Nguyễn Trọng
Vĩnh
Trong
chuyến thăm Trung Quốc tháng 10/2011 của đoàn Việt Nam do TBT Nguyễn Phú Trọng
dẫn đầu, TBT Hồ Cẩm Đào nói với TBT Nguyễn Phú Trọng câu: “Truyền thống hữu nghị
giữa 2 Đảng và 2 nước là tài sản quý báu cần gìn giữ và truyền cho các thế hệ
mai sau”… và từ trước đến nay trong các cuộc gặp gỡ cấp cao hai bên, phía Trung
Quốc thường nhắc lại: “Hai nước chúng ta song núi liền nhau, văn hóa tương đồng,
hai đảng cùng chúng ý thức hệ là cơ sở của tình hữu nghị bền vững…”.
Dựa trên
diễn biến thực tế, thử phân tích xem có đúng thế không?
Khách
quan mà nói, tình hữu nghị Việt – Trung có biểu hiện trong hai thấp kỷ từ 1950
đến 1970. Trong thời gian đó, Trung quốc giúp ta khá lớn về nhiều mặt. Trong sự
giúp đỡ đó, có lợi ích trước mắt và động cơ sâu xa của họ, vừa giúp ta vừa hạn
chế thắng lợi của ta. Dù sao ta cũng công nhân là có tình hữu nghị Trung
– Việt. Còn ra thì sao?
Không kể
Trung Quốc đã đô hộ nước ta 1000 năm, đến quân Nam Hán lại mang quân xâm lược
nước ta, rồi nhà Tống, Mông Cổ sau khi chinh phục xong làm chủ Trung Quốc cũng
3 lần xâm lược nước ta, nhà Minh đem quân xâm lược, đánh bại Hồ Quý Ly, lại đô
hộ nước ta 10 năm, nhà Thanh huy động 20 vạn quân chiếm đóng thủ đô Thăng Long.
Năm 1974 Trung Quốc huy động hải quân mạnh tiêu diệt bộ phận lực lượng Việt Nam
Cộng hòa đóng giữ chủ quyền quần đảo Hoàng Sa và cướp quần đảo từ tay Việt Nam
Cộng hòa, lại trẹo họng nói là “thu hồi”. Tháng 2/1979, Đặng Tiều Bình huy dộng
60 vạn quân xâm lăng các tỉnh biên giới nước ta. Gần đây, dựa vào cái “lưỡi bò”
bất hợp pháp thành lập cái gọi là huyện Tam Sa, thực hiện mọi thủ đoạn, chuẩn bị
điều kiện hòng chiếm nốt Trường Sa của chúng ta. Thế là chỉ có 2 thập kỷ (50 –
70) nói trên tạm gọi là “hữu nghị”, còn thì suốt chiều dài lịch sử, truyền thống
của Trung Quốc là truyền thống xâm lược nước ta.
Phía ta
thì sao?
Năm 938,
Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán để khẳng định nền độc lập của nước Nam.
Năm 1075,
Lý Thường Kiệt đánh tan quân xâm lược nhà Tống và có bài thơ "thần" đầy
khí phách hào hùng:
Nam quốc
sơn hà, Nam đế cư
Tuyệt
nhiên định phận tại thiên thư
Như hà
nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng
hành khan thủ bại hư.
Từ năm
1258 đến 1288, quân dân nhà Trần 3 lần đánh thắng quân Nguyên Mông hùng mạnh từng
gây kinh hoàng cho nhiều nước từ Á sang Âu, đặc biệt năm 1288 dưới sự chỉ huy của
Quốc công tiết chế Trần Quốc Tuấn, quân ta đánh thắng trận Bạch Đằng oanh liệt
danh tiếng lẫy lừng khiến nhà Nguyên khiếp vía không xâm pham lần thứ tư.
Lê Lợi,
Nguyễn Trãi 10 năm gian khổ chống ách đô hộ nhà Minh, cuối cùng giết Liễu
Thăng, dọa Mộc Thạch hết hồn rút chạy đến 1428 tống cổ Vương Thông về nước,
khôi phục độc lập cho nước nhà.
Năm 1789,
Hoàng đế Quang Trung hành quân thần tốc đánh tan 20 vạn quân nhà Thanh, Tôn Sĩ
Nghị bỏ cả ấn tín mà chạy mới thoát chết.
Tháng
2/1979, quân dân các tỉnh biên giới, mặc dầu lực lượng ít ỏi, đã ngoan cường
đánh trả 60 vạn quân xâm lược tàn ác, buộc Đặng Tiểu Bình phải rút quân.
Nước ta
ngoài việc phải chống xâm lược của Trung Quốc qua các thời kỳ, còn phải chống
xâm lược của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ.
Vậy là
truyền thống nước ta là truyền thống chống xâm lược.
Rõ ràng
truyền thống nước ta vầ truyền thống Trung Quốc đối nghịch nhau suốt chiều dài
lịch sử, thì làm gì có “tình hữu nghị quý báu truyền cho các thế hệ mai sau”!
GIỮA VIỆT
NAM VÀ TRUNG QUỐC KHÔNG CÓ TƯƠNG ĐỒNG VỀ Ý THỨC HỆ
Ngay từ
1962, ông Đặng Tiểu Bình đã muốn từ bỏ mô hình XHCN kiểu Stalin và đi theo con
đường khác với câu nói: “Mèo trắng, mèo đen, mèo nào bắt được chuột là mèo tốt”.
Ông ta bị Mao Trạch Đông xử lý kỷ luật. Sau khi được phục hồi và sau khi ông
Mao chết, năm 1978 ông Đặng lại nói lại câu nói đó và thực tế bắt đầu rẽ theo
con đường TBCN mặc dầu vẫn nói là “xây dựng CNXH đặc sắc Trung Quốc”. Để kết
thân với Mỹ, tháng 2/1979 Đặng Tiểu Bình xua quân đánh Việt Nam là đã gửi thông
điệp cho Nhà trắng rằng: “Giữa chúng tôi (Trung Quốc) và Việt Nam không cùng ý
thức hệ dù đều là Đảng Công sản”.
Đại hội
thứ 18 Đảng CS Trung Quốc mới đây không còn đề cập CN Mác – Lênin và tư tưởng
Mao Trạch Đông nữa mà chỉ nêu lý luận “ba đại diện” của Giang Trạch Dân và “tư
tưởng Đặng Tiểu Bình”.
Tuy vẫn
giữ câu “xây dựng XHCN nghĩa đặc sắc Trung Quốc”, nhưng người ta có thể cho rằng
XH Trung Quốc hiện nay là XHTB chưa thật đúng nghĩa, còn do Đảng Cộng sản Trung
Quốc lãnh đạo.
Mô hình
XHCN kiểu Stalin tỏ ra không thích hợp, kìm hãm sản xuất, kìm hãm phát triển
kinh tế, ảnh hưởng đến đời sống nhân dân trong khí đó một số người lãnh đạo lại
hưởng đặc quyền đặc lợi sống như đế vương, độc tài độc đoán dẫn đến Liên Xô tan
rã, các nước XHCN Đông Âu xụp đổ. Từ đó, chưa ai đưa ra được mô hình XHCN nào
khác.
Việt Nam
ta tất yếu phải cuốn theo kinh tế thị trường, nhưng lãnh đạo vẫn lấy CN Mác –
Lênin làm cơ sở tư tưởng, vẫn chủ trương xây dựng CNXH. Thử hỏi xây dựng CNXH
theo mô hình nào? Trong xã hội ta hiện nay, nội dung gì là XHCN, không ai chỉ
ra được. Còn nói phát triển kinh tế thị trường “theo định hướng XHCN”. Cái đuôi
“theo định hướng XHCN” thật là mơ hồ, vô nghĩa.
Đã không
có mô hình, không có nội dung XHCN, thiết nghĩ chỉ nên nêu “lấy tư tưởng Hồ Chí
Minh làm nề tảng, xây dựng nước Việt Nam dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng,
dân chủ, văn minh” như nghị quyết Đảng đa từng ghi, là đúng đắn và khả thi.
Không cần nêu CN Mác – Lênin mà “chỉ nêu tư tưởng Hồ Chí Minh là đủ” vì cái gì ở
Mác, ở Lênin mà thích hợp với Việt Nam thì Hồ Chí Minh đã tiếp thu, cũng như những
gì là hay, là tốt của thế giới, của đạo Phật, đạo Thiên Chúa, của Khổng Tử, của
Tôn Trung Sơn đều đã có trong tư tưởng Hồ Chí Minh.
Đã không
có nội dung XHCN thì nên lấy lại tên nước là “Việt Nam Dân chủ cộng hòa” là
thích hợp.
Sự thật
là không có truyền thống hữu nghị Trung – Việt, cũng không có tương đồng ý thức
hệ. Thế mà mỗi lần có gặp gỡ cấp cao 2 bên, phía Trung Quốc vẫn nói ngon ngọt
nào là trân trọng tình hữu nghị Việt – Trung do Mao chủ tịch và Hồ chủ tịch đã
dày công vụn đắp, nào là xử lý bất đồng trên tinh thần “đại cục” quan hệ Trung
Việt làm trọng, nào là mọi vấn đề đều có thể thương lượng nội bộ để giải quyết
trên tinh thần đồng chí, anh em cùng chung ý thức hệ v.v… Giang Trạch Dân còn
“sáng tạo” ra “phương châm 16 chữ và 4 tốt” để phỉnh phở, mê hoặc lãnh đạo ta
làm sợi dây vô hình cột Việt Nam vào cỗ xe của họ kéo ta lệ thuộc vào họ.
Những ai
có đầu óc thực tế đều thấy rằng hiên nay mối nguy hiểm đối với nước ta không phải
đến từ đế quốc Mỹ mà đến từ chủ nghĩa bá quyền bành trướng Đại Hán.
Vấn đề đặt
ra đối với nước ta hiện nay là: thoát ra khỏi mọi ràng buộc tham lam, ác ý, thực
hiện đường lối chủ trương độc lập tự chủ, thực hiện ngoại giao cân bằng giữa
các nước lớn, một mặt không phá bỏ hiện trạng hữu nghị hòa bình với Trung Quốc,
mặt khác thắt chặt mối quan hệ hữu nghị với các nước lớn Nga, Nhật, Ấn Độ, Mỹ,
cải cách thể chế, thực hiện dân chủ, gắn bó với khối đại đoàn kết dân tộc, trọng
dụng hiền tài, xóa bỏ mọi lợi ích nhóm, phe phái quyền lực để đưa đất nước
thoát khỏi yếu kém tụt hậu và tiến lên./.
Nguyễn Trọng Vĩnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét