Cùng với sự mở cửa toang toàng cho nền kinh tế
thị trường mạnh ai nấy làm... giầu dưới sự chỉ đạo của bọn cầm quyền cơ hội mà
mục tiêu cao nhất là kiếm chác, nền văn nghệ do Đảng lãnh đạo cũng được ăn một
lô bánh vẽ. Lần đầu tiên, tổng bí thư Nguyễn Văn Linh công nhận: “Lâu nay văn
nghệ sĩ các anh quả có bị…trói! Nghị quyết trung ương 5 đã “cởi trói” cho các
anh. Hãy mạnh dạn lên mà viết! Đừng uốn cong ngòi bút!”
Nghe sướng cái lỗ tai chưa?
Thế là giữa cái lộn tùng phèo bát nháo, lẫn
lộn dở, hay, tha hồ tự do kiếm tiền, làm giầu bằng văn nghệ, nếu có điều
kiện...Chẳng ai phê bình được ai, nếu không, sẽ bị chụp cái mũ “bảo thủ”,
“chống Đổi Mới”, “tư duy lạc hậu”! Riêng âm nhạc thì mất tăm những cái tên lừng
lẫy một thời với âm nhạc “la-ghe”, âm nhạc ngợi ca, âm nhạc hô khẩu hiệu...
“Cưa sừng làm nghé” để anh anh, em em..., tình ta mặn nồng, hôn hôn, hít hít
thì...cũng có ông làm thử nhưng gượng gạo làm sao, thứ âm nhạc “bốc mùi” giả
tạo ấy không ai chịu nổi. Chẳng có gì khó hiểu trong chuyện này. Các ông đã quá
“méo mó cộng sản” trong tư duy, quá khô khan trong tâm hồn và nói cho ngay,
không có khả năng nhị hoá nhân cách trong tình yêu nên phải dùng cái thế phẩm
“bốc mùi” ấy như một thứ bột ngọt để rắc vào tình cảm của “anh lính biên cương
về thăm nhà”, “cô công nhân vừa tan ca”, hay anh chị thanh niên xung phong đang
“con kênh ta đào có anh và có em” mà thôi! Vì thế mà ca khúc của mấy anh Xuân
Hồng, Phạm Tuyên...“chuyển hướng sáng tác” chẳng được ai tiếp nhận!