VĂN QUANG-Viết
từ Sàigòn
Câu hỏi
này không mới và cũng chưa bao giờ cũ. Ở đâu người dân cũng trố mắt, mỏi cổ,
ngước nhìn trước mắt những dinh thự ngất ngưởng, bế thế nguy nga. Toàn là nhà
các quan, không là quan đương chức đương quyền thì cũng là quan vừa nghỉ hưu hoặc
cũng là nhà của con cháu các quan cả đấy. Dân làm ăn lương thiện thì quá ít hoặc
có nhiều địa phương không hề có “đại gia chân đất” nào có được ngôi nhà đồ sộ
như thế cả.Tôi đã từng ở vùng quê nghèo hơn 4 năm và cũng đã có nhiều thì giờ
đi thăm những địa phương sát biên giới Campuchia, có nơi biên giới chỉ là một
cái barrière bằng một cái thân tre già cũ, chắn ngang con đường hẹp. Còn
người dân thì 90% đều nghèo, đúng nghĩa là nghèo “mạt rệp”. Thế nhưng giữa những
miền tưởng như hoang vu đó, nhiều nơi vẫn nổi lên vài cái biệt thự mới toanh,
xây theo kiểu cách Tây Tàu đàng hoàng. Hỏi ra mới biết đó là của ông chủ tịch,
bí thư xã, huyện chứ không có anh dân nào có nhà cửa như thế. Trong số 10 căn
biệt thự ấy, tôi biết chỉ chừng vài ông, trước năm 1975 là thợ cày, thợ mộc…
Gia tài cũng chỉ có căn nhà rách. Tôi không có thì giờ tìm hiểu xem từ ngày ông
thợ mộc đó có chức tước, làm ăn như thế nào mà chỉ ít năm đã có cái cơ ngơi lớn
như bây giờ. Nó mọc lên giữa những dãy nhà tranh vách lá từ “ngàn xưa” để lại.
Người dân cũng quen dần nhưng tất nhiên là họ hiểu hơn tôi về cái sự “lên đời”
nhanh chóng của các quan làng, quan xã, quan huyện. Và trong lòng họ nghĩ gì,
chán chường ra sao, chẳng có gì khó biết. Có điều họ không nói ra mà thôi. Bởi
có nói cũng như không, lại có thể bị các quan thù ghét cho vào sổ đen, chỉ có
nước bỏ xứ mà đi thôi.
Nhà
quan to nhỏ theo thứ bậc
dinh thự nguy nga của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung |
Cứ xét
như thế thì trong cả nước có biết bao nhiêu dinh thự, nhà cửa đồ sộ, đất đai,
ruộng vườn của các quan chức. Cứ theo thứ bậc, từ cấp thấp nhà lớn đất to, đến
cấp cao hơn thì to hơn “hoành tráng” hơn là đúng “sách vở”. Hiện tượng biệt thự
khủng kiểu này lại nằm trong chuỗi hiện tượng những biệt thự khủng khác ở của một
số quan chức ở Hà Giang, Hải Dương, Bình Dương… và nhiều tỉnh thành thì sự ồn
ào khó tránh khỏi.
Thí dụ
cụ thể như ở Bình Dương là nơi tôi có nhiều dịp đi ngang, nhà quan chức huyện
hay thị xã thì chừng vài hecta, năm bảy chục mẫu cao su, nhưng lên đến quan đầu
tỉnh thì nhà bắt đầu biến thành dinh cơ chứ không còn gọi là biệt thự nữa, đất
đai có khoảng 100 mẫu cao su.
Cụ thể
như vào cuối năm 2013, nhân vụ kiện giữa ông “Dũng lò vôi” và ông chủ tịch UBND
tỉnh Bình Dương, báo chí đã dẫn chứng rất rõ dân ở đây nói rằng nhà của ông Lê
Thanh Cung – Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương giàu vào loại nhất nhì ở tỉnh lị
này. Ông có một biệt thự trong khuôn viên khoảng 1000m2 được xây dựng theo kiểu
kiến trúc hiện đại, nội thất vườn hoa, cây cảnh toàn loại quý tường bao quanh cổng
ra vào thật uy nghiêm cung kín. Ông còn có 100ha cây cao su tại Long Nguyên, Bến
Cát, Bình Dương. Dân tự hỏi ông Lê Thành Cung – Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương
chỉ ăn lương công chức, sao ông cũng có nhà cao cửa rộng, cuộc sống
gia đình vương giả, ông lấy tiền của này ở đâu ra? Câu hỏi của người dân rồi
cũng rơi tuốt vào im lặng cho đến nay.
Thật
ra ở đâu cũng vậy, nhà quan chức đồ sộ, trưởng giả, hoang phí đến độ dát vàng cả
ngoài lẫn trong, vậy mà mọi sự vẫn êm re. Dân nói cứ nói, nghĩ gì cứ nghĩ, quan
cứ tỉnh bơ, nhà nước cũng “tỉnh” theo. Yên lặng đúng là vàng! Nếu làm một con số
thống kê nhà cửa và gia tài đồ sộ của tất cả các quan chức VN thì không biết phải
bao nhiêu trang giấy và phải cử bao nhiêu phái đoàn điều tra bao nhiêu năm để
tìm ra sự thật. Bởi gia tài các quan đều đã có kinh nghiệm đầy mình nên “phân
tán mỏng” khắp nơi cho anh em chú bác, đàn em đứng tên và sẵn sàng chứng minh
nó là “hơp lệ”. Tìm ra sự thật một cái gia tài thôi cũng đã quá khó chứ nói chi
đến hàng ngàn cái như bây giờ! Thế nên lâu nay chuyện gia tài của cải của các
quan chức VN được coi là một sự tự nhiên, sự tự nhiên của tạo hóa “già thì phải
chết, làm quan thì phải giàu”, chẳng ai buồn nhắc đến. Ông nào khai gì cứ khai,
quan không kiểm tra, dân lại càng mù tịt.
Thế
nên các quan cứ thi nhau khoe khoang sự giàu sang của mình, không còn ké nè, giữ
gìn như cái thời ăn con gà cũng phải canh chừng cẩn thận kẻo bị phê bình cảnh
cáo. Cái thời ấy qua lâu rồi, bây giờ đền cái thời khoe của và khoe thân. Ai có
cái gì cứ việc khoe tuốt tuồn tuột ra cho nó sang, cho đúng “phong cách của dân
văn minh quý tộc”!
Ở một
quốc gia còn nghèo, đang phát triển như VN, thu nhập bình quân của người dân
còn vào loại thấp so với ngay trong khu vực, mà Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn
Trần Nam từng nhìn nhận trên báo VnExpress: “Lương Bộ trưởng 40 năm mới mua được
nhà thu nhập thấp” thì bao nhiêu năm mới mua làm được một căn biệt thự? Câu hỏi
của người dân chỉ giản dị có thế nhưng lại giữ một vị trí vô cùng quan trọng
trong niềm tin thầm lặng của nhân dân.
Ngay cả
ở các tỉnh xa xôi ở miền rừng núi, các quan cũng thi nhau chơi nhà kiểu quý
phái và cũng theo thứ bậc hẳn hoi. Ban đọc hãy nhìn thử vào một tỉnh nghèo như
Hà Giang sẽ thấy rõ hơn.
Nhà sàn toàn gỗ loại cực kỳ quý hiếm của các quan tỉnh Hà Giang |
Hà
Giang luôn được coi là một tỉnh nghèo vùng núi rừng ở VN với hơn quá nửa là những
gia đình thuộc “diện nghèo”. Nhưng đối nghịch lại tình cảnh này lại là sự hiện
hữu của những ngôi nhà sàn “khủng”, phần lớn làm bằng gỗ “tứ thiết” của các
lãnh đạo tỉnh.
- Sang
gần bằng nhà chủ tịch UBND tỉnh Đàm Văn Bông là ngôi nhà của phó bí thư thường
trực, chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh Vương Mí Vàng. Nằm trên đường đi 4 huyện
nghèo, thuộc diện 30a là Đồng Văn, Quản Bạ, Yên Minh, Mèo Vạc, ngôi nhà “tọa” tại
địa bàn Tổ 8, phường Quang Trung, Thành phố Hà Giang. Theo người dân, muốn có
ngôi nhà này phải có vài chục tỷ, chưa kể các trang thiết bị đi cùng. Ngôi nhà
này độc đắc bởi nó chỉ làm bằng… một loại gỗ: Gỗ nghiến!
Nhà của chủ tịch UBND Hà Giang Đàm Văn Bông |
Ngôi
nhà “khủng” bắt mắt và có tiếng nhất hiện nay ở Hà Giang, đầu tiên phải nhắc đến
nhà của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang Đàm Văn Bông. Hiện ngôi nhà sàn này đang
“hùng cứ” tại thôn Cao Bành, xã Phương Thiện (TP. Hà Giang). Đây là nơi ông
Bông vẫn thường xuyên đi về trong ngày. Vật liệu làm ngôi nhà này hầu hết là gỗ
trai, gỗ nghiến, một trong những gỗ nằm trong nhóm 2B nghiêm cấm khai thác, vận
chuyển và được bảo tồn nghiêm ngặt theo quy định của Chính phủ.
Nhà của
Phó bí thư thường trực HDND tỉnh Hà Giang Vương Mí Vàng - Ngoài 2 ngôi nhà sàn
nổi tiếng của 2 quan chức này, ngôi nhà sàn của ông giám đốc Sở Nội vụ Hà Giang
Hoàng Đức Tiến tại xã Vĩnh Phúc (Bắc Quang) cũng nổi danh và được nhiều người
biết đến. Ngôi nhà này “độc” vì nó được làm hoàn toàn bằng gỗ trai. Một thứ gỗ
hiện nay đang cạn kiệt ở tỉnh Hà Giang, nó chỉ còn ở khu vực xã Đức Xuân, huyện
Bắc Quang. Theo cánh thợ, để có ngôi nhà như thế này ước chừng cũng phải “vứt
xuống” vài tỷ đồng.
Nằm tại
khu “đất vàng” thuộc tổ 18, phường Minh Khai (TP. Hà Giang), ông Lưu Đình Phát,
phó giám đốc Sở Kế hoạch và Đầu tư cùng vợ là bà Chúng Thị Chiên, ủy viên Ban
thường vụ Tỉnh ủy, phó chủ tịch HĐND tỉnh cũng “nổi danh” với ngôi nhà sàn bề
thế.
Theo
người dân trên miền quê “đá nhiều hơn đất” này thì: Nếu không phải “các bác ấy”,
dẫu có là đại gia, doanh nghiệp đang làm ăn phát đạt thì cũng khó mua, vận chuyển
an toàn các loại gỗ thuộc nhóm”tứ thiết” này để về làm nhà chứ chưa nói gì đến
dân thường. Tiền có thể có, nhưng nếu không có quyền làm sao các quan ấy cứ
khơi khơi chở các loại gỗ cực kỳ quý hiếm đó về làm nhà mình? Có phải có chức
tước là có tất cả không kém gì vua chúa thời xưa?
Chỉ ở
một tỉnh xa xôi “hẻo lánh” mà nhà quan đã bề thế như vậy thì các nơi khác, các
thành phố khác còn “loạn” đến đâu! Người dân chỉ cón biết xái cổ nhìn và cúi đầu
chịu trận. Tiền đâu mà các quan lộng hành đến thế? Nhà nước không biết, nhưng
người dân biết hết đấy, dù các quan có “thanh minh thanh nga” gì đi chăng nữa.
Đến lượt
quan thanh tra bị “tố”
Ngày
21/2/2014 vừa qua, một bài viết trên Báo “Người cao tuổi” phản ánh về khối tài
sản khổng lồ của ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng
Thanh tra Chính phủ (TTCP) đã gần như một quả bom nổ tung.
Sự việc
vẫn còn đang “nóng hổi” thì mới đây, Báo “Người cao tuổi” tiếp tục đưa thêm
thông tin khác không kém phần “đình đám” về ông Truyền và ông Ngô Văn Khánh –
Phó Tổng Thanh tra Chính phủ.
Nhưng
kỳ này xin tường thuật về vụ nhà cửa đất đai và việc làm của ông Trần Văn Truyền
nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ (TTCP) trước khi nghỉ hưu. Nhưng trước hết hãy
tìm hiểu sơ qua về tờ báo Người Cao Tuổi. Theo “măng xét” đăng trên báo, đó là
quan chủ quản: Cơ quan Trung Ương Hội Người cao tuổi Việt Nam.
Tổng
biên tập là ông Kim Quốc Hoa. Tòa soạn đặt tại 12 Lê Hồng Phong – Ba Đình – Hà
Nội, Điện thoại: 04.3.7334432 – 3.7334423, Fax: 04.3.7341806
Nguyên Chánh Tổng Thanh Tra Chính Phủ Trần Văn Truyền |
Một tờ
báo lâu nay ít được chú ý tới và có vẻ như rất “hiền lành”, cứ tưởng như chỉ có
những thông tin “nội bộ” giữa các cụ với nhau. Nhưng bất ngờ đã có những tin tức
rất nóng và được hầu hết mọi tầng lớp nhân dân chú ý đặc biệt bởi loạt bài này.
Và tất cả những tờ báo lớn, báo mạng ở VN đã loan tin và “vào cuộc:, tung ra
nhiều cuộc phỏng vấn tới tấp.
Tải sản
của ông Truyền lên đến vài chục triệu Mỹ kim
Báo
Người Cao Tuổi đưa tin về việc ông Trần Văn Truyền đang có một khối tài sản khổng
lồ cùng rất nhiều biệt thự khủng khiến mọi người ngạc nhiên bán tán xôn xao khắp
nơi
Trước
thông tin này, ông Trần Văn Truyền – nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng
Thanh tra Chính phủ đã lên tiếng phủ nhận.
Theo
thông tin trên tờ Người Cao Tuổi, ngoài một số biệt thự, lô đất sở hữu trước
đây, ông Trần Văn Truyền đang thực hiện một “dự án gia đình” trên lô đất khoảng
30.000m2 (3 ha) tại xã Sơn Đông, TP Bến Tre. Trong khuôn viên đó, ông Truyền đã
và đang xây dựng một biệt dinh hoành tráng và 4 căn nhà gỗ lợp ngói đỏ. Những
căn nhà gỗ thuộc nhóm gỗ đặc biệt không dùng đến một cái đinh sắt nào.
Ngoài
ra, tin tức từ một số cán bộ ở Thanh tra Chính phủ và cán bộ ở Bến Tre cũng cho
hay, ông Truyền còn có 3 cơ ngơi ở TP Sài Gòn, một ở phường Thảo Điền (quận 2),
một ngôi nhà ở Quận 5 và một bất động sản ở khu đô thị “5 sao” Phú Mỹ Hưng do
người thân đang sử dụng. Và đặc biệt, đến chiếc giường ngủ của vợ chồng ông
cũng có giá trị cả tỷ đồng.
Bên cạnh
đó, ông Truyền còn có một căn biệt thự trước đây Tỉnh ủy Bến Tre cấp cho ông
lúc còn làm Bí thư Tỉnh ủy ở Trung tâm phường 1, TP Bến Tre. Căn biệt thự rộng
300m2 vốn là trụ sở Hội Văn hóa nghệ thuật tỉnh bị đập đi để xây biệt thự cho
ông Truyền, nay cho doanh nghiệp tư nhân thuê.
Cũng
theo báo Người Cao Tuổi, một tài sản nữa tuy không phải là khủng nhưng cũng là
niềm mơ ước của nhiều người dân, đó là một ngôi nhà cấp 4 đất rộng 200m2 trước
cổng chùa Bạch Vân, phường 5, TP Bến Tre mà gia đình ông Truyền vẫn đang cho
thuê.
Như vậy,
nếu những gì tờ báo Người Cao Tuổi phản ánh là đúng sự thật thì khối “tài sản nổi”
của ông Truyền đếm sơ sơ cũng lên tới 6 cái bất động sản (3 nhà đất ở Bến Tre
và 3 nhà đất ở TP Sài Gòn), trong đó có 2 tài sản khủng là căn biệt thự rộng
30.000 m2 ở Sơn Đông và 1 bất động sản ở Khu đô thị 5 sao Phú Mỹ Hưng. Riêng một
nhà đất tại Phú Mỹ Hưng cũng lên tới 3 – 4 triệu USD, thì tổng số “của nổi” của
ông Truyền phải chục triệu USD là ít.
Những
thông tin đưa ra khiến dư luận bất ngờ và xôn xao về khối tài sản lớn “không tưởng”
của cựu Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền. Khối tài sản này quá lớn đến
mức nhiều người có vẻ nghi ngờ về tính xác thực của các thông tin này.
Trả lời
về vấn đề này trên một tờ báo, ông Kim Quốc Hoa, Tổng biên tập báo Người Cao Tuổi
khẳng định, tòa soạn có đủ cơ sở về những vấn đề đã nêu liên quan đến khối tài
sản khủng của ông Truyền. Sau khi đăng tải các thông tin trên, ông đã nhận được
một số ý kiến từ một số nơi nhưng “Báo Người Cao Tuổi hiện vẫn chưa nhận được ý
kiến phản hồi của chính ông Truyền”.
Đến việc
bổ nhiệm hàng loạt cán bộ trước khi về hưu
Cũng
theo báo Người cao tuổi, trước lúc ông Truyền về hưu, chỉ tính từ tháng 3/2011
đến ngày 3/8/2011, ông Trần Văn Truyền đã ký bổ nhiệm gần 60 cán bộ cấp Cục, Vụ
tại cơ quan Thanh tra Chính phủ. Ngày 3/8/2011, ngày mà Chính phủ khoá XIII ra
mắt và ông Huỳnh Phong Tranh được bầu làm Tổng Thanh tra Chính phủ, ông Truyền
đã cấp tập ký tới hơn 20 quyết định bổ nhiệm cán bộ.
Đặc biệt,
riêng trong ngày 3/8/2011, ông ký bổ nhiệm 3 hàm Vụ trưởng và hàm Phó Vụ trưởng
ở Văn phòng; 3 hàm Cục phó và 1 Trưởng phòng, 1 Phó phòng của Cục 3 (Cục Thanh
tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền Nam); 1 hàm Vụ trưởng và 1 hàm
Vụ phó ở Cục 1 (Cục Thanh tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền Bắc);
1 hàm Cục phó ở Cục 2 (Cục Thanh tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền
Trung); 1 hàm Phó Vụ trưởng Vụ 1 (Vụ Kinh tế ngành); 1 hàm Phó Vụ trưởng Vụ 2
(Vụ Kinh tế Tổng hợp, Tài chính – ngân hàng); 1 hàm Vụ trưởng Vụ Pháp chế; 1
hàm Vụ trưởng Vụ Hợp tác Quốc tế; 1 hàm Vụ phó Vụ Đơn thư… Ngoài ra, ông còn bổ
nhiệm một loạt lãnh đạo tại Báo Thanh tra, Tạp chí Thanh tra, Trường cán bộ
Thanh tra, Trung tâm thông tin, Vụ Tổ chức cán bộ…
Đáng
chú ý, trong số những cán bộ được ông ký bổ nhiệm, có nhiều cán bộ không nằm
trong diện quy hoạch, năng lực, trình độ chuyên môn kém. Và để cho đúng “quy
trình bổ nhiệm cán bộ”, ngay trong ngày 3/8/2011, ông Truyền đã ký Quyết định số
2100/QĐ-TTCP về việc bổ xung quy hoạch cán bộ. Sai phạm của ông Truyền trong
công tác cán bộ là rất rõ ràng bởi theo Điều 15, Nghị định 178/2007/NĐ-CP thì cấp
Cục, Vụ, đơn vị trực thuộc Bộ cấp phó không được vượt quá 3 người. Trong khi
đó, nhiều Cục, Vụ của Thanh tra Chính phủ, cấp phó có tới 4 – 6 người.
Trao đổi
với PV Báo Giáo dục Việt Nam chiều ngày 2/3, Nhà báo Kim Quốc Hoa, Tổng Biên tập
Báo Người cao tuổi khẳng định, Người cao tuổi có đầy đủ bằng chứng về những bổ
nhiệm “vội vàng” của ông Truyền. Ngoài ra ông Hoa còn cho biết thêm về thông
tin ông Ngô Văn Khánh, Phó Tổng thanh tra Chính phủ đã kê khai tài sản như thế
nào? – Vụ này tôi tường thuật trong một kỳ sau.
Ông
Truyền cũng cho biết, không hiểu vì lý do gì mà tác giả của bài báo đưa ra những
thông tin đó, và không hiểu họ đưa những điều đó ra nhằm mục đích gì, nhưng chắc
chắn một điều rằng, phần lớn thông tin trong các bài báo đó là không chính xác.
Giải
thích về căn biệt thự hoành tráng ở Bến Tre, ông Trần Văn Truyền cho hay, đúng
là ông có xây nhưng đó là căn nhà được dựng trên đất của con trai ông mua từ
lâu rồi. Sau khi ông nghỉ hưu, ông đã có ý định ở căn nhà dưới phường 1 (TP Bến
Tre, tỉnh Bến Tre) mà hồi đó tỉnh bán lại cho ông theo Nghị định 61 (Nghị định
số 61/CP ngày 5/7/1994 của Thủ tướng Chính phủ về mua bán và kinh doanh nhà ở,
trong đó có việc bán nhà thuộc sở hữu Nhà nước cho người đang thuê), nhưng vì
con trai ông đã mua mấy công đất ở thành phố Bến Tre nên ông đã lên đây để ở.
Còn căn biệt thự là do một “người em kết nghĩa” của ông xây tặng, hoàn toàn
không phải là tài sản từ đồng lương ít ỏi của một vị quan chức như ông.
Ông
cũng khẳng định, căn nhà của ông cũng chỉ là căn nhà rất bình thường, có chăng
thì chỉ rộng rãi hơn so với những nhà xung quanh một chút, và nhờ có kiến trúc
mà người cháu ở ĐH Kiến trúc TP Sài Gòn thiết kế cho nên ngôi nhà trông cũng có
phần sang trọng. Còn chi tiết chiếc giường có giá trị cả tỷ đồng thì hoàn toàn
không có.
Theo
thông tin mà ông Truyền cung cấp thì diện tích đất nhà ông chỉ khoảng hơn 1
héc-ta. Khu đất này do ngày trước người ta để hoang hóa, con trai ông mua được
với giá rẻ chứ không hề có chuyện nhà rộng 3 héc-ta như một tờ báo đã đưa tin.
Bên cạnh đó, việc ông Truyền có rất nhiều nhà ở TP Sài Gòn cũng là thông tin
không có thật, bởi chính ông cũng đã khẳng định rằng: “Tôi chẳng hiểu những căn
nhà đó là ở đâu hay từ trên trời rơi xuống”.
Nhận định
về việc tờ báo đã đưa tin không đúng sự thật, ông Truyền chia sẻ trên một tờ
báo: “Việc đưa những thông tin đó lên mặt báo có thể sẽ gây kích động và khiến
người dân ở nơi đây mất niềm tin vào cán bộ nhất là một cán bộ như tôi đã từng
làm Bí thư Tỉnh ủy tại đây”.
Phản
biện lại những lời của ông Truyền, Luật sư Phạm Công Út (Đoàn Luật sư TP Sài
Gòn), cho rằng, với một người có chức vụ cao trong bộ máy thanh tra Chính phủ
mà “kết nghĩa” và được quà tặng có giá trị đặc biệt lớn là điều bất bình thường,
có thể xem điều đó có dấu hiệu vi phạm luật Phòng, chống tham nhũng, thậm chí
vi phạm pháp luật hình sự.
“Nếu
em kết nghĩa tặng quà với giá trị rất lớn, đặc biệt lớn, nhưng hoàn toàn không
có mối quan hệ về lợi ích liên quan đến hoạt động công vụ của ông Truyền thì
ông Truyền vẫn phải có nghĩa vụ kê khai thu nhập của cán bộ, công chức, viên chức”,
luật sư Phạm Công Út nêu rõ.
Còn rất
nhiều tình tiết đang được dư luận xôn xao, không thể kể hết trong số bào này.
Xin để kỳ sau tường thuật tiếp.
Văn
Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét