Hồi ức về
chương trình Phát Triển Quận 8 (2)
Quay sang
tôi, ông nói:
- Ðấy anh
chứng kiến, chung quanh tôi là những người như thế nào. Bây giờ anh có thấy anh
từ chối không hợp tác với tôi là một sự sai lầm lớn lao không? Nếu anh có lòng
với đất nước, với dân tộc, thì một lần nữa tôi yêu cầu anh nhập cuộc. Chúng ta
hiệp sức hoàn thành một cuộc cách mạng và chiến thắng cộng sản. Trước mắt chúng
ta có tới hai nhiệm vụ. Một là xây dựng đất nước, hai là chiến thắng cộng sản.
Ông nói một
cách hăng say, thao thao bất tuyệt. Còn tôi thừ người ra, bối rối suy nghĩ về
những gì tôi mới chứng kiến, đến nỗi tôi không chú ý những gì ông Kỳ đang và tiếp
tục nói, mà ông tin rằng tôi đang nghe. Hình như tôi bắt đầu có cảm tình với vị
Tướng trẻ tuổi nầy, người mà trước đây tôi xem thường. Tôi đang nghĩ về trách
nhiệm của mình đối với số đồng bào ở Quận 8, những người dân cũng mới bắt đầu
tin tưởng và hy vọng chúng tôi tiếp tay với họ để cải thiện xã hội. Tôi cũng
nghĩ trách nhiệm của tôi đối với bốn ông bạn, “Tứ Ðại Gan Lì” của tôi đã kiên
trì chấp nhận sự thử thách vì muốn cuộc thử nghiệm nầy phải thành công. Những
suy nghĩ của tôi về tổ chức xã hội, về công tác lôi cuốn thanh niên và đồng bào
vào một phong trào to lớn để xây dựng quê hương và chống xăm lăng Bắc Việt thôi
thúc tôi phải nhập cuộc. Hình như không nói ra mà tôi có cảm giác mình đã chấp
nhận tham gia rồi, mình đã muốn hợp tác với ông Tướng nầy rồi. Một cảm giác lạ
lùng, gần như thân thiện bất ngờ. Tôi hoàn hồn, không biết ông Kỳ đã nói gì
thêm, tôi phát biểu ngắn gọn: