Hoàng Thiên Lãng Tử
Tôi quen biết Thi sĩ Bùi Giáng qua Thầy Nhất Thanh, Họa sĩ
Nguyễn Thiên Chương và Nhà Thư pháp Bùi Hiến (họ hàng với Thi sĩ). Trong nhóm
"Văn Nghệ sĩ Quảng Nam-Đà Nẵng" này với tên gọi là "ĐỒNG NỘI"
hay một từ tương tự như thế lấy trong ý nghĩa: Khúc Nhạc Đồng Quê (truyện của
André Gide) để đặt tên và diễn tả xu hướng chung của nhóm. Trong nhóm trí thức
nghệ sĩ này quy tụ rất nhiều thành phần dưới sự chỉ giáo và nâng đỡ của Đại sư
Quảng Hạnh. Có sinh hoạt giao lưu định kỳ tại một quán cà phê ở ngã tư Bảy Hiền
và hằng năm về sinh hoạt tại Tu viện Từ Nghiêm tại Long Thành, Đồng Nai, nơi ở
của Đại sư Quảng Hạnh.
Một điều dễ nhận thấy khi tiếp xúc với nhóm này là rất đầm ấm và tình cảm. Mỗi khi nhắc đến Thi sĩ Bùi Giáng ai ai trong nhóm cũng yêu quý và trân trọng. Tôi ngạc nhiên là tại sao không ai đứng ra để lo toan và bảo vệ cuộc sống cho Thi sĩ khi tôi nghe những câu chuyện đau lòng xảy ra cho Thi sĩ, đói khát và bị côn đồ đánh đập dã man?
Sau đó tìm hiểu
kỷ mới biết mình trách móc sai lầm. Thi sĩ là người tự do hoàn toàn và đó là
cách rong chơi kỳ vĩ của Thi sĩ. Một cuộc chơi vô tiền khoáng hậu, xưa nay
không một ai nhập cuộc đươc. Càng tìm hiểu tôi càng ái ngại và thương quý đời sống
của Thi sĩ: chưa thấy ai sống với rượu và thơ được như Thi sĩ. MÁU LÀ RƯỢU VÀ
HƠI THỞ CHINH LÀ THƠ! Tôi chắc chắn một trăm phần trăm như vậy. Một điều dễ nhận thấy khi tiếp xúc với nhóm này là rất đầm ấm và tình cảm. Mỗi khi nhắc đến Thi sĩ Bùi Giáng ai ai trong nhóm cũng yêu quý và trân trọng. Tôi ngạc nhiên là tại sao không ai đứng ra để lo toan và bảo vệ cuộc sống cho Thi sĩ khi tôi nghe những câu chuyện đau lòng xảy ra cho Thi sĩ, đói khát và bị côn đồ đánh đập dã man?
Một vài thế kỷ trôi qua, lịch sử mới sinh ra được một kỳ nhân. Chữ kỳ này nó bao gồm là tư tưởng lớn và vượt lên trên mọi thứ khuôn phép bình thường.
Rượu làm nóng tâm can, thiêu rụi đời sống, nhưng đối với một vài người dị biệt, rượu trở thành dưỡng chất trần gian, nâng thượng tầng cảm xúc, sáng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật là tinh hoa thời đại, Như một đạo sĩ, họ dâng hiến cách khác, tác phẩm làm thăng hoa đời sống được đánh đổ bằng chính đời sống ngắn ngủi của mình.
"Anh cứ tưởng đùa vui trong thoáng chốc
Đâu ngờ rằng đùa mãi tới điêu linh "(BG)
Đấy là lời giải thích gọn gàng của Thi sĩ Bùi Giáng khi bàn đến chuyện điên khùng của mình. Chuyện đùa vui trở thành chuyện thật, chuyện điêu linh trở thành lối đạo, dám chấp nhận như một kẻ tử vì đạo, hoặc còn hơn thế nữa: chẳng bao giờ màng tới một danh hiệu gì mà đời ban cho hoặc gán ép.
Chúng tôi lớn lên như những đứa trẻ bị xô dạt bên lề đời, què quặc đi tìm lẽ sống chết. Đối với Bùi Giáng, Phạm Công thiện, Tuệ Sỹ, Trịnh Công Sơn, Đinh Cường, ... là ảnh tượng của một thời xa tít tắp không bao giờ với tới được. Những đứa trẻ mang lòng tự ti, hay tủi hỗ và luôn lo sợ đủ thứ đứng trước ngã ba đường mù mịt bụi khói của đói nghèo xơ xác, tim thì trống rỗng vì mất phương hướng.
Những câu thơ sầu đau của thi sĩ, những cung bậc thảm não cất lên rầu rỉ, những chén rượu cay nồng đắng chát nốc vào có cảm giác như mình tự uống đời mình, tự ru mình cheo leo bên bờ vực nhưng kỳ lạ lại có hy vọng được cứu vớt, sẻ chia.
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Bổng thấy trong ta hiện bóng con người (TCS)
hay câu hát này:
Một chiều ngồi say nghe đời thật nhẹ, ngày qua (TCS)
Đấy là một hướng nhìn kỳ lạ và có tính nhân bản rất lớn, nó làm mồi cho những đứa trẻ ham lang thang, liêu lỗng biết đường mà về. Nơi tận cùng ký ức, chúng tôi hàm ơn họ, bằng những mỹ cảm trần tục nhưng lại có sức lay động và dung chứa rất lớn. Họ chính là thiên tài dù hiểu ở khía cạnh nào.
Bằng sự quý kính như người được giao nhận châu báu, hôm nay chúng ta thử bàn đôi chút về một vài khía cạnh của cuộc đời Thi sĩ Bùi Giáng liên quan đến THƠ và RƯỢU.
Thi sĩ sinh ra trong gia đình trung lưu vọng tộc, nơi miền đất Duy Xuyên, Đà Nẵng có truyền thống hiếu học, sính võ nghệ, văn chương. Tuổi thanh xuân trôi qua như bao người, có thể nói là Thi sĩ khá thành đạt trên con đường công danh sự nghiệp. Thi đỗ và tốt nghiệp Tú tài 1, tham gia kháng chiến chống Pháp, Thi đỗ Tú tài 2 Văn chương, vào Đại học Văn Khoa Sài Gòn, đi dạy học. Đấy là sự thành đạt rất lớn của thời bấy giờ. Có một khía cạnh ta phải lưu ý rằng: Ông thường bỏ ngang đường công danh mà tự tìm hoạn nạn. Như một chiến sĩ tự do (hay như Đạo sĩ đi tìm con đường huyết mạch của mình, bất chấp gian nguy, khốn khó.
PHỤNG HIẾN
Bùi Giáng
Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và không biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
Cây và cối bầu trời và mặt đất
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya
Mở buồng phổi gió bay bát ngát
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa
Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần
Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hổi những chờ mong
Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
Gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phía
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông
Những giòng lệ tuôn mấy lần khoắc khoải
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn
Những người bạn xem tôi như ruột thịt
Những người em dâng hết dạ cho tôi
Những người bạn xem tôi là cà gật
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi
Trần gian hỡi?Tôi đã về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen
Tôi chấp nhận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em
Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thủy
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là ủy mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
Em đứng mũi anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương
Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi!cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay vói kiểng chân cao
Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với người thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
Ta gửi lại đây những lời áo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu lên trang giấy hão
Em bảo rằng
-Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
Bùi Giáng
Xốn xang não lòng khi đọc bài thơ :Phụng hiến.
Trả lờiXóaCảm xúc dâng trào từng câu thơ ,làm mắt cay cay Yêu giai nhân ,non sông ,côn trùng và cả vi trùng.
Riêng tôi kính cẩn tôn vinh ông là bậc thi thánh.
Bởi tâm thanh thoát Lòng quảng đại nhà thơ yêu tất cả.
Từ vũ trụ ,vạn vật,vĩ mô và thế giới siêu vĩ mô.