Một tháng Tư nữa lại về!
Sài gòn, Hà Nội và khắp các đô thị ngoài Bắc trong Nam đang giăng đầy cờ xí, băng rôn, khẩu hiệu ca ngợi “bác” ca ngợi “đảng” ca ngợi “thắng lợi vĩ đại của cuộc chiến tranh thần thánh, đánh cho Mỹ cút, dánh cho Ngụy nhào, giải phóng hoàn toàn Miền Nam, thống nhất nước nhà, giang sơn thu về một mối”. Nhưng thực tế có phải như vậy không?
Dẫu không nói ra, nhưng trong tâm thức của mọi người dân Việt từ
bờ nam sông Bến Hải cho đến nơi tận cùng của vùng đất Mũi Cà Mau ai ai cũng đều
thấy rằng đã 37 năm rồi đất nước Việt Nam đắm chìm trong tăm tối, dân tộc Việt
Nam bị đọa đày trong cảnh thê lương, người dân Việt vốn quật cường, vốn bất khuất
trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước, ấy vậy mà chỉ trong vòng 37
năm đó đã biến thành một dân tộc nhu nhược, đớn hèn bởi chính sách cai trị sắt
máu của chế độ độc tài đảng trị đương quyền.
Bánh Mỳ Nóng Hổi... Sài Gòn Năm Xưa |
Trái Cây Của Nam Kỳ Lục Tỉnh Trù Phú Năm Xưa... |
Một Chú Bé, Với Chiếc Nón Sắt Trên Đầu, Lạc Lõng Giữa Đoàn Người Di Tản |
Thế rồi
vào tháng Tư năm 1975, với chiêu bài gải phóng dân tộc, thống nhất đất nước,
“bác và đảng” đã xua quân vào xâm chiếm Miền Nam và đã biến hàng chục triệu người
dân vô tội trở thành nạn nhân của cuộc “chiến tranh thần thánh” đó! Từ Quảng Trị,
Đồng Hà cho đến các tỉnh thuộc Miền Cao Nguyên Trung Phần hàng chục triệu đồng
bào bỏ cửa bỏ nhà đi lánh nạn cộng sản, và trên đường lánh nạn đó, hàng triệu
người đã vong mạng vì bom mìn vì đại pháo của Nga Sô của Trung cộng mà “bác và
đảng” đã du nhập về để “giải phóng Miền Nam”.
Nhưng đã hết
đâu! Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, để trả thù những Sỹ quan, Hạ sỹ quan,
và các chính khách trong chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, “đảng và bác” đã bắt bớ
1040.000 “ngụy quân ngụy quyền”, đưa đi giam cầm, đày đọa tại các trại tù được
xây dựng ở những chốn rừng thiêng nước độc mà “bác và đảng” gọi là “Trại cải
tạo” để rồi 95.000 người đã chết, chết một cách tức tửi vì bị tra tấn nhục
hình, vì đói khát, và vì bệnh tật.
Nhưng đã hết
đâu! Từ năm 1975 cho đến 1987, “đảng và bác” cũng đã kết án tử hình, và hành
quyết 100.500 người vì các tội “phản động” và “bóc lột nhân dân” bởi những
người đó là chủ sở hữu của một số nhà máy xí nghiệp, hay một số cơ sở kỹ nghệ
và thương mại ở Miền Nam để làm cho Miền Nam được dân giàu nước mạnh.
Nhưng đã hết
đâu! Công cuộc “giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước của bác và đảng” đã
khiến hơn 3.000.000 người Việt nam, mà không ít là nhân sỹ trí thức phải vượt
ngàn trùng sóng gió của đại dương để đi tìm tự do, và ít nhất là 1.500.000
người đã chết do bị “các anh bộ đội cụ Hồ” bắn chết vì tội “phản quốc” hoặc vì
bão tố hay vi rơi vào tay hải tặc. Một tư liệu đáng tin cậy của các tổ chức
nhân quyền của Liên Hiệp Quốc thống kê rằng chỉ từ “giải phóng miền Nam”
“bác và đảng” đã trực tiếp và gián tiếp sát hại 1.750.000 người kể cả người già
và trẻ em, khi trong tay họ không có một tấc sắt! Phải chăng đây là “Giải Phóng
Dân Tộc” theo kiểu Hồ Chí Minh? Một kiểu “giải phóng” con người ra khỏi sự tự
do, dân chủ, nhân quyền, “giải phóng” đời sống con người ra khỏi sự văn minh
trù phú và thịnh vượng, để đưa con người trở lại đời sống nô lệ, áp bức, bất
công mông muội, ngu dốt và đói nghèo!
Chắc chắn rằng
không phải chỉ có người dân Việt Nam, mà cả loài người trên thế giới này chẳng
ai cần đến cái kiểu “giải phóng” đó của Hồ Chí Minh và cũng chẳng ai mong muốn
“thống nhất nước nhà” theo kiểu của cộng sản để rồi sau “cuộc chiến tranh thần
thánh để giải phóng quê hương” là một đất nước ly loạn, một quê hương hoang tàn
đổ nát với số lượng nhà tù nhiều hơn trường học. Nhà chứa, nhà thổ nhiều hơn
chùa chiềng, miếu mạo, thánh đường và đĩ điếm ma cô giang hồ thảo khấu nhiều
gấp bội phần lương dân.
Trong tháng Tư
này, trên khắp đất nước, nơi nào cũng cờ xí, cũng băng rôn, khẩu hiệu “Nhiệt
liệt chào mừng….” nhưng thực tế có như vậy không, hay lòng người vẫn ly loạn,
vẫn uất hận, vẫn căm hờn?
Giải phóng gì?
Sao 37 năm rồi, từng đoàn dân Việt vẫn lần lượt bỏ nước ra đi?
Giải phóng gì?
Sao người dân tôi vẫn bị bưng tai, bịt mắt, sao người yêu nước vẫn bị lao lý tù
đày?
Giải phóng gì?
Sao giới trí thức từ sinh viên học sinh cho đến các nhà khoa học đều bị bao cấp
cả lối tư duy cả cách suy nghĩ và hành động, để chỉ biết cúi đầu?
Giải phóng gì?
Sao mỗi năm hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt phải đi làm dâu xa xứ để mong cho cha
mẹ không phải đói nghèo, cho anh em không còn mù chữ?
Giải phóng gì?
Sao 37 năm rồi mà hàng triệu trẻ em Việt nam vẫn còn thất học, lang thang không
cửa không nhà? Sao hàng trăm ngàn cụ già và thiếu phụ vẫn phải sống kiếp ăn
xin?
Giải phóng gì?
Sao mỗi ngày dễ có đến hàng ngàn dân oan tập trung trước các cơ quan công quyền
để khiếu kiện, bởi nhà cửa ruộng vườn họ vẫn bị cường hào cưỡng chiếm, bởi đền
chùa vẫn bị trưng thu làm kho hợp tác, bởi tu viện thánh đường vẫn bị trấn cướp
để biến thành chốn ăn chơi, hoan lạc cho các “đầy tớ nhân dân”?
Giải phóng gì?
Sao vẫn “còng” làm cho “thẳng lưng” ăn, để đến nỗi từ công nhân viên chức, đến
sinh viên học sinh đều phải kiêm luôn nghề bán trôn nuôi miệng? Nhưng đã hết
đâu? Hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt Nam, kể cả trẻ em vị thành niên phải đi ra
nước ngoài để bán trôn để vừa nuôi thân, vừa nuôi cha mẹ anh chị em ở quê nhà,
và sau nhiều đêm bị dập vùi thân xác, rồi dành dụm gửi được cho mẹ ở quê nhà
một chút tiền còm, mà vẫn rất tự tin rằng “Chắc Má Tao Mừng Lắm!”. “Giải Phóng
Dân Tộc” kiểu Hồ Chí Minh là thế này chăng?
Giải phóng gì? Sao Linh Mục Nguyễn Văn
Lý lại bị bịt miệng giữa phiên tòa, rồi lại bị tống giam vào tù ngục ngay cả
khi Ngài thọ bệnh nan y?
Giải phóng gì? Sao điếu cày bị bắt giam
cầm tra tấn đến mất cả tay, chỉ vì lòng yêu nước mà lên tiếng phản kháng giặc
ngoại xâm?
Vào năm 1925, khi đang làm cái bang trên đất Pháp, Hồ Chí Minh
viết Bản án chế độ thực dân Pháp (Le Procès de la colonisation française) mà sao thực dân pháp không bắt giam? Vậy ngày
nay, nhiều người Việt đang sống trên đất Việt, chỉ viết nhật ký cá nhân, nhưng
chưa ai viết Bản án chế độ cộng sản Việt nam mà sao “bác và đảng” đã tống giam họ vào ngục?
Giải
phóng gì? Sao lại giam cầm Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc
Hùng chỉ vì các bạn trẻ yêu nước đó ra tay bảo vệ quyền lợi của người lao động
thấp cổ bé họng? Sao lại tiếp tục hành hạ họ trong tù bằng cách giam chung họ với
nhưng người mắc bệnh SIDA? “Giải Phóng Dân Tộc” kiểu Hồ Chí Minh là như thế
chăng?
Giải phóng gì? Sao Phạm Thanh Nghiên lại
bị bắt bớ giam cầm chỉ vì lên tiếng khẳng định chủ quyền biển đảo trước sự xâm
chiếm của giặc Tàu và bảo vệ ngư dân trước hành vi cướp giết của chúng?
Giải phóng gì? Sao nhạc sỹ Nguyễn Hữu
Cầu bị kết án chung thân chỉ vì dám vạch mặt chỉ tên những con sâu mọt đỏ
chuyên đục khoét máu mủ của nhân dân? Sao nhạc sỹ Việt Khang cũng bị bắt giam
chỉ vì dám sáng tác những ca khúc nói lên lòng yêu nước thương nòi?
Giải phóng gì? Sao Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ
lại bị kết án đến 7 năm tù chỉ vì dám lên tiếng ngăn cản chính phủ dâng bán đất
Tây Nguyên cho Hán tặc đến khai thác Bauxite, để lại hiểm họa bùn đỏ khó lường
cho cư dân và đe dọa nghiêm trọng đến an ninh quốc gia khi hàng trăm ngàn binh
lính Trung cộng đến Tây nguyên trong vai những công nhân khai thác Bauxite?
Giải phóng gì? Sao dân nữ Hồ Thị Bích
Khương, Mục sư Nguyễn Trung Tôn cùng bị kết án tù chỉ vì dám giúp đở những
người dân oan, thấp cổ bé họng đi khiếu kiện? Sao lại bắt người yêu nước Bùi
Thị Minh Hằng đi “phục hồi nhân phẩm” chỉ vì Minh Hằng dám tham gia biểu tình
chống quân xâm lược bắc phương? Vì yêu nước là mất nhân phẩm, là cần phải được
phục hồi chăng? Hay ngược lại, cả bộ chính trị trung ương đảng cộng sản Việt
nam, cả 3 triệu đảng viên đảng cộng sản phải cần được phục hồi nhân phẩm, vì
khi tham gia vào đảng cộng sản để mang đau thương tang tóc đến cho quê hương,
để nhượng bán đất đai của tổ quốc cho Hán tặc thì quý vị đã mất hết nhân phẩm,
đã không còn tư cách để làm người Việt nữa rồi!
Giải Phóng Miền Nam Theo Kiểu Hò Chí Như Thế Này Đây... |
Và còn quá nhiều nữa những tội ác mà Hồ
Chí Minh và đảng cộng sản đã mang đến cho quê hương đất nước, cho dân tộc Việt
Nam qua chiêu bài “giải phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc” mà trong phạm vi một
bài tâm bút, người viết không thể nào nêu ra hết nơi đây. Chỉ mong rằng 96 triệu
đồng bào Việt Nam nhận thức ra rằng những cờ xí đang giăng đầy đất nước trong
tháng Tư này đã từng nhuộm đẩm máu của người Việt mà chính Hồ Chí Minh và đảng
cộng sản Việt Nam đã tàn sát vì tham vọng quyền lực của cá nhân và giai cấp.
Chỉ mong rằng 96 triệu đồng bào Việt Nam nhận thức được rằng những băng rôn,
những biểu ngữ đang giăng khắp nơi trên đất nước, trong tháng Tư này là những
lời lên án tội ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đã tàn sát hàng
triệu, hàng triệu con dân Đất Việt cũng qua chiêu bài “giải phóng dân tộc,
thống nhất tổ quốc”.
Đã quá đủ rồi những tội ác
của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam sau gần một thế kỷ cai trị đất nước
và sau tròn 37 năm cưỡng chiếm Miền Nam. Hãy chấm dứt mọi trò lừa bịp nhân dân
với đủ loại xão ngôn hoa mỹ. Hãy mạnh dạn công bố với toàn dân Việt nam rằng
tháng Tư là tháng Tư đen của toàn dân tộc, và ngày 30 tháng tư là ngày quốc nhục
của Việt Nam, bới đó là thời điểm mà Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam
chính thức đưa đất nước Việt Nam trở về thời kỳ đồ đá, và là thời điểm mà Hồ
Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam biến Nước Việt nam thành một nhà tù lớn và mỗi
người dân Việt là một tù nhân trong cái nhà tù lớn đó, và 30 tháng Tư năm 1975
cũng là thời điểm mà Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đưa cả dân tộc Việt
Nam trở lại thời kỳ mông muội buổi hồng hoang.
Hãy chấm dứt mọi luận điệu xảo ngôn để lừa bịp dân tộc.
Hãy trả lại quyền sống quyền làm người
cho dân tộc Việt nam.
Hãy trả lại đất nước Việt Nam cho dân
tộc Việt Nam, bởi đó không phải là tài sản riêng tư của Hồ Chí Minh hay của
đảng cộng sản. Nguyễn Thu Trâm, 8406
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét