Cách đây đúng hai giáp Âm lịch, tức là 24 năm trước, tôi đã sang Việt Nam lần đầu tiên. Hai giáp sau, Việt Nam đã thay đổi rất nhiều và rất nhanh về nhiều mặt.
Nếu hai giáp trước, Việt Nam đã là một nước nông nghiệp với mới tới 66 triệu dân, thì hôm nay, Việt Nam vẫn là một quốc gia đang công nghiệp hóa với số dân hơn 90 triệu người. Và nếu trước đây, Việt Nam là một trong những nền kinh tế nghèo nhất Đông Á, trong 24 năm vừa qua, Việt Nam đã hưởng lợi từ sự tăng trưởng kinh tế mau chóng, sự giảm mạnh số hộ nghèo đói, và sự phát triển nhanh chóng của ngoại thương.
Bất chấp sự chững lại gần đây của các hoạt động kinh tế và những lo lắng hiện tại về sự yếu kém trong các thể chế cơ bản, Việt Nam là một nước còn nhiều tiềm năng. Vấn đề là chất lượng của sự phát triển đất nước Việt Nam sẽ như thế nào?
Có lẽ một trong những thay đổi quan trọng nhất là nước Việt Nam không còn bị cô lập như trong quá khứ. Chỉ mới 24 năm trước, khi tôi đến Việt Nam lần đầu, các mối quan hệ ngoại giao của Việt Nam rất hạn chế. Việc một người Mỹ sang Việt Nam là chuyện hiếm. Trong khi ngày hôm nay, chính quyền Hà Nội đã có quan hệ với hơn một trăm quốc gia và ngày càng đóng vai trò quan trọng trong các tổ chức khu vực và quốc tế. Với sự pha trộn nhiều lợi thế cạnh tranh, và cả vị trí địa lý thuận lợi nằm ngay điểm giao của các tuyến đường thương mại tầm cỡ ở Đông Á, một tương lai sáng lạng hơn, thịnh vượng hơn cho Việt Nam tưởng chừng nằm trong tầm với.Tuy nhiên, vẫn có những điều không chắc chắn
đáng để bàn về tương lai của Việt Nam. Trong đối nội, không thiếu những thách
thức cấp bách. Đa số liên quan đến những thách thức về lãnh đạo và thể chế.
Trong đó, những vấn đề như sự thiếu minh bạch và thiếu trách nhiệm giải trình
(không phải giải trình theo kiểu hình thức) là đặc biệt quan trọng. Vấn đề lớn
thứ hai là sự bất bình đẳng trong xã hội, hiện đang tăng lên cùng với sự nhận
thức rõ ràng hơn về sự bất công của người dân. (Là người Mỹ, tôi sẵn sàn chấp
nhận vấn đề mất công bằng cũng là một vấn đề cũng rất lớn ở nước tôi - nhưng
blog này nói về các vấn đề của Việt Nam).
Một trong những thách thức lớn nhất mà Việt Nam
đang đối mặt hiện nay là làm sao để đất nước có thể phát triển và mở rộng tầng
lớp trung lưu. Muốn làm điều đó, chính phủ Việt Nam phải nhanh chóng phát triển
số lượng lao động có kỹ năng cao thì mới hy vọng phát triển đất nước mạnh và
bền vững được. Và phải giảm tối thiểu những loại thuế và chi phí mà người dân
phải gánh chịu từ hàng hóa đến các dịch vụ cơ bản, từ vấn đề nhà ở đến các dịch
vụ giáo dục và y tế.
Là người khá lạc quan dù không ngây thơ, tôi
tin rằng những thách thức trong nước có thể và phải được giải quyết sớm. Và
những nỗ lực trong nghiên cứu của tôi chủ yếu tập trung ở những lĩnh vực này.
Giải quyết những vấn đề nêu trên quả là điều
không dễ dàng, vì tốc độ, phạm vi, kết quả của những nỗ lực cải cách ở Việt Nam
phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Trong đó, hai yếu tố quan trọng là sự dũng cảm
chính trị và trí tưởng tượng (trong ít nhất một phần quyết định) của giới lãnh
đạo chính trị, một yếu tố chưa thấy rõ. Thứ hai là sự phát triển mạnh mẽ của xã
hội dân sự mới nổi ở Việt Nam.
(Ở đây xin nhấn mạnh: Ở Việt Nam, xã hội dân sự
không chỉ ở ngoài bộ máy Đảng cộng sản Việt Nam, mà (trong một số khía cạnh) có
sự tham gia chưa công khai của nhiều người đã và đang là đảng viên. Tôi tin
rằng trong những năm qua, xã hội dân sự sẽ được xem là một thế mạnh thay vì sự
đe dọa của đất nước. Dù nghĩ gì về những nhân vật trong xã hội dân sự của Việt
Nam, chẳng có ai có thể nói họ là những người không yêu nước. Nói họ không yêu
nước chính là nói dối!)
Trong những tháng qua trên blog này, tôi chủ
yếu đề cập đến những vấn đề trong nước. Thật ra, chẳng ai có thể đoán được quá
trình này sẽ tiếp diễn như thế nào. Chúng ta đều biết sự phát triển của đất
nước Việt Nam nên là một quá trình do chính người dân Việt Nam quyết định.
Song, có một số điều đáng lo đang tiếp diễn trên phạm vi quốc tế mà điều đó
đang đe dọa trực tiếp đến sự độc lập và nguyện vọng của người dân.
Vấn đề thứ nhất trong những thách thức này là
Việt Nam cùng với Đông Á và thế giới, sẽ xử lý các thách thức quan trọng trong
khu vực như thế nào. Cái tôi đang đề cập đến chính là sự bành trướng và những
hành vi đế quốc của Bắc Kinh, mà một lần nữa đang làm dấy lên căng thẳng trong
khu vực. Dù là người có một thái độ tôn kính nhất định đối với Bắc Kinh, rõ
ràng 16 chữ "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài,
hướng tới tương lai" không miêu tả những hành vi của Bắc Kinh
hiện nay, dù ta giả định "hữu nghị, hợp tác, và ổn định" có nghĩa là
Việt Nam không còn là nước độc lập. Việc Hà Nội đón nhận 6 tàu ngầm hạng Kilo
từ Nga và dự định tăng cường bảo vệ bờ biển Việt Nam bằng tên lửa, công nghệ
quân sự Nga là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, đó không phải là một tương lai sáng
lạng mà những người Việt trẻ tuổi và những người từng trải mong mỏi. (Ai muốn
xem tôi đề cập vấn đề này bằng tiếng Anh có thể bấm link này).
Trong hai giáp qua, Việt Nam đã đạt nhiều tiến
bộ về mặt xã hội dù vẫn còn nhiều vấn đề đáng lo phải đề cập. Và trong suốt
thời gian đó, “Ông tây này” đã rất nỗ lực để hiểu thêm về những vấn đề này.
Càng học nhiều và càng tìm hiểu nhiều, càng biết mình chưa biết đủ. Nhưng tôi
vẫn cố gắng như mọi người. Trong những tháng tới, nếu điều kiện cho phép, tôi
sẽ sang Việt Nam để thực hiện một dự án nghiên cứu cho Liên Hợp Quốc về nhà
nước Việt Nam, nhằm hỗ trợ giảm thiểu những trở ngại mà người dân Việt Nam đang
phải đối mặt khi tiếp cận các dịch vụ giáo dục, và y tế. Qua đó và qua việc
phan tích những kinh nhiêm quốc tê, chúng tôi sẽ tìm giúp đẩy mạnh "tăng trưởng
kinh tế bao trùm" ở Việt Nam.
Xin chia sẻ với các bạn rằng cách đây vài tuần,
khi tôi đang ở Việt Nam, có một bạn đã khuyên tôi rằng việc chia sẻ những suy
nghĩ và chính kiến của mình về đất nước này sẽ chỉ tăng rủi ro không được chính
quyền hoan nghênh ở Việt Nam nữa. Vâng. Tôi hiểu rất rõ về điều đó. Tuy nhiên,
ở địa vị của tôi, tôi vẫn phải là tôi; một người chân thành. Nếu các bạn thấy
có bài nghiên cứu hay blog nào có tính “thiếu xây dựng” thì xin vui long cho
tôi biết cụ thể nhé. Nếu thấy những bài blog "thiếu khách quan" thì
tôi cũng sẵng sàng suy ngẫm về điều đó. Nhưng, xin chia sẻ: Tôi là người muốn
và có điều kiện để đóng góp vào sự phát triển của đất nước Việt Nam, và tôi
cũng muốn sống đúng theo lương tâm của tôi. Nếu có cơ sở mà lại không tìm cách
nói ra thì là bất lương rồi. Đúng chưa?
Tôi nhận ra, những thách thức trước mắt là rất
lớn và khó giải quyết. Nhưng, nếu có đủ quyết tâm thì bất cứ cái gì đều có thể
đạt được. Dù cuộc thảo luận về tương lai của Việt Nam rất dễ đón nhận những
trận ném đá, vào dịp Tết này, tôi xin gửi lời chúc an khang thịnh vượng tới
toàn thể người dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước, đồng thời trân trọng đề
nghị rằng: Với đủ nỗ lực, dũng cảm, và sáng tạo, cũng như một tình thần cơi mở
mới, toàn dân Việt Nam cũng có thể giải quyết những thách thức này trong vòng
nửa giáp.
Hai giáp và nửa giáp là hai giáp rưỡi đấy. Chúc mừng năm mới toàn dân Việt Nam!
Jonathan London
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét