nay là nhà nước độc tài nên
tôi đấu tranh để xóa bỏ nó.
Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018
TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM TRẦN THỊ NGA BỊ CHUYỂN TRẠI TRONG DỊP TẾT MẬU TUẤT
Cộng Tác Viên DLB-Đả Đảo Cộng Sản -TNLT Trần Thị Nga đã bị
nhà cầm quyền Việt Nam chuyển từ Hà Nam vào trại giam Đắk Trung, một trại giam
nằm ở khu vực hẻo lánh của huyện Cứ M'gar, tỉnh Đắk Lắk – cách xa tỉnh Hà Nam
hơn 1000km.
Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018
CHUYỆN SAU MẬU THÂN 1968
Trần Gia Phụng-Đả Đảo Cộng Sản - Sau 50 năm, báo chí,
sách vở đã viết nhiều về Tết Mậu Thân (1968). Bài nầy chỉ xin trình bày
sơ lược một đề tài mà chưa ai đề cập đến. Đó là “Chuyện sau Mậu
Thân”. Những câu chuyện sau Mậu Thân có thể chia thành hai giai đoạn:
Giai đoạn đầu từ 1968 đến 1975. Giai đoạn hai từ 1975 cho đến nay.
Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018
VẠN NIÊN LÀ VẠN NIÊN NÀO
Phạm Đình Trọng – Đả Đảo Cộng Sản 30 năm, ba lần đánh tan
quân Nguyên Mông hùng mạnh xâm lược, giữ vững biên cương phía Bắc, dẹp yên sự
quấy rối của Chiêm Thành, mở mang bờ cõi về phía Nam, triều Trần là triều viết
lên trang chói lọi nhất trong lịch sử Việt Nam dựng nước. Triều Trần cũng là
triều thịnh trị, kinh tế sung túc, văn hóa rực rỡ, xã hội thanh bình, dân ấm
no, yên vui lâu bền nhất trong các triều đại phong kiến Việt Nam. Triều Trần
cũng là triều gần dân nhất, trong dân nhất. Thời chiến, vua Trần mời trí lự của
dân đến điện Diên Hồng trong Hoàng thành Thăng Long, hỏi dân, nghe dân đối sách
với giặc. Thời bình, buổi tối vua Trần thường ngồi thuyền ra khỏi Hoàng Thành.
Ngày đó Thăng Long còn lênh láng nước. Thuyền vua dạt vào quán nước, ghé vào
chiếu hát ca trù. Sống gần dân, khi chết các vua Trần cũng về nằm chung nghĩa
trang làng với dân.
Có công lớn với dân, với nước như vậy nhưng
các vua nhà Trần khi rời ngôi đều về với lũy tre xanh ở quê nhà Tức Mặc, Thiên
Trường, Nam Định. Khi về với tổ tiên đều lặng lẽ và thanh thản gửi xác vào mảnh
đất quê Tức Mặc, gửi hồn vào ngọn cỏ lá cây Thiên Trường. Không xây bia mộ bề
thế, không đúc tượng đồng uy nghi, không tạc tượng đá sừng sững, các vua Trần
chỉ lo xây chùa, đúc chuông, tô tượng Phật cho dân có nơi gửi đức tin. Vị tướng
lẫm liệt có công trạng lớn nhất của triều Trần huy hoàng, cũng là vị tướng tài
võ công hiển hách nhất trong lịch sử Đại Việt, được cả sử sách thế giới ghi
nhận là Trần Hưng Đạo cũng chọn nơi về với tổ tiên là mảnh đất bình dị, thiên
nhiên hoang sơ giữa cánh rừng Kiếp Bạc, Chí Linh, Hải Dương, nơi ông đặt bản
doanh chỉ huy cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông, cách kinh kì Thăng Long
hơn 80 cây số.
Ngày nay lí luận cộng sản, sử sách cộng sản
vẫn nhìn nhận, phê phán xã hội phong kiến là xã hội phân biệt giai cấp nặng nề,
sâu sắc. Nhưng các quan lớn, nhỏ triều Trần cũng như tất cả các triều đại phong
kiến khác khi rũ áo từ quan đều trở về với làng xóm, khi chết đều gửi xác vào
mảnh đất quê. Tang lễ đều do con cháu họ mạc tự lo, ngân khố quốc gia không
phải chi một xu, một hào. Ân huệ của nước, của vua chỉ là mấy cờ lọng, sắc
phong vua ban cho khi làm quan: Cờ biển vua ban cho ngày trước
/ Khi đưa thầy con rước đầu tiên (Nguyễn Khuyến)
Chế độ cộng sản lên án chế độ phong kiến bất
công, thối nát, quyết đào mồ chôn chế độ tư bản bóc lột và những người cộng sản
cầm quyền đã lùa cả dân tộc vào cuộc đấu tranh giai cấp, cải cách xã hội, chiến
tranh ý thức hệ. Cả chục triệu dân lành phải bỏ xác trong những cuộc đấu tranh
giai cấp man rợ, hủy hoại tính người và trong những cuộc chiến tranh ý thức hệ
liên miên, đẫm máu để xóa bỏ giai cấp, xóa bỏ bất công, xây dựng xã hội theo
tiêu chí bình đẳng, công bằng, không còn áp bức, bóc lột, bất công, không còn
giai cấp.
Nhưng hiện thực đang diễn ra ở xã hội cộng sản
Việt Nam lại là xã hội phân biệt giai tầng, phân chia đẳng cấp quái gở nhất, lố
bịch nhất, trơ trẽn nhất. Cách mạng vô sản đưa tầng lớp khốn cùng trở thành
giai cấp thống trị. Ngàn đời khốn cùng, thua kém mọi người, nay có vị trí thống
trị xã hội, cái mà họ khao khát không phải là cống hiến, thể hiện mình, đóng
góp cho đời vì họ chẳng có gì để thể hiện, đóng góp. Họ chỉ khao khát mọi hưởng
thụ, mọi quyền lợi phải vượt trội hơn mọi người. Và xã hội cộng sản đã nảy nòi
ra tầng lớp thống trị mặc sức dùng tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân chăm lo
cho giai cấp thống trị kĩ càng, chi li, tốn kém hơn cả thời phong kiến suy tàn,
thối nát.
Ăn có đặc sản. Đi xa có chuyên cơ. Đi gần có
xe hộ tống, tiền hô hậu ủng. Ở có phố quan, có biệt điện kín cổng cao tường.
Hắt hơi sổ mũi có ban chăm sóc bảo vệ sức khỏe trung ương chăm lo. Chết có
nghĩa trang riêng, có mộ phần thênh thang, có nhà tưởng niệm tô vẽ công lênh,
có tượng đồng, tượng đá nhiều hơn tượng Chúa, tượng Phật. Nhiều ông quan cộng
sản khi sống ngập ngụa trong thói hư trần tục và tội lỗi ma quỉ, đã hưởng quá
nhiều đặc quyền, đặc lợi, khi chết lại được nhà nước cộng sản lấy tài nguyên
của nước, lấy tiền thuế của dân một cách vô tội vạ, vô trách nhiệm để thần
thánh hóa những ông quan trần tục và tội lỗi có vai vế trong triều cộng sản,
qua đó thần thánh hóa cả một thời cộng sản, thời dựng lên và tồn tại bằng máu
và nước mắt dân lành.
Sau thắng lợi không trọn vẹn của cuộc kháng
chiến chống Pháp. Không trọn vẹn vì cuộc kháng chiến chống Pháp kết thúc bằng
hiệp định Genève cắt đôi đất nước Việt Nam thành hai trận tuyến đối kháng, chia
đôi dân tộc Việt Nam thành hai thế lực thù địch, tất yếu tạo ra thảm họa không
thể tránh khỏi là cuộc nội chiến Nam – Bắc đẫm máu kéo dài suốt 20 năm. Thắng
lợi không trọn vẹn, mới làm chủ nửa dải đất Việt Nam, những người cộng sản Việt
Nam về thủ đô Hà Nội liền ban hành ngay những sắc luật, những chính sách để
tách biệt quan với dân, để phân hạng quan to, quan nhỏ, quan càng to càng nhiều
đặc quyền, đặc lợi. Thói đặc lợi cộng sản giành phần hơn từ miếng ăn với dân đã
được bia miệng dân gian khắc ghi:
Tôn Đản là chợ vua quan
Nhà Thờ là chợ trung gian nịnh thần
Bắc Qua là chợ thương nhân
Vỉa hè là chợ nhân dân anh hùng.
Lương cao nhưng quan chức cấp cao cộng sản lại
ít phải dùng đồng lương lo cho cuộc sống hàng ngày. Mọi nhu cầu của đời sống
đều được nhà nước cộng sản đáp ứng miễn phí, lại có phiếu mua hàng trong cửa
hàng cung cấp riêng ở phố Tôn Đản dành cho quan cấp bự. Giá rẻ như cho không.
Từ túi kẹo sữa của Nga cho cậu ấm, cô chiêu đến chai rượu Mao Đài, bao thuốc lá
Thiên An Môn của Tàu Cộng cho các quan ông. Từ lọ nước hoa Bulgari cho các quan
bà đến chiếc tủ lạnh Saratov của Nga cho gia đình quan. Trăm năm bia đá thì mòn / nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ. Bia
miệng về chợ vua quan Tôn Đản thời cộng sản sẽ còn mãi cùng với bia miệng về
một triều đại hại dân đã sụp đổ trong lòng dân nhưng vẫn cố xây thành cao, đào
hào sâu bằng xương máu dân để cố kéo dài triều đại thối nát, kéo dài nỗi thống
khổ của dân: Vạn niên là vạn niên nào / Thành xây xương lính, hào đào máu
dân.
Xã hội cộng sản chỉ có một bảng giá trị là
thang bậc quan chức và con người muốn tiến thân chỉ có con đường bon chen vào
con đường quan chức. Thị trường mua quan bán chức trở thành thị trường ngày
càng phát đạt, rầm rộ, nhộn nhịp nhưng cũng ngày càng khốc liệt. Chốn quan
trường chỉ còn là chốn đua chen của những nhân cách thấp hèn. Những nhân cách
xôi thịt, hối hả bòn rút, vơ vét của công, cướp bóc của dân và tàn độc sát phạt
nhau để giành ghế chốn công đường mà tiếng súng thanh toán nhau, máu chảy lênh
láng ở tỉnh đường Yên Bái năm 2016 là một thí dụ.
Thôi, khỏi nói sự phân cấp về miếng ăn, chỗ ở,
về tiêu chuẩn chữa bệnh, tiêu chuẩn thư kí, vệ sĩ, công vụ, tiêu chuẩn ô tô
riêng từ ngót nghét tỉ đồng đến vài tỉ đồng đưa đón các quan cộng sản. Chỉ nhìn
cách nhà nước cộng sản thoải mái lấy tài nguyên của nước, phóng tay ném tiền
thuế của dân lo cho cái chết của quan cộng sản cũng thấy sự thấp kém trong tầm
văn hóa, tầm nhân văn, sự vô liêm sỉ trong nhân cách, sự méo mó, nhố nhăng
trong lí tưởng sống, sự khinh miệt, bất nhẫn với người dân của nhà nước cộng
sản.
Kí hiệp định Genève cắt đôi đất nước thành hai
trận tuyến, cắt đôi dân tộc thành hai thế lực thù địch. Gieo rắc hận thù giữa
hai nửa giống nòi Việt Nam rổi đẩy hai nửa hận thù đó vào cuộc nội chiến tương
tàn một mất một còn. Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng quyết làm chiếm
tranh xóa sổ một nửa giống nòi Việt Nam, quyết dành độc quyền thống trị cả
nước. Đó là một tội ác lịch sử. Cùng với tội ác cải cách ruộng đất phá tan đạo
lí thương yêu đùm bọc “thương người như thể thương thân” làm nên sức mạnh
trường tồn Việt Nam là hai tội ác lớn nhất của nhà nước cộng sản thời kì đó.
Gây ra hai tội ác lớn với lịch sử, với nhân dân rồi những người cộng sản rời
bóng tối rừng sâu về ánh sáng kinh kì.
Vừa về làm chủ Phủ Toàn quyền Đông Dương, làm
chủ Hoàng thành Thăng Long, những người cộng sản liền tự ban cho mình nhiều đặc
lợi mà các nhà nước phong kiến và nhà nước bù nhìn tay sai thực dân trước đó dù
tham lam, thối nát đến đâu cũng không thể làm, không nỡ làm. Trong đó có hai
đặc lợi chướng tai gai mắt nhất là ăn Tôn Đản, chết Mai Dịch. Đặc lợi ăn Tôn
Đản đã được dân gian khắc vào bia miệng. Đặc lợi chết Mai Dịch rồi cũng sẽ có
bia miệng dân gian, tiếu lâm dân gian.
Khi mới làm chủ nửa nước, còn đang phải diễn
màn dập đầu tạ tội với dân về hàng trăm ngàn dân lành bị đấu tố, hành hình chết
oan trong cải cách ruộng đất, nhà nước cộng sản đã chiếm hơn 5 ha đất nghĩa
trang Mai Dịch của những liệt sĩ Hà Nội làm nghĩa trang riêng cho quan chức
cộng sản cấp cao, xây mả lớn cho những người cộng sản tự nhận là có công với
nước.
Lịch sử luôn công bằng và người dân luôn biết
ứng xử bằng đạo lí. Với những ai thực sự có công với dân với nước, dân tự lập
đền thờ, chẳng cần tiêu chuẩn cấp bậc. Chỉ những kẻ công ít, tội nhiều mới phải
vơ công để giấu tội. Tự cho mình phải có nghĩa trang riêng, có mả lớn là tự kể
công với dân, với nước, đòi đất nước mãi mãi ghi công, bắt nhân dân đời đời thờ
phụng.
Làm chủ nửa nước, mới làm hai việc lớn: Kí
hiệp định Genève cắt đôi đất nước, chia đôi giống nòi Việt Nam và làm cuộc cải
cách máu trên ruộng đất, nhà nước cộng sản liền chiếm hơn 5 ha đất vàng kinh kì
xây mả lớn cho những quan chức cộng sản cao cấp được nhà nước cộng sản tự cho
là có công với nước. Làm chủ cả nước, nhà nước cộng sản đã làm thêm nhiều việc
vô cùng lớn nhằm vô sản hóa, bần cùng hóa, nô lệ hóa người dân, thâu tóm toàn
bộ quyền lực của nhân dân vào tay nhà nước cộng sản và cắt đất, dâng biển cho
Tàu Cộng, đưa giống nòi Việt Nam ngày càng chìm sâu vào thân phân chư hầu Tàu
Cộng:
Cho ra đời những bản Hiến pháp tước đoạt quyền
làm chủ đất nước của người dân. Người dân làm chủ đất nước bằng tự do ứng cử và
tự do bầu chọn lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Điều 4 Hiến pháp cộng sản
đã cho những người cộng sản quyền đương nhiên lãnh đạo nhà nước và xã hội,
không cần đến sự bầu chọn của người dân. Hiến pháp cộng sản mới nhất còn cho
nhà nước cộng sản quyền thâu tóm toàn bộ tài nguyên đất nước, thâu tóm cả quyền
sở hữu đất đai từ ngàn đời của người dân. Điều 4 Hiến pháp 2013 tước đoạt quyền
làm chủ đất nước của người dân thì điều 53 của Hiến pháp đó tước đoạt luôn
quyền làm chủ mảnh đất riêng của mỗi gia đình do cha ông họ để lại.
Nô dịch người dân, tước đoạt những giá trị làm
người của người dân. Lùa hơn triệu người dân không cùng ý thức hệ cộng sản vào
những nhà tù khắc nghiệt núp dưới cái tên trại tập trung cải tạo. Sự đày đọa
trong thống khổ, thiếu thốn cả vật chất, tinh thần và tình cảm đã đem đến cái
chết thê thảm cho hàng chục ngàn người tù tập trung cải tạo. Miệng nói hòa
giải, hòa hợp dân tộc nhưng lại lùa chính những người cần hòa giải, hòa hợp dân
tộc vào tù đầy mút mùa, những người cộng sản đã khoét sâu mãi mãi sự chia rẽ,
li tán, hận thù dân tộc. Một dân tộc bị chia rẽ, li tán và không nguôi thù hận
nhau tất yếu sẽ suy yếu, không thể hùng mạnh, không thể giữ được độc lập, chủ
quyền trước tham vọng bành trướng của Đại Hán phương Bắc và hiện thực đất nước
những ngày này là minh chứng hùng hồn, hiển nhiên.
Xóa sổ đội ngũ tư sản dân tộc giầu lòng yêu
nước, giầu tài năng sáng tao. Phá nát nền công nghiệp non trẻ nhưng đầy nội lực
và đang công nghiệp hóa mạnh mẽ hòa nhập vào xã hội công nghiệp thế giới, đẩy
người dân vào thời kì nghèo đói cùng cực. Đói rách cơm ăn áo mặc. Đói rách cả
niềm tin.
Đất nước gấm vóc của cha ông để lại, Tổ quốc
thiêng liêng của mọi trái tim Việt Nam đã là sở hữu riêng của những người cộng
sản. Dù yêu nước cháy lòng, người dân cũng phải vượt biển bỏ nước ra đi. Dù chỉ
có một phần ngàn tia hi vọng sống sót giữa cái chết của bão biển, cướp biển,
của đói khát, bệnh tật bủa vây và gần nửa triệu người đã vùi xác dưới đáy biển
nhưng người dân đi tìm giá trị làm người, tìm ý nghĩa đích thực của cuộc đời
ngắn ngủi, vẫn cuồn cuộn bỏ nước ra đi, tìm sự sống trong cái chết. Dòng người
phải bỏ nhà cửa, bỏ mồ mả ông bà, bỏ nước, gạt nước mắt ra đi khi bùng phát,
khi âm thầm kéo dài từ năm 1975 đến tận hôm nay, gần nửa thế kỉ.
Tạo ra một cường quốc tham nhũng hàng đầu thế
giới, tạo ra một bộ máy nhà nước khổng lồ, kềnh càng, trì trệ, quá kém cỏi
trong quản trị quốc gia làm cho đất nước ngày càng tan hoang, lụn bại nhưng lại
quá giỏi bòn rút của cải, tài nguyên của nước, cướp đoạt nguồn sống của dân,
tạo ra một cường quốc dân oan, cường quốc xuất khẩu nô lệ tình dục và xuất khẩu
lao động làm thuê. Đưa đất nước vào con đường lạc lõng, tủi nhục với loài
người. Kinh tế, văn hóa đất nước ngày càng tụt xa ở phía sau trong tiến trình
đi tới văn minh, phát triển của loài người.
Để mất cụm đảo Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa
vì khi Tàu Cộng đánh chiếm Gạc Ma, lãnh đạo cấp cao của nhà nước cộng sản Việt
Nam cấm người lính Việt Nam giữ Gạc Ma không được nổ súng. Không cho người lính
Việt Nam được nổ súng chiến đấu giữ chùm đảo Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa
thực chất là lệnh dâng chùm đảo Gạc Ma cho Tàu Cộng. Dâng cả chùm đảo Gạc Ma
cho Tàu Cộng rồi lại kí hiệp định biên giới cắt hàng trăm cây số vuông đất biên
cương, nhượng hàng ngàn hải lí biển của lịch sử, của tổ tiên người Việt cho bạn
vàng ý thức hệ Tàu Cộng. Đó là tội lớn nhất trong những tội của một nhà nước
phản dân, hại nước, tội bán nước đớn hèn và nhục nhã.
Đất nước của nền văn minh sông Hồng tuy không
rực rỡ huy hoàng ở tầm nhân loại nhưng lung linh bản sắc riêng. Gần ngàn năm
Bắc thuộc, Đại Hán mang nền văn minh Trung Nguyên rực rỡ, huy hoàng đồng hóa
dân tộc Việt nhưng người Việt vẫn là người Việt vì văn minh sông Hồng đậm đà
bản sắc riêng vẫn bền bỉ trong hồn người Việt. Nền văn minh sông Hồng đã tạo ra
một dân tộc văn hiến, một đạo lí thương yêu để tồn tại, để sống còn, một nguyên
tắc ứng xử hòa hiếu là nhường nhịn, thương yêu, đùm bọc. Một câu nhịn là chín
câu lành. Nhiễu điều phủ lấy giá gương / Người trong một nước phải thương nhau
cùng.
Nhưng chỉ mấy chục năm trong thể chế cộng sản,
chỉ mấy chục năm dưới sự cai trị bằng bạo lực và dối trá của nhà nước cộng sản
Việt Nam, đất nước của nền văn minh sông Hồng, của ngàn năm văn hiến, của
thương yêu, đùm bọc, thương người như thể thương thân, trở thành đất nước của
bạo lực man rợ, đất nước của máu và nước mắt.
Nhà nước ứng xử với dân bằng bạo lực. Để duy
trì một thể chế chính trị lạc hậu cả trăm năm so với thế giới, nhà nước cộng
sản không có lẽ phải chỉ còn biết ứng xử với những tiếng nói khẩn thiết và
chính đáng đòi dân chủ, đòi quyền làm người của người dân bằng dùi cui công an,
bằng những điều luật độc tài 79; 88; 258, bằng tòa án áp đặt và bằng ngục tù
trung cổ. Người dân đang khỏe mạnh bị công mời đến trụ sở làm việc buổi sáng
thì buổi chiều đã thành cái xác với những vết bầm dập, thâm tím, phù nề khắp
người. Mỗi năm có hàng chục cái chết như vậy diễn ra từ năm này sang năm khác
và đã trở thành điều bình thường, thành chuyện thường ngày trong nhà nước cộng
sản Việt Nam.
Dân giải quyết mâu thuẫn, bất hòa nhỏ xíu với
nhau cũng bằng nắm đấm, dao găm, thuốc nổ và cả bằng súng tự chế. Chồng giết
vợ, vợ giết chồng phanh thây từng mảnh không còn là chuyện hiếm. Bạo lực cả ở
nơi của lễ nghĩa. Trường học nào cũng có hàng chữ son suy tôn lễ nghĩa: Tiên
học lễ, hậu học văn. Như công sở nào cũng có hàng chữ vàng suy tôn đảng cộng
sản: Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm. Nhưng trò đánh thầy, học trò
nói chuyện với nhau bằng đao búa, học trò tước đoạt mạng sống của nhau diễn ra
ở khắp nơi. Những clip nữ sinh yểu điệu thục nữ đánh nhau, lột quần áo của nhau
giữa lớp học, trên đường làng nhan nhản trên mạng xã hội.
Thể chế chính trị lạc hậu cả trăm năm vì ngay
từ đầu thế kỉ 20, những trí tuệ sáng láng và thức thời đã nhận ra xã hội chủ
nghĩa của Mác là độc tài, sắt máu, phản con người, phản tiến bộ, họ đã tách ra
khỏi phong trào cộng sản, lặng lẽ theo đuổi lí tưởng xã hội dân chủ, tạo ra
những xã hội ổn định, bình yên, kinh tế và văn hóa phát triển rực rỡ vì con
người ở những nước Bắc Âu, Thụy Điển, Na Uy, Đan Mạch. . . Trong khi đó, những
người cực đoan, cuồng tín giáo điều cộng sản kiên trì học thuyết bạo lực đấu
tranh giai cấp, chuyên chính vô sản đã tập hợp lại trong quốc tế ba và lập lên
đảng cộng sản ở các nước, sắt máu thực hiện bạo lực chuyên chính vô sản, tạo ra
cao trào cách mạng vô sản từ cách mạng Tháng Mười Nga 1917 đến cách mạng văn
hóa Trung Hoa những năm sáu mươi thế kỉ 20, dìm thế giới vào biển lửa chiến
tranh ý thức hệ, dìm loài người vào biển máu bạo lực đấu tranh giai cấp suốt
hơn nửa thế kỉ, giết chết cả trăm triệu sinh linh con người, biến những đất
nước tươi đẹp thành những nhà tù khổng lồ đầy đọa và công khai tàn sát hàng
loạt mạng người, âm thầm thủ tiêu những con người ưu tú ở Liên Bang Xô Viết, ở
Trung Hoa, ở Đông Âu, ở Việt Nam, ở Cuba.
Đã bước sang thế kỉ 21, thế kỉ của văn minh
tin học, những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam vẫn chìm đắm trong giáo điều
của máu ở đầu thế kỉ 20, vẫn cố duy trì chủ nghĩa xã hội của máu và nước mắt,
phản con người, phản tiến bộ mà những trí tuệ sáng láng và thức thời đã xa
lánh, vất bỏ từ đầu thế kỉ trước.
Loài người đã bước sang kỉ nguyên văn minh tin
học. Với văn minh tin học, với internet, mỗi con người đều có trí tuệ của cả
loài người, mỗi con người đều có sức mạnh của cả loài người. Được tự do, được
giải phóng sức sáng tạo, mỗi con người bình thường đều có thể trở thành người
khổng lồ như Bill Gates, như Steve Jobs. Nhưng trong nhà nước cộng sản Việt
Nam, người dân vẫn không được nhìn nhận là những cá thể Người, mãi mãi chỉ là
bầy đàn chuột bạch để nhà nước cộng sản làm cuộc thí nghiệm cách mạng xã hội
chủ nghĩa. Ai đòi dân chủ, đòi quyền con người, ai bộc lộ chính kiến của lương
tâm con người và trách nhiệm công dân đều là “thế lực thù địch” với nhà nước
cộng sản, đều bị trừng trị bởi bạo lực của công an, bạo lực của những điều luật
phản dân chủ, phản con người 79; 88; 258, bạo lực của tòa án độc tài, bạo lực
của nhà tù cộng sản. Văn minh tin học đã nâng con người lên thành những người
khổng lồ thì con người trong nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn là con người nô lệ
trung cổ, vẫn chưa có được những quyền con người cơ bản, vẫn chỉ là bầy đàn
công cụ, là quần chúng cách mạng của đảng cộng sản. Duy trì học thuyết máu Mác
– Lê – Mao thực chất là duy trì chế độ phong kiến cộng sản còn tồi tệ hơn chế
độ phong kiến trung cổ giữa kỉ nguyên văn minh tin học.
Những việc làm kể trên của nhà nước cộng sản
Việt Nam với nhân dân, với đất nước, với lịch sử đều là những tội lớn, tội phản
nước hại dân. Trong đó tội dâng đất đai biển đảo của cha ông để lại cho Tàu
Cộng là tội nhục nhã, nhơ bẩn nhất của xã hội loài người và tội duy trì, áp đặt
cho xã hội Việt Nam một thể chế chính trị lạc hậu cả trăm năm nhằm nô dịch
người dân, biến 90 triệu dân thành bầy nô lệ của nhúm người lãnh đạo đảng cộng
sản là tội ác man rợ nhất trong lịch sử loài người.
Với thể chế dân chủ, người dân nắm quyền làm chủ
đất nước, nắm quyền quyết định số phận nhà nước thì những quan chức cấp cao của
nhà nước cộng sản, những người phải chịu trách nhiệm chính trong những tội ác
trên phải bị truy tố trước pháp luật, trước nhân dân, trước lịch sử và vị trí
xứng đáng dành cho họ sau đó là nhà tù và những nấm mộ ô nhục của kẻ phản dân
hại nước.
Nhưng nhà nước độc tài có hai nét đặc trưng
tiêu biểu: Một là tước đoạt quyền làm chủ đất nước, làm chủ xã hội của người
dân, quyết buộc người dân trắng tay, không còn một chút quyền lực chính trị, cả
đến quyền công dân, quyền cơ bản của con người, người dân cũng không còn. Hai
là dành đặc quyền đặc lợi cho những kẻ độc tài đương quyền. Nhà nước độc tài
cộng sản còn độc tài hơn hẳn những nhà nước độc tài khác ở chỗ dành đặc quyền
đặc lợi cả cho những nhà độc tài khi đã chết.
Hơn 5 ha đất đặc quyền đặc lợi dành cho những
nhà độc tài cộng sản ở Mai Dịch đã bị những người độc tài cộng sản lớp trước
chiếm hết rồi. Những nhà độc tài cộng sản đương quyền liền đẻ ra ngay dự án
dành 1400 tỉ tiền thuế của dân và 120 ha đất lành của nước, ở ngay chân núi
thiêng Ba Vì, dưới bóng cả thần Tản Viên để làm Mai Dịch mới hoành tráng, xa xỉ
gấp nhiều lần Mai Dịch cũ cho những nhà độc tài đương chức hôm nay và ngày mai.
Cả khi chết, những người cộng sản cũng dành bằng được đặc quyền đặc lợi với dân
với nước.
Tháng tám giỗ cha, tháng ba giỗ mẹ. Trần Hưng
Đạo là người có công lớn với sự vững bền của đất nước, có công lớn với cuộc
sống bình yên của nhân dân, được nhân dân cả nước tôn làm người cha của trăm
họ. Dù khi chết Trần Hưng Đạo chỉ có nấm mồ bình dị trong cánh rừng hoang sơ
Kiếp Bạc, Chí Linh nhưng muôn đời sau, tháng tám, tháng Đức Trần Hưng Đạo về
cát bụi, lòng dân cả nước đều thành kính làm giỗ tưởng niệm trong tâm tưởng
người cha của trăm họ.
Một dân tộc đã biết đời đời thờ phụng một hồn
thiêng có công với dân với nước dù hồn thiêng đó chẳng để lại mồ to mả lớn thì
dân tộc đó cũng biết cách ứng xử đích đáng với những kẻ chỉ để lại họa cho dân,
cho nước. Dù kẻ để lại họa cho dân cho nước có mồ to mả lớn thì đó cũng chỉ là
những mồ to mả lớn của tội ác to, của sự ô nhục lớn. Tội ác thì không thể ngạo
nghễ tồn tại trong không gian mà chỉ tồn tại trong bia miệng dân gian mà
thôi. Vạn niên là vạn niên nào / Mồ xây tội ác, mả đào hờn căm.
Phạm Đình Trọng – Đả Đảo
Cộng Sản
Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018
MƯỜI NĂM TRƯỚC (2008) HỒI KÝ NGUYỄN ĐĂNG MẠNH BỊ "ĐÁNH" NHƯ THẾ NÀO?
Cũng vào những ngày này 10 năm về trước, báo chí lề phải,
đặc biệt là các tờ báo của ông tướng công an Hữu Ước bỗng xuất hiện loạt bài
đánh dữ dội tập Hồi ký của nhà giáo, nhà văn Nguyễn Đăng Mạnh. Người ta đưa cho
nhau đọc những bài viết của Đặng Huy Giang (Bệnh thường tình mà nên tránh),
bài của Đỗ Hoàng (Một cuốn hồi ký lẫn nhiều sạn), bài
của Nguyễn Hữu Thắng (Về hồi ký của Nguyễn Đăng Mạnh – Tác giả SGK
văn học), của Thanh Trúc (Tâm sự đường đời hay nơi trút
hận). Đặc biệt người đọc thấy rất không bình thường khi đọc những
bài của Chu Giang - Nguyễn Văn Lưu (ông này chắc là người Thanh Hoá), với bài “Về hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh” đăng trên Hồn Việt số
18 ra tháng 12/ 2008 và bài của Thượng Nguyên (ông này chắc chắn là dùng bút
danh) với bài “Chất độc hại trong một cuốn hồi ký”
đăng trên An ninh thế giới số 815 ra ngày thứ tư (10/12/2008.)
Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018
NHỮNG NGÔI MỘ TẬP THỂ Ở HUẾ
Trần Gia Phụng – Đả Đảo Cộng Sản Khát Máu
1. Bộ đội cộng sản bị đẩy lui
Không tổ chức được cuộc tổng khởi nghĩa (chữ
của cộng sản), Việt cộng còn bị quân đội Việt Nam Công Hòa (VNCH) và Đồng minh
phản công mạnh mẽ, đẩy lui ra khỏi Huế.
Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018
HỒI KÝ GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ CỦA NHÃ CA - KỲ 1
Tôi được sinh ra ở Huế, lớn lên với Huế, nhưng khi trưởng thành,
đã rời gia đình, bỏ thành phố và ra đi biền biệt.
Hồi trước Tết Mậu thân, hôm 23 tháng chạp năm mùi, đang cùng chồng con cúng ông
táo, tôi bỗng nhận được điện tín từ Huế : về ngay, ba hấp hối.
Với một gói hành lý vội vàng, đứa con hư hỏng của gia đình và thành phố là tôi, đã trở lại Huế để chụi tang người cha thân yêu. Và rồi như bao người khác, đã phải chịu luôn cái tang lớn cho cả thành phố, khi biến cố tết Mậu Thân bùng nổ.
Với một gói hành lý vội vàng, đứa con hư hỏng của gia đình và thành phố là tôi, đã trở lại Huế để chụi tang người cha thân yêu. Và rồi như bao người khác, đã phải chịu luôn cái tang lớn cho cả thành phố, khi biến cố tết Mậu Thân bùng nổ.
HỒI KÝ GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ CỦA NHÃ CA - KỲ 2
3 NHỮNG MẢNH VỤN GÓP
NHẶT
Sau một đêm hò hét, phẫn nộ, rực lửa, bóng tối cũng tan dần. Trời vừa hé sáng thì những tiếng súng cũng im bặt.
Mặt trời như đã nổ tan tành từ bao giờ. Ánh sáng của ngày hắt
hiu, buồn thảm. Buổi sáng nay thức dậy không nghe tiếng gà gáy, không có tiếng
chim kêu, không có tiếng chuông chùa và tiếng chuông nhà thờ, cả tiếng gà vịt
cũng không nữa.
Bầu trời như muốn ứa nước. Những khu vườn bỗng tiêu điều u ám lạ, cỏ đẫm sương
mai bị dẫm nát tan tành, vung vãi những giẻ rách, mảnh đạn và vết máu. Vết máu
kéo lê mặt đường, nối dài từ khu vườn này sang khu vườn khác. Một vài vũng máu
còn đọng trước sân, bên bể cạn, cạnh gốc mai vàng ngập ngừng e ngại vì màu sắc
quá tươi tắn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)