Ghi chú: Chúng tôi
nhận được một Email với nội dung Thông báo dưới đây, trong đó tác giả công khai
cả số thẻ đảng, số điện thoại và ảnh của mình. Tuy nhiên, do tính chất quan
trọng của vụ việc, trong khi chưa có điều kiện xác thực, nên chúng tôi tạm chưa
công bố các chi tiết đó cho đến khi có thêm thông tin cần thiết. - BT
Bổ sung, 7h50′, 7/12/2013: Chúng tôi đã xác
thực được những thông tin cần thiết về tác giả, nên xin công bố đầy đủ.
Theo bổ sung mới của tác giả, đoạn cuối “Nhưng
rồi có thể một ngày nào đó, khi đảng thực sự hoàn lương, tôi lại phấn đấu xin
vào đảng”, nay được sửa lại là “Nhưng rồi có thể một ngày nào đó, khi đảng thực
sự hoàn lương, nắm vững ngọn cờ dân tộc, vứt bỏ ngọn cờ CNXH, tôi lại phấn đấu
xin vào đảng”.
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 6 tháng 12 năm
2013
Xuất thân trong một gia đình có truyền thống chống các kiểu
thực dân và áp bức, sau 1954 tuy sống ở đô thị miền Nam nhưng gia đình tôi là
cơ sở CM nội thành, đã được tặng thưởng Huân Chương Kháng Chiến Hạng Nhất theo
QĐ số 801/HĐNN, có Giấy Chứng Nhận Người Có Công Với Cách Mạng. Thế nên đã một
thời, tôi cũng từng tràn đầy nhiệt huyết với khát vọng đồng hành cùng đảng xây
dựng một đất nước công bằng dân chủ và văn minh.
Song tất cả những gì mà đảng Cộng sản đã thể
hiện từ ngày Bắc Nam thống nhất khiến tôi đi từ thất vọng này đến thất vọng
khác.
Tôi không tin đảng sẽ dẫn dắt dân tộc cập được
bến bờ vinh quang bằng các cương lĩnh kiểu như cương lĩnh 1991, hiến pháp 2013.
Bởi đó là những cương lĩnh u ám, những hiến pháp tiểu xảo. Với thỏa ước Thành
Đô 9/1990, đảng đã đánh mất cơ hôi ngàn vàng trong sự nghiệp bảo toàn chủ quyền
và sự toàn vẹn lãnh thổ khi sống cạnh một nước lớn có tiền sử hàng ngàn năm áp
chế dân tộc Việt.
Thay vì theo đường quang mà cộng đồng thế giới
văn minh đã khai phóng để đi, đảng lại liên tục quàng vào bụi rậm. Câu châm
biếm “đảng tiên phong đi trước, nhân dân tiếp bước theo sau, dân hỏi đảng đi
đâu, đảng lầu bầu: đang định hướng” là hình ảnh vừa bi vừa hài, nhưng mà thực
và sống.
Khi vào đảng tôi đã từng thề, rằng tuyệt đối
trung thành với đảng. Nay, tôi thà phản bội lời thề trung thành với đảng còn
hơn phải theo đảng mà phản bội lại quyền lợi dân tộc, dân sinh, dân chủ, dân
quyền mà lẽ ra dân tộc tôi phải được hưởng từ 38 năm về trước. Nhưng rồi có thể
một ngày nào đó, khi đảng thực sự hoàn lương, nắm vững ngọn cờ dân tộc, vứt bỏ
ngọn cờ CNXH, tôi lại phấn đấu xin vào đảng.
Bs. Nguyễn Đắc Diên
ĐT: 0914002424
Email: dien1789@yahoo.com
Độc-Lập hay Tay sai?
Trả lờiXóaTôi năm nay 71 tuổi, đang sống ở nước ngoài, xin đóng góp vào loạt bài của Đặng Chí Hùng về cái gọi là độc lập của HCM.
Trải qua dòng lịch sử nước nhà, các vua của đất nước ta, ai cũng phải chịu nhục có lẽ là quỳ gối để tiếp nhận chiếu chỉ của vua Tàu phong vương cho mình. Sau đó sứ-gỉa Tàu về nước. Vua quan ta họp nhau bàn luận, tổ chức việc cai trị ra sao thì không hề phải thông báo, chứ chẳng có chuyện phải xin phép vua Tàu. Đó là sự thực được trình bày rõ ràng qua các sách sử của nước nhà.
1/ Trái lại HCM phải trình cho Liên-Xô (LX) chương trình “Cải cách ruộng đất”. Một chương trình hoàn toàn thuộc về nội trị của đất nước! Trước khi thực hiện thì gởi người qua Tàu để học cách làm. Cứ tạm coi là đi tu nghiệp về chuyên môn, có thể chấp nhận được. Nhưng trong khi thực hiện thì có các cố vấn Tàu và phải xin phép. Việc bà Cát Hanh Long bị giết vì HCM không thể xin được khi cố vấn Tàu phán: “Cọp đực, cọp cái đều ăn thịt người”, là một bằng cớ về việc làm tay sai, không có thực quyền.
2/ Trong khi đảng cộng sản VN họp hành để thảo luận về các chương trình làm việc, một việc hoàn toàn thuộc về nội bộ của đảng mình. HCM đã mời đại diện Tàu tham dự (xin ai biết rõ việc này bổ túc dùm). Đây là một bằng chứng khác về việc làm tay sai.
3/ Thực chất của cái gọi là “Nghĩa vụ quốc tế” chính là làm tay sai cho LX. Khi thế giới phân chia thành hai khối Tư-bản và Cộng-Sản. LX muốn bành trướng vùng ảnh hưởng của mình, thì chỉ thị cho đàn em cung cấp người, anh cả chỉ cung cấp vũ-khí.