CÔ GÁI DAY DỨT VÌ ĐẬU ĐẠI HỌC: CON TRƯỢT RỒI BỐ Ạ!
Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi
vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không
cầm được nước mắt.
Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị
bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong
rồi hai bố con mới ăn.
Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không
thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.
- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản
lắm.
Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:
- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.
Đêm, nó trằn trọc không
ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó
làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm
khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…
Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền
để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh
của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không
muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với
nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
- Bố à, chắc sang tháng
sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.
Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó
nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay
lên vai nó, giọng chùng xuống:
- Cũng được con ạ.
Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những
giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý
lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn.
Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những
đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất
là khi gọi điện về thấy bố khoe:
- Bệnh của mẹ tiến triển
nhiều rồi con ạ.
Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của
một người đang cố chịu đựng:
- Tại sao con lại nói dối
bố?
Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà
nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu
trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:
- Con… xin lỗi bố… nhưng
bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà
con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con
rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng
hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ
là đi sau các bạn vài bước thôi.
Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc
nước.
Đọc câu chuyện
này tôi cũng thấy cay mắt và ngậm ngùi xót thương cho phận nghèo khó của phần
đa đồng bào tôi. Chẳng biết trong xã hội Việt Nam hiện thời đang tồn tại bao
nhiêu triệu mãnh đời như thế này, và tôi tự hỏi phải chăng đây là công ơn của
"bác" và đảng đã mang đến cho dân tộc này hay chính đây là tội ác của
những kẻ đã đan tâm bần cùng hóa cả dân tộc?
VỊ TẾ ƯU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét