Linh Mục Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh (suy niệm
Lời Chúa CN XXVI C Thường Niên *)
Bài Tin Mừng
Trong bài dụ ngôn của Chúa Giê-su, “ông nhà giàu” không có tên. Nhân vật đó đại diện cho một giai cấp trong xã hội. Ông ấy giàu, nhưng ta không biết giàu do đâu. Có thể đó là một người làm ăn lương thiện, thành công nhờ tài trí, nhờ sức lao động.
Cũng có thể giàu vì đã khéo léo ăn cắp của công, mạnh tay bóc lột, cướp đất dân oan. Vấn đề Chúa Giê-su muốn chúng ta lưu tâm ở đây không ở chỗ nguồn gốc của tài sản có chính đáng hay không, nhưng là thái độ của người có tài sản. Người giàu bị kết án vì thái độ đối với người nghèo. Tội của ông ta là tội vô cảm. Chúa Giê-su sẽ lặp lại giáo huấn này cách cặn kẽ hơn khi Ngài đề cập đến cuộc phán xét chung trong Tin Mừng Mát-thêu. “Mỗi lần các ngươi không làm cho một trong những người bé nhỏ nhất đây là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,31-35). Tội bị kết án ở đây vẫn là tội vô cảm trước nỗi đau của đồng loại, đặc biệt những người nghèo.
Trong bài dụ ngôn của Chúa Giê-su, “ông nhà giàu” không có tên. Nhân vật đó đại diện cho một giai cấp trong xã hội. Ông ấy giàu, nhưng ta không biết giàu do đâu. Có thể đó là một người làm ăn lương thiện, thành công nhờ tài trí, nhờ sức lao động.
Cũng có thể giàu vì đã khéo léo ăn cắp của công, mạnh tay bóc lột, cướp đất dân oan. Vấn đề Chúa Giê-su muốn chúng ta lưu tâm ở đây không ở chỗ nguồn gốc của tài sản có chính đáng hay không, nhưng là thái độ của người có tài sản. Người giàu bị kết án vì thái độ đối với người nghèo. Tội của ông ta là tội vô cảm. Chúa Giê-su sẽ lặp lại giáo huấn này cách cặn kẽ hơn khi Ngài đề cập đến cuộc phán xét chung trong Tin Mừng Mát-thêu. “Mỗi lần các ngươi không làm cho một trong những người bé nhỏ nhất đây là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,31-35). Tội bị kết án ở đây vẫn là tội vô cảm trước nỗi đau của đồng loại, đặc biệt những người nghèo.
Đoạn sách ngôn sứ A-mốt
Đối với anh chị em tín hữu Công Giáo chúng ta thì biến cố lớn trong những tháng
đầu năm 2013 hẳn là việc Đức Giáo Hoàng Bê-nê-đíc-tô từ nhiệm, và tiếp theo sau
là việc vị lên thay thế, Đức Giáo Hoàng đương kim, đã chọn danh hiệu
Phan-xi-cô, tên của vị thánh thành Át-xi-di, thường được gọi là vị thánh nghèo.
Và một trong những lời tuyên bố đầu tiên của Đức Giáo Hoàng Phan-xi-cô là “Tôi
muốn một Giáo Hội nghèo giữa những người nghèo”. Và chuyến du hành đầu tiên của
ngài ra khỏi đất Ý là để đến thăm những thuyền nhân tỵ nạn tại đảo Lampedusa. Đề
cập đến chuyến viếng thăm này khi trả lời phỏng vấn trên chuyến bay ngày
29-07-2013 từ Rio de Janeiro về Rô-ma, ngài nói: “Có một chuyện đau lòng lọt
vào tim tôi, đó là chuyến viếng thăm Lampedusa. Nó đã khiến tôi phải khóc,
nhưng đã đem lại thiện ích cho tôi. Khi các người tị nạn tới, họ để thuyền xa bờ
hàng mấy hải lý trước bãi biển và họ phải tìm cách vào bờ một mình. Điều này
khiến cho tôi đau khổ, vì tôi nghĩ họ là các nạn nhân của một hệ thống xã hội
kinh tế toàn cầu.” Lời nói cũng như việc làm của Đức Giáo Hoàng cho thấy ngài
không vô cảm trước nỗi đau của người nghèo, trái lại ngài đã quan tâm, gần gũi,
chia sớt nỗi đau của những người bị bỏ rơi. Thái độ của Đức Giáo Hoàng hoàn
toàn tương phản với thái độ ông nhà giàu đối với anh La-da-rô, trong bài dụ
ngôn.
Khi cho người nghèo một tên, La-da-rô, hẳn Chúa Giê-su muốn chúng ta nghĩ tới
những con người cụ thể, bằng xương bằng thịt đang sống cạnh chúng ta, chung
quanh chúng ta. Đó là những con người nghèo vật chất như cơm ăn, áo mặc, nhà ở,
và cả những người nghèo tinh thần, thiếu hiểu biết, thiếu tự do, thiếu dân chủ,
thiếu công lý. Có những cá nhân nghèo thì đã hiển nhiên, nhưng còn có những tập
thể nghèo, chẳng hạn một tầng lớp xã hội như những công nhân bị bóc lột, những
nông dân suốt đời dãi nắng dầm mưa mà vẫn thiếu ăn thiếu mặc, những người dân
oan bỗng dưng bị tước đoạt ruộng vườn từ bao đời tổ tiên để lại cho con cháu.
Ta còn có thể nói đến cái nghèo của đất nước. 38 năm sau ngày im tiếng súng, bất
chấp vẻ bên ngoài hào nhoáng, Việt Nam vẫn là một nước nghèo. Đất đai bị kẻ thù
gặm nhắm, hết hải đảo đến cao nguyên. Bao nhiêu cây số vuông rừng phòng hộ,
trên danh nghĩa là cho người nước ngoài thuê 50 năm, thực chất là mở toang cửa
rước giặc vào nhà. Người dân bị lừa bịp, bị bóc lột, bị đàn áp, không có dân chủ,
không có tự do, những quyền thiêng liêng Thượng Đế ban cho con người thì bị tước
đoạt. So với cái nghèo vật chất, cái nghèo tinh thần còn khủng khiếp gấp bội.
Khi bị bắt, Đinh Nguyên Kha mới 25 tuổi, sinh năm 1988 là sinh viên Đại Học
Kinh Tế Công Nghiệp tỉnh Long An. Còn Nguyễn Phương Uyên lúc đó chưa tròn 20,
sinh năm 1992, là sinh viên năm thứ 3 trường Đại Học Công Nghệ Thực Phẩm Tp. Hồ
Chí Minh.
Tại sao hai em bị kết án ? Thưa vì đã phổ biến truyền đơn, và đây là một đoạn
trích nội dung: “Hỡi đồng bào Việt Nam hãy đứng lên chống lại bạo quyền độc tài
Cộng sản Việt Nam… hãy đứng lên vì Tự Do, Nhân Quyền và Chân Lý ! … Dậy mà đi hỡi
đồng bào ơi ! … Trung Quốc đang từng bước thôn tính nước ta, bọn chúng đang chiếm
dần biển đảo của ta … Ðảng Cộng sản Việt Nam dâng hiến Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc
và hàng ngàn cây số vuông đất biên giới cho Trung Quốc … Tổ quốc đang lâm nguy
! Toàn dân hãy đứng lên cứu nước !”
Khi trả lời phóng viên đài VOA, mẹ của Phương Uyên nhắc lại lời Phương Uyên
tuyên bố trước toà: “Tôi dùng máu viết khẩu hiệu ‘Tàu khựa cút khỏi Biển Đông’
và ‘Đảng cộng sản chết đi’, khẩu hiệu bị cho là ‘phỉ báng đảng cộng sản Việt
Nam’, là vì tôi thể hiện lòng yêu nước khi tôi căm phẫn Trung Quốc xâm chiếm Việt
Nam đến tột cùng sự phẫn uất.” Ta cứ tưởng tượng những buổi học chủ thuyết
Mác-Lê mà mọi sinh viên đại học buộc phải có mặt, khi người nói nếu đủ thông
minh thì cũng không thể tin những gì mình nói, làm sao thuyết phục nỗi người
nghe ? Chuyện đó ai cũng biết. Nhưng một trong những mục tiêu và cũng là hậu quả
tất yếu của những lớp học này là làm cho thanh niên chán ghét chính trị, coi việc
nước không phải việc của mình. Mặc dù cho đến hôm nay, trên mọi văn bản mang
tính pháp lý luôn phải có từ “độc lập”, nhưng trong thực tế, về mọi mặt, Việt
Nam đã là một tỉnh lẻ của Tàu. Tình cảnh đất nước bi thảm như vậy, nhưng đa số
người dân không biết, mà có biết cũng chỉ thở dài vì bất lực. Quả là kỳ diệu
khi ta gặp thấy một khí phách, một sự tự tin, một lòng yêu nước nồng nàn như
qua mấy câu thơ của cô bé Phương Uyên sau đây:
Đất nước không chiến tranh
Cớ chi đau thắt ruột !
Sự tự hào ngộ nhận
Một chế độ bi hài sau chiến tranh.
Bọn cường quyền gian manh cơ hội
Đào bới bóc lột dân lành
Núp dưới bóng cờ máu, bác đảng
Âm thầm bán từng mảnh đất quê hương…
Ơi thanh niên Việt Quốc !
Chúng ta là ai ?
Hãy đứng lên trước vận mệnh tổ quốc
Giặc đang tràn tới ngõ…
Hiên ngang đứng trước tòa
Ngẩng cao đầu tuyên bố
Tôi yêu nước thiết tha !
Tôi ghét bầy tham nhũng
Làm tay sai giặc Tàu
Nếu ai cũng như chúng
Việt Nam sẽ về đâu ?…
Em xinh hơn mọi loài hoa trên đời
Em không phải đóa mặt trời
Mà sao bóng tối rụng rời vây quanh.
Trước vành móng ngựa gian manh
Phương Uyên chợt mọc lên thành đóa sen
Trái tim yêu nước thắp đèn
Phương Uyên em giữa bùn đen sáng lòa.
Em là nụ, em là hoa
Bởi yêu nước phải ra tòa em ơi
Đưa tay chúng tính che trời
Làm sao che nổi nụ cười trinh nguyên…
Và đây Nguyễn Quốc Chánh. Trước hết qua bài thơ “Quê hương và chủ nghĩa” tác giả
nhìn thẳng vào sự thật phũ phàng xót xa của dân tộc, của đất nước:
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam !
Sự thật đó có làm em đau nhói ?…
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghênh ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã.
Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ !
Một tiếng nói khác rất có uy tín là giáo sư Tương Lai, một giáo sư ngành xã hội
học từng làm cố vấn cho 2 thủ tướng từ 1991 đến 2006. Ông đã có một bài viết
đăng trên một nhật báo hàng đầu của Mỹ là tờ “Nựu Ước Thời Báo” (New York
Times) bản tiếng Việt do chính ông cung cấp cho đài VOA mang tựa đề “Những bàn
chân nổi giận”. Xin ghi lại mấy đoạn trích sau đây: “Tháng trước, Tòa Án tỉnh
Long An Việt Nam đã kết án nặng nề hai sinh viên yêu nước ở độ tuổi 20. Trong
những tội danh bị áp đặt có tội ‘nói xấu Trung Quốc’. Những cáo buộc này đã chạm
vào điểm nhạy cảm bậc nhất trong tâm thế người Việt Nam là lòng yêu nước và
tinh thần dân tộc. Người ta phẫn nộ vì như thế là ai đó đã hợp đồng với Trung
Quốc xâm lược để quay lại đàn áp người yêu nước. Đầu tuần này, công an Hà Nội
đã đàn áp một cuộc biểu tình chống Trung Quốc và bắt nhiều người, hành hung,
đánh đập họ, trong đó có cả phụ nữ.
Chúng ta phải làm thế nào để được họ gọi bằng ông ? Đừng để các cháu khinh rẻ
chúng mình là già rồi sinh lú: Hèn với giặc, ác với dân, ghét tự do, yêu độc
tài, bài dân chủ, Chỉ vì đồng đô la và địa vị chức quyền mà bán biển đảo, núi
sông!
So sánh với thái độ nơm nớp, co rúm vì sợ hãi của người dân suốt mấy chục năm
trường thì những gì chúng ta đang chứng kiến hôm nay qua những bài viết, những
lời nói, những việc làm của những người đấu tranh cho dân chủ tự do, cho độc lập
quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ thật là kỳ diệu. Nhưng nếu chỉ có vậy thì tự do hạnh
phúc của tuyệt đại đa số nhân dân không là cái bánh vẽ thì cũng mới chỉ là những
mẩu bánh ăn để cầm hơi, trong khi nền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc
thì hoàn toàn là bánh vẽ. Nhưng hy vọng đã bừng sáng khi không chỉ có một số
khuôn mặt đã trở nên quen thuộc, nhưng trong những tháng, những ngày gần đây,
cho dù thông tin lề phải hoàn toàn im bặt, nhưng nhờ internet mà ta thấy được
khuôn mặt, nghe được tiếng nói của những người ở trong cũng như ngoài nước đang
hiên ngang mạnh mẽ tranh đấu cho dân tộc, cho đất nước mình.
Và sự kiện cuối cùng tôi muốn đề cập tới hôm nay là hơn 2 tuần sau ngày nghị định
72 của thủ tướng chính phủ có hiệu lực, nghị định nhằm “quản lý, cung cấp, sử dụng
dịch vụ internet và thông tin trên mạng”, thì ngày 18-09-2013, trên diễn đàn
Danlambao, người ta đọc thấy lá thư tác giả Đặng Chí Hùng “gửi bạn đọc thôn
Danlambao”, Đặng Chí Hùng tuyên bố: “Tôi sẽ yêu quê hương bằng cả trái tim của
mình và đi đến cùng con đường chân lý đem lại độc lập cho quê hương trước bạo
quyền của cộng sản cho đến khi tôi không còn hơi thở nữa thì đành chịu”… “Bản
thân tôi chưa bao giờ có liên hệ với Việt Nam Cộng Hoà…”, “Bản thân tôi chưa
bao giờ là đảng viên mặc dù tôi đã có thời gian nắm chức vụ khá lớn trong tổ chức
đoàn thanh niên cộng sản HCM. Tôi không vào đảng vì tôi đã nhận ra bộ mặt thật
của nó từ khá sớm. Tôi đã chấp nhận bỏ lại sau lưng cơ ngơi, tương lai tươi
sáng mà bao nhiêu người trẻ ở Việt Nam mong muốn để ẩn mình thực hiện công việc
mà tôi cho là cần thiết cho dân tộc.”
Ở tuổi ngoài 50, Đặng Chí Hùng vẫn là một người trẻ. Chỉ vì khát khao đi tìm sự
thật, tâm can bị thiêu đốt bởi tình yêu đồng bào, yêu tổ quốc mà dám dấn thân
vào một cuộc chiến vô cùng nguy hiểm cho bản thân cũng như gia đình, dám liều cả
mạng sống, thì ngọn đuốc phi thường đó, không sức mạnh nào dập tắt được.
Nếu một con én không làm nổi mùa xuân như ai cũng biết, thì điều ta đang chứng
kiến là trên đất nước chúng ta, đã thấy xuất hiện nhiều con én, và đàng sau là
cả một bầy én đã sẵn sàng vỗ cánh giữa khung trời bát ngát bao la. Điều đặc biệt
đáng ghi nhận là sự tích cực tham gia của một số bạn trẻ ngày càng nhiều vào
các vấn đề của xã hội, của đất nước. Các bạn không chỉ có sức trẻ, nhưng còn
giàu nghị lực, giàu sáng kiến, giàu khả năng linh hoạt, thích nghi, lại dễ dàng
sử dụng các phương tiện thông tin hiện đại. Tôi nói “đặc biệt” vì các bạn đã hấp
thụ một nền giáo dục què quặt do chính sách ngu dân và sự tuyên truyền lừa bịp
từ khi cắp sách đến trường. Dù vậy, ngay giữa lúc xã hội tan hoang, đất nước
như con mồi sắp bị con hổ đói khổng lồ ăn tươi nuốt sống thì ý thức quốc gia và
lòng yêu nước bừng tỉnh như do một phép mầu.
Và trong lúc đó thì những bậc cha anh cũng đang thoát ra khỏi sự sợ hãi, và thể
hiện quyết tâm của mình bằng nhiều cách khác nhau. Chỉ cần nhìn lại những gì đã
xảy ra từ các vụ Toà Khâm Sứ, Thái Hà, Đồng Chiêm, Tam Toà, Cồn Dầu cũng thấy.
Rồi trong khi tiếng súng Đoàn Văn Vươn còn âm ỉ thì lại xảy ra vụ Đặng Văn Viết
ở Thái Bình, và mới đây nhất là vụ Mỹ Yên. Khi người dân bị đàn áp dã man, bị
bóc lột đến tận cùng nên chẳng còn gì để mất, đồng thời ý thức được quyền lợi của
mình, cũng như ý thức được sứ mạng đối với xã hội, đối với tổ quốc, và nhờ các
phương tiện tân kỳ của công nghệ thông tin mà biết rõ tình hình, nhìn ra sự thật,
biết mình không đơn độc, lẻ loi, nên đã thoát ra khỏi vòng sợ hãi, thì mọi vũ
khí đều vô hiệu.
Những ai là tín hữu Chúa Ki-tô thì qua đoạn Tin Mừng hôm nay đã nghe lời cảnh
cáo nặng nề của Chúa về tội vô cảm. Nhưng hôm nay tôi đã cố gắng đề cao những
con người Việt Nam, đặc biệt các bạn trẻ, đã không vô cảm, hơn nữa đã đồng cảm,
đã dấn thân vì người nghèo, vì đất nước nghèo, vì dân tộc, vì tổ quốc. Khi nhìn
thấy “giặc Tàu tràn lan trên quê hương ta”, Việt Khang đã nghẹn ngào: “Giờ đây,
Việt Nam còn hay đã mất ?” Nay ta đã nghe Phương Uyên cũng như các bạn đồng
trang lứa, cùng với các bậc cha anh đồng thanh nhiệt tình đáp lại: “Mẹ Việt Nam
ơi, chúng con vẫn còn đây ** !” Liệu chúng ta sẽ đáp lại như thế nào ?
Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh ofm
địa chỉ mới: pascaltinh2011@gmail.com
(Nguồn: Chuacuuthe.com -- Ngày 30.9.2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét